Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 491: Tiểu thạch bia.




Lạc Bá nâng cốc lên uống. Nước vừa vào miệng đã lập tức tan ra trực tiếp thấm vào từng tế bào. Một thứ lực lượng khó hiểu tràn ngập cơ thể hắn, không đâu không nhập.

Lốc cốc… tay hắn buông thõng, chiếc cốc rơi xuống lăn lông lốc.

Ma Sư Hoàng tập trung quan sát, hắn nhận ra những sợi yêu khí của hắn trong người Lạc Bá đã bị một cỗ lực lượng không biết tiêu hủy. Hắn ngưng thần chờ đợi, sẵn sàng chuẩn bị cho tình huống bất ngờ.

Lạc Bá toàn thân run lên, hai mắt long sòng sọc. Hắn cảm giác năng lượng đang tràn ngập trong cơ thể, từng tế bào gia tốc phân chia phát triển, huyết mạch bành trướng.

Bên ngoài, lông tóc hắn dài ra nhanh chóng rồi bạc màu rụng xuống. Mặt hắn nhăn nheo, đồi mồi lốm đốm. Mắt hắn mờ đi, đục ngầu. Răng hắn ố đen lung lay muốn rụng. Móng vuốt hắn dài ra rồi tự động văng ra. Bên trong hắn khí huyết khô bại, yêu khí bốc hơi, huyết mạch thoái hóa.

Hắn đang trải qua quá trình lão hóa cực nhanh, từ một con sư tử trẻ hùng dũng đã hóa thành một lão mèo già.

Đôi chân hắn run run chẳng thể giữ vững thân hình, rồi hắn đổ sụp. Lòng hắn sợ hãi tột độ, hắn nhìn cơ thể mình đi đến cái chết, hắn đưa mắt nhìn Ma Sư Hoàng, giọng nói khàn khàn khó nghe:

“Ngươi... sẽ phải… nhận hậu quả...”

Hắn gồng lên tất cả yêu khí cuối cùng, tụ lại thành một quả cầu yêu khí nhỏ đánh tới Ma Sư Hoàng. Ma Sư Hoàng ánh mắt lạnh nhạt, đưa tay phất nhẹ đánh bay quả cầu yêu khí.

Đây là những hành động cuối cùng của Lạc Bá trên đời. Đầu hắn gục xuống, nhịp tim dừng lại. Chết! Nhưng quá trình vẫn chưa kết thúc.

Thân xác hắn bắt đầu hủ hóa, da thịt mục nát chỉ còn lại bộ xương trắng, rồi xương trắng cũng đổ sụp, đầu lâu lăn lông lốc, đống xương vụn vỡ. Lạc Bá biến mất khỏi thế gian vĩnh viễn như chưa từng tồn tại.

Ma Sư Hoàng thấy cảnh này sững sờ một thoáng, rồi chợt khóe miệng hắn cong lên cười lớn: “Tốt, tốt, tốt… đúng là thứ nước tốt.” rồi hắn ngửa mặt uống sạch thứ nước trong cốc của mình. Một nguồn sức mạnh vô hình thấm vào trong từng thớ thịt hắn.

Hắn nhắm mắt hưởng thụ quá trình trẻ hóa. Hắn cảm thấy cơ bắp săn chắc, huyết mạch dồi dào, lông tóc xõa dài. Hắn cảm giác cơ thể mình nhận được một nguồn năng lượng vô cùng vô tận, nếu như luyện hóa hoàn toàn có thể đẩy tu vi hắn lên một đẳng cấp mới, muốn không vô địch cũng khó.

Lúc đó hắn không cần sợ Tứ Phương Thần Thú nữa, hắn có thể tự do ra vào Nguyên Sơn mà không cần sự đồng ý của bọn chúng, vậy thì mỗi khi cạn thọ nguyên hắn lại dẫn một kẻ khác đến thế mạng. Mặc dù không trường sinh bất tử nhưng cũng không khác trường sinh bất tử.

Trong lúc Ma Sư Hoàng đang theo đuổi những suy nghĩ viển vông, thì cơ thể hắn tiếp tục phát triển đi vào quá trình lão hóa. Lông tóc hắn bạc trắng rơi rung, da mặt trùng xuống, tình cảnh hắn chẳng khác nào Lạc Bá trước đó.

Ma Sư Hoàng hoảng sợ khi nhận ra điều này, đưa tay sờ lấy khuôn mặt già nua chảy xệ. Hắn trước đó thọ nguyên đã gần hết nhưng sử dụng một số bí pháp để níu kéo thanh xuân nên bề ngoài nhìn không đến nỗi già. Nhưng hiện tại sự già nua đã hiện rõ.

Hắn hét lên:

“Chuyện này là sao??? sao có thể như vậy được?”

Bước chân hắn lung lay loạng choạng tiến tới phía cảnh cửa tối, đưa tay bấu víu hư vô:

“Tại sao? Nguyên Tổ! tại sao?”

Không có tiếng nói đáp lại hắn.

Ma Sư Hoàng tuyệt vọng, hắn nhớ lại lời Lạc Bá nói với mình trước đó, hắn không ngờ nhanh như vậy hắn đã nhận hậu quả.

Hối hận không?!

Hắn không biết vì mọi suy nghĩ của hắn đã dừng lại, thân hình hắn đổ sụp rồi chẳng mấy chốc hóa thành đống xương giống y như Lạc Bá trước đó.

Tất cả trở lại yên tĩnh, không sự sống, không âm thanh, chỉ có những cơn gió vô hình. Một sự tĩnh mịch cô quạnh.

Nơi này thời gian như vô nghĩa, một năm hai năm hay một triệu năm nữa mọi thứ vẫn thế. Trước đây như vậy, hiện tại như vậy, sau này cũng như vậy.

Rồi chợt có tiếng bước chân rất nhỏ lộc cộc vang lên, phá tan không khí tĩnh mịch. Từ sau cánh cửa đá, một bóng hình nhỏ bé bước ra. Đó là một tấm bia đá nhỏ bằng bàn tay, hai bên mọc ra hai tay, phía dưới mọc ra hai chân, mặt bia mọc ra mắt mũi miệng giống con người, trên tay còn cầm một cây giáo nhỏ.

Nó bước lại gần hồ, nhặt lên hai chiếc cốc đá. Nó đạp đạp đống xương của Ma Sư Hoàng, đống xương răng rắc vỡ nát như lá khô, nó vừa đạp vừa mắng:

“Hừ! dám cướp Sinh Mệnh Chi Thủy của ta. Ta đạp chết ngươi! đạp chết ngươi!”

Một thoáng sau, nó phủi phủi tay thỏa thuê, phun nước bọt, cười khinh bỉ nói:

“Tất cả các ngươi đều là một lũ ngốc! tất cả các ngươi đều phải chết!”

“Ồ! theo như ngươi nói thì không chỉ có hai bọn ta đến đây.” bất chợt có một giọng nói vang lên.

Tên tiểu thạch bia giật bắn mình, nắm chặt cây giáo, quay trái quay phải đề phòng. Nó lấy hết can đảm hét lớn:

“Ai!? mau lộ mặt! ta chính là Nguyên Tổ đây!”

“Đến bây giờ còn dám xưng Nguyên Tổ.” giọng nói kia lại vang lên. Một bàn tay hư ảnh chộp lấy tên tiểu thạch bia cầm lên.

Tên tiểu thạch bia giãy giụa, cầm giáo quơ tới quơ lui, cố tấn công bàn tay kia nhưng tất cả đều vô ích.

“Ngươi là ai? mau thả ta ra!”

Chủ nhân của bàn tay kia không ai khác chính là Tôn Kỳ. Hắn trước đó đã thoát xác khi thân thể Lạc Bá sụp đổ. Hồn phách của hắn vẫn trốn ở một chỗ kín chờ đợi bây giờ mới xuất hiện. Trước đó đều là diễn kịch, hắn chết nhiều nên kinh nghiệm cũng nhiều. Nói về khả năng diễn chết, hắn có thể vỗ ngực xưng là đại tông sư.

Ngay từ khi nghe nói đến việc trao đổi tuổi thọ, hắn đã nghĩ cách thoát xác, quả cầu yêu khí cuối cùng mà Lạc Bá đánh ra, bên trong cất chứa hồn phách của hắn. Ma Sư Hoàng đánh bay quả cầu yêu khí đã vô tình giúp hắn thoát đi. Tất cả đều khớp với những tính toán của hắn.

Tôn Kỳ cong ngón tay búng một cái, cây giáo của tiểu thạch bia bay ra xa. Hắn gằn giọng nói:

“Chớ động đậy nếu không ta bóp chết ngươi!”

“Hừ!” tên tiểu thạch bia bình tĩnh trở lại, nó không giãy giụa nữa, ngược lại tay còn chống hông, tỏ ra kiêu ngạo: “Ta thách ngươi đó!”

“Ồ! gan cũng to lắm!” Tôn Kỳ hơi ngạc nhiên với thái độ của nó. Hắn gia lực, siết chặt bàn tay nhưng tiểu thạch bia không hề suy chuyển. Tôn Kỳ hừ lạnh, hắn muốn nghiêm túc, lực siết càng lúc càng mạnh, hắn thậm chí còn vận dụng cả linh khí.

“Ngươi chỉ có bấy nhiêu sức lực thôi sao?” tên tiểu thạch bia mỉa mai: “Quá yếu! quá yếu! còn chẳng đủ gãi ngứa cho ta.”

Tôn Kỳ tức giận, gồng lên hết sức lực, đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn là chẳng làm gì được nó.

Bất lực! hắn buông lỏng tay.

“Không bóp lưng cho ta nữa sao? ta còn chưa có cảm giác đây. Nhanh, nhanh… lại thêm chút lực nữa.” tên tiểu thạch bia khiêu khích.

“Ngươi đừng tự mãn, ta còn rất nhiều biện pháp đối phó với ngươi.” Tôn Kỳ bình tĩnh đáp trả. Theo hắn suy đoán tiểu thạch bia này hẳn là một viên đá sinh ra linh trí. Nơi đây là Nguyên Sơn, khắp nơi đều là kỳ kim dị thạch, có một viên sinh ra linh trí cũng là bình thường, mang đặc tính cứng rắn lại càng bình thường. Dùng lực không được hắn có thể dùng cách khác, hắn biết nhiều phương pháp luyện kim, không tin không luyện được nó. Hoặc cũng có thể dùng chủng tính phá hoại.

Hắn chuẩn bị vận dụng Linh Khí Quyết thì… Đúng lúc này có giọng nói cắt ngang hành động của hắn:

“Ta khuyên ngươi nên bỏ ý nghĩ đấy đi. Tấm bia đá này rất đặc biệt, các cách của ngươi sẽ không làm gì được nó.”

Kẻ lên tiếng không ai khác chính là Hỏa Hỏa, nó đứng trên vai Tôn Kỳ uể oải nói.

Tiểu thạch bia khóe mắt nhảy lên, lại thêm một tên nữa xuất hiện, vậy mà nãy giờ nó không phát hiện được, rắc rối lại tăng thêm một phần nhưng không sao nó có cách đối phó.

“Đặc biệt? Ý ngươi là sao?” Tôn Kỳ hỏi lại. Hắn cũng bất ngờ với sự xuất hiện của Hỏa Hỏa, con hàng này ham ăn ham ngủ, vừa rồi nhận được linh khí, nếu không có thứ đặc biệt thú vị hơn linh khí, nó sẽ không ra mặt. Mà thứ có thể khiến Hỏa Hỏa cảm thấy thú vị chắc chắn không tầm thường.

“Là sao thì phải xem xuất thân của nó.” Hỏa Hỏa đưa mắt nhìn tấm thạch bia, hỏi: “Nói xem, ngươi thế nào mở ra linh trí?”

Tấm thạch bia mắt đảo một vòng, lộ ra tia gian xảo, thách thức: “Ta không nói, các ngươi làm gì được ta.”

“Thật không!?” Hỏa Hỏa lạnh giọng, đưa tay búng một cái, một đốm lửa nhỏ xuất hiện lơ lửng trước mặt nó.

Nhìn thấy đốm lửa này, tấm thạch bia đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bản năng sống mách bảo nguy hiểm. Đây là điều từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra. Nó nheo mắt nhìn đốm lửa. Một thoáng sau, nó tỏ vẻ thuần phục, hạ giọng cầu xin:

“Các ngươi đừng làm hại ta. Ta sẽ đưa cho các ngươi thứ các ngươi muốn.”

“Ồ! ngươi biết ta muốn gì sao?” Tôn Kỳ tỏ ra hứng thú.

“Sức mạnh quyền lực, bất tử bất diệt, trường sinh vĩnh hằng...” tên thạch bia nói ra một loạt những thứ hấp dẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.