Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 490: Đón nhận cái chết!




“Ta là Nguyên Tổ nhưng cũng không phải là Nguyên Tổ.” giọng nói bên trong trả lời.

Ma Sư Hoàng và Lạc Bá nghe xong đều nhíu mày không hiểu. Đoán được suy nghĩ của bọn hắn, giọng nói kia tiếp tục:

“Ta chỉ là một phần hồn phách của Nguyên Tổ còn sót lại, nên nói ta là Nguyên Tổ cũng đúng, nói ta không phải Nguyên Tổ cũng đúng.”

Ma Sư Hoàng thở phào thì ra là vậy. Lạc Bá thì vẫn không hết nghi ngờ.

“Tình hình bên ngoài tệ như vậy sao?” giọng nói kia hỏi, không nguyện ý tiếp tục câu chuyện về thân thế của mình.

“Lời con cháu nói hoàn toàn là sự thật, chỉ có bớt chứ không thêm.” Ma Sư Hoàng gật đầu khẳng định, rồi hắn đưa mắt liếc nhìn Lạc Bá ra ám hiệu. Lạc Bá hiểu ý, lúc này mới lần đầu lên tiếng:

“Bên ngoài đúng là rất loạn. Ngay cả một tên Nhân tộc cũng có thể tùy ý giết Yêu tộc, dám làm trái luân thường đạo lý.”

Lạc Bá khi nói chuyện cố ý nhắc đến Nhân tộc, hắn muốn xem thái độ của tên Nguyên Tổ này thế nào. Ma Sư Hoàng lại không biết dụng ý của Lạc Bá, cho rằng Lạc Bá chỉ đang nói xấu thêm tình hình, đúng như ý hắn muốn.

Ma Sư Hoàng trong lòng giơ ngón tay cái khen Lạc Bá thông minh. Chuyện này nếu chỉ một mình hắn nói thì rất dễ lộ ra giả dối, nếu có thêm Lạc Bá nói thì độ thuyết phục tăng lên nhiều lần.

“Ta không ngờ tình hình lại xấu đến mức này.” giọng nói bên trong cảm thán nói. “Từ sự kiện đó đến nay ta vẫn ngủ say, không ngờ thế giới lại diễn biến đến thành ra như vậy.”

Nghe lời này, tròng mắt Ma Sư Hoàng đảo mấy vòng, trong lòng cười thầm: có thể lừa gạt được!

Lạc Bá thì nhíu mày, tên Nguyên Tổ này hình như chẳng để ý gì Nhân tộc. Vậy thì chính sách tuyên truyền Nhân tộc là loài tiến hóa lỗi, máu bùn từ đâu ra?

Một lời của Nguyên Tổ cung cấp cho Ma Sư Hoàng và Lạc Bá rất nhiều thông tin, bọn họ đều đang theo đuổi những suy luận riêng.

“Yêu tộc đúng là rất thảm.” Ma Sư Hoàng giọng nói bi ai nức nở, chỉ thiếu chút là nước mắt chảy ròng ròng. “Mong Nguyên Tổ xuất thế bình định ngoại tộc, dương cao uy danh tộc ta.” Ma Sư Hoàng cầu xin.

Im lặng một thoáng, bên trong có tiếng thở dài, nói:

“Ta cũng không phải không muốn giúp các ngươi, nhưng thực sự là lực bất tòng tâm. Ta chỉ là một phần của Nguyên Tổ, bị hạn chế một số điều. Ta phải chìm vào trong ngủ say cũng là vì vậy. Ta không thể ra khỏi đây.”

“Không còn cách nào khác sao?” Ma Sư Hoàng tỏ ra thất vọng hỏi. Nhưng trong lòng hắn lại là đang mở cờ. Hắn chính là muốn như vậy. Hắn có một suy đoán: tên Nguyên Tổ này phải chăng chính là phần hồn phách còn sót lại của Nguyên Tổ đã nhảy vào khe nứt để dụ đám sinh vật Vực Sâu trong câu chuyện của Huyền Vũ. Tưởng chừng phần hồn phách đó chắc chắn bị lũ sinh vật Vực Sâu thôn phệ nhưng không biết bằng cách nào mà nó vẫn sống.

Càng suy nghĩ Ma Sư Hoàng càng cảm thấy hợp lý vì như vậy có thể giải thích thông tất cả vấn đề.

“Ta có nhiệm vụ đặc biệt, phải ở đây trấn giữ phong ấn, nếu như ta rời đi, đại tai họa sẽ giáng xuống thế giới. Lúc đó tình hình sẽ càng nghiêm trọng.” Nguyên Tổ giải thích úp úp mở mở.

Nhưng với đầu óc nhanh nhạy của Ma Sư Hoàng, vài lời này cung cấp cho hắn rất nhiều thông tin. Đến lúc này hắn có thể khẳng định suy đoán của hắn đã đúng, đây là phần hồn Nguyên Tổ trấn giữ phong ấn khe nứt, không để sinh vật Vực Sâu thoát ra gây hại thế gian.

Như vậy thì những tính toán của hắn càng thêm thuận lợi. Ma Sư Hoàng khẽ đưa mắt nhìn Lạc Bá nháy một cái ra hiệu. Lạc Bá mắt đảo một vòng, suy đoán ý Ma Sư Hoàng. Một thoáng sau, hắn mở miệng nói:

“Bẩm Nguyên Tổ, ngoại giới Yêu tộc đang đứng trước nguy cơ sinh tồn, tất cả Yêu tộc đã liên minh với nhau chống lại ngoại xâm. Nhưng kẻ địch quá đông, Yêu tộc đang hao mòn dần, Yêu giới cũng bị thu hẹp. Chúng ta sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt.

Vậy nên tất cả Yêu tộc cộng đồng tôn Ma Sư làm thủ lĩnh lãnh đạo Yêu tộc vượt qua khó khăn. Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Ma Sư, Yêu tộc đã vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác, đi đến hết thắng lợi này đến thắng lợi khác, Yêu tộc giữ vững được cương thổ. Suốt mấy ngàn năm cũng coi như mang được bình yên cho con dân.

Nhưng thiên đố anh tài, Ma Sư nhiều lần tự mình thân chinh, xông pha vào những nơi nguy hiểm nhất, máu tươi nhuộm đỏ lông, không màng sống chết, anh dũng chiến đấu, vì vậy vết thương chồng chất.

Vào mấy chục năm trước Thần tộc bất ngờ tấn công, Yêu tộc trở tay không kịp, vô vàn sinh linh đã bị thiêu chết. Ma Sư khi nghe tin đã một thân một mình xông lên chiến trường. Một mình ngài đã cầm chân bảy quân đoàn Thần tộc tranh thủ thời gian cho Yêu tộc vô tội rút lui và quân đội Yêu tộc tiếp ứng.

Khi quân đội Yêu tộc đến nơi thì đã thấy Ma Sư ngạo nghễ đứng trên núi xác chết Thần tộc vết thương chồng chất, máu chảy ròng ròng, ta lúc đó trong quân cũng phải cảm thương rơi nước mắt. Nhờ có sự anh dũng của Ma Sư mà chúng ta mới có thể đánh bật quân đoàn Thần tộc. Chiến tích đó đã khiến cái tên Ma Sư trở thành nỗi khiếp sợ cho Thần tộc, mỗi khi nghe tên đám Thần tộc đều sợ vỡ mật.

Nhưng sau chiến dịch đó, vết thương mới chồng lên vết thương cũ khiến cho Ma Sư thọ nguyên hao tổn nghiêm trọng, thời gian của Ma Sư đã sắp cạn mà kẻ kế thừa xứng đáng vẫn chưa tìm được. Bọn ta đã vô kế khả thi.

Cuối cùng bọn ta đến Nguyên Sơn với một hy vọng nhỏ nhoi sẽ gặp được Nguyên Tổ, không ngờ hy vọng ấy đã thành sự thật. Ngài bây giờ là hy vọng duy nhất của bọn ta, nếu ngài không ra tay con cháu Yêu tộc của ngài chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Ngài nhẫn tâm nhìn thấy cảnh đó sao?!”

Lạc Bá vừa kể vừa biểu lộ cảm xúc theo mạch chuyện, đến cuối cùng hai dòng nước mắt rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào, vừa bi vừa thương vừa uất hận trách móc.

Ma Sư Hoàng trong lòng cũng phải giơ ngón tay cái khen hay. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn Lạc Bá lại bịa ra được một câu chuyện bi thương như vậy. Quan trọng nhất là câu chuyện đã đẩy hồn phách Nguyên Tổ vào thế khó, buộc phải ra tay giúp hắn.

Quả nhiên sau một thoáng im lặng, giọng nói âm trầm vang lên:

“Ta thực sự không thể xuất thế...”

“Nguyên Tổ...” Lạc Bá rống lên.

“Nhưng ta vẫn có thể giúp các ngươi.”

“Ngài định giúp thế nào?” Lạc Bá hạ giọng hỏi.

“Chỉ cần Ma Sư tiếp tục sống lãnh đạo Yêu tộc, là mọi chuyện đều được giải quyết đúng không?!”

Ma Sư Hoàng và Lạc Bá nhìn nhau, ánh mắt lóe sáng: Trúng kế!!!

Bọn hắn bày trò nhiều như vậy chính là chờ câu nói này của Nguyên Tổ, nếu bọn hắn tự nói ra sẽ dễ bị cho là ích kỷ, nhưng nếu là Nguyên Tổ tự nói vậy thì mọi chuyện đều nước chảy thành sông.

“Các ngươi tiến vào đây.” hồn phách Nguyên Tổ ra lệnh.

Ma Sư Hoàng và Lạc Bá đứng dậy bước vào trong, vẫn là Lạc Bá đi trước nửa bước chân.

Bên trong là một không gian vô cùng rộng lớn, bốn phía đều là các mặt đá được đẽo gọt thô sơ. Bên trong chỉ có một vài đồ vật được làm bằng đá. Phía cuối đại sảnh là ba bậc thang bước lên một sân đá nhỏ, sau đó là một bức tường, trên tường có một cửa đá sâu hun hút không thể quan sát bên trong. Theo suy đoán của bọn hắn phía sau cánh cửa có thể là nơi hồn phách Nguyên Tổ cư ngụ.

Chính giữa đại sảnh đường nổi bật một cái hố nông, đường kính khoảng bốn trượng, sâu khoảng một trượng, bên trong chứa đựng một loại dịch thủy trong suốt sóng sánh.

Giọng nói phía sau cánh cửa vang lên:

“Trước mắt các ngươi chính là Sinh Mệnh Chi Thủy.”

Nghe được chữ sinh mệnh, ánh mắt Ma Sư Hoàng sáng lên, đây chính là thứ hắn vất vả tìm kiếm, chỉ còn một bước nữa thôi là hắn sẽ đạt được ước nguyện. Mặc dù rất khao khát nhưng ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ bình thản, hỏi:

“Uống thứ này có thể trường sinh sao?”

“Đúng mà cũng không đúng.” hồn phách Nguyên Tổ trả lời.

Ma Sư Hoàng nhíu mày chờ giải thích.

Hồn phách Nguyên Tổ tiếp tục: “Thứ nước này không giúp kéo dài tuổi thọ mà nó sẽ chuyển tuổi thọ của kẻ này sang cho kẻ khác.”

“Ý ngài là...” Ma Sư Hoàng cảm thấy đã hiểu ra gì đó.

Lốc cốc… lốc cốc… Từ trong cánh cửa, lăn ra hai chiếc cốc đá, một màu trắng một màu đen được đẽo gọt từ đá nguyên khối khá thô sơ. Chiếc cốc lăn lông lốc đến trước mặt bọn hắn, giọng nói hồn phách Nguyên Tổ vang lên:

“Ở đây có hai chiếc cốc hắc bạch, mỗi kẻ dùng chiếc cốc múc nước trong hồ cùng uống. Kẻ uống chiếc cốc màu đen sẽ truyền hết tuổi thọ sang cho kẻ uống chiếc cốc màu trắng. Một kẻ sẽ chết, một kẻ sẽ sống với tuổi thọ của kẻ kia. Vừa hay có hai ngươi, vậy thì ai sống ai chết các ngươi tự quyết định đi.”

Lời nói vừa dứt, Lạc Bá lạnh sống lưng, kẻ phải hy sinh không phải đã quá rõ rồi sao? hắn ngay lập tức lui lại. Chợt thân hình hắn đông cứng tại chỗ, Ma Sư Hoàng không biết từ lúc nào đã đứng ngay sát bên cạnh hắn, tay vỗ nhẹ vai hắn, theo mỗi nhịp vỗ tay, từng sợi yêu khí chui vào người Lạc Bá khóa lại cơ thể, khóa lại yêu hạch, khóa lại huyết mạch. Lạc Bá hoàn toàn bị phong ấn. Ma Sư Hoàng lúc này giở giọng tình cảm nói:

“Chuyến đi này ta biết sẽ gặp muôn vàn nguy hiểm, hy vọng thành công cũng không quá lớn. Nhưng tuổi thọ của ta đã hết, không thể không thử. Ta mang theo ngươi vốn là định nếu như thất bại, ta sẽ truyền lại tinh huyết cho ngươi giúp ngươi đột phá huyết mạch nhưng không ngờ...”

Nói đến đây Ma Sư Hoàng không kìm được mà cười thành tiếng: “Không ngờ lại gặp tình huống này. Lạc Bá a… Lạc Bá… ta sẽ nhớ sự hy sinh của ngươi. Trở về ta sẽ đúc tượng ngươi thật lớn đặt giữa cung điện, phong ngươi là đệ nhị tổ để con cháu Ma Sư tộc ngàn đời sau đều nhớ đến ngươi.”

“Lão tổ...” Lạc Bá hàm răng cứng ngắc cố gắng lắm mới phát ra vài tiếng, muốn mở miệng cầu xin cũng không thể.

Ma Sư Hoàng lấy tay khỏi vai hắn, nhẹ gõ từng ngón trên mặt đất, cười hỏi: “Ngươi định nói gì sao?”

“Lão tổ… ta… ta nguyện hy sinh… vì ngài...” Lạc Bá bị điều khiển phát ra từng âm thanh khó khăn.

“Được, được… ta sẽ nhớ tấm lòng của ngươi. Yêu tộc sẽ không quên sự cống hiến của ngươi.” Ma Sư Hoàng rơi xuống hai dòng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào. Hắn lại ngửa mặt nhìn về phía cửa tối, nói:

“Nguyên Tổ, bọn ta đã quyết định xong.”

“Vậy các ngươi cứ tùy ý.” giọng nói hồn phách Nguyên Tổ vang lên từ sau cánh cửa tối.

Ma Sư Hoàng đưa mắt nhìn Lạc Bá, gõ nhẹ từng ngón tay lên mặt đất điều khiển từng sợi yêu khí. Lạc Bá động thân, động tác cứng ngắc như khôi lỗi, hắn đưa tay cầm lên chiếc cốc màu đen, hắn lúc này đã thân bất do kỷ. Ma Sư Hoàng cũng nhặt lên chiếc cốc màu trắng.

Cả hai cùng múc nước trong hồ, Lạc Bá đưa lên uống trước, Ma Sư Hoàng vẫn còn rất cảnh giác nên chờ Lạc Bá thử trước.

Chiếc cốc đưa lên khóe miệng, Lạc Bá khóe mắt chảy xuống hai dòng nước mắt, toàn thân hắn run lên nhè nhẹ như đang làm ra chống cự cuối cùng nhưng tất cả đều vô ích. Lòng hắn như tro nguội. Hắn phải chết sao? chết để thành toàn cho kẻ khác. Hắn không cam lòng nhưng không cam lòng thì có thể làm gì?

Hắn nhắm mắt đón nhận cái chết!

p/s: main chết rồi, mọi ngươi nói xem có nên đổi main không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.