Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 489: Gặp Nguyên Tổ?




Lạc Bá nhìn thấy bóng hình này có chút kinh ngạc, không ngờ hắn cũng đến được đây. Kẻ này không ai khác chính là Ma Sư Hoàng.

Trên thân Ma Sư Hoàng lúc này có chút chật vật, có vài vết thương sâu tận xương mới được sơ cứu, máu còn đang âm ỉ rỉ ra. Quan tài hắn mang theo cũng đã không còn, hẳn là bị hủy trong trận chiến với sinh vật Vực Sâu.

“Ngươi cũng đến được đây?” Ma Sư Hoàng đưa ánh mắt nghi ngờ hỏi. Dù cho bất kỳ tình huống nào, Ma Sư Hoàng luôn dùng thái độ thượng vị giả đối đãi với kẻ khác. Lạc Bá cảm thấy khó chịu với thái độ này.

Hắn trước đó bị Ma Sư Hoàng vứt lại, hắn còn nhớ kỹ. Hắn có thể đến được đây phần lớn đều nhờ Hỏa Hỏa, nếu hắn gọi Hỏa Hỏa ra, hắn không cần sợ Ma Sư Hoàng. Nhưng suy nghĩ một thoáng hắn hay là từ bỏ, bây giờ vẫn chưa phải lúc trở mặt. Bên trong cung điện kia còn có nguy hiểm không biết, để lại Ma Sư Hoàng làm quân bài dự phòng cũng tốt.

Lạc Bá tỏ thái độ khúm núm, pha chút sợ hãi hốt hoảng nói:

“Vừa rồi thực sự rất nguy hiểm, ta khó khăn lắm mới đến được đây. Cũng may con sinh vật Vực Sâu kia không đuổi theo ta.”

Ma Sư Hoàng nghe vậy gật đầu, giọng nói ra vẻ ban ân:

“Biết ngươi không thể sống sót nếu bị sinh vật Vực Sâu đuổi theo, nên ta đã chủ động dẫn nó đi, tranh thủ cho ngươi một cơ hội sống. Ngươi đã không làm ta thất vọng.”

“Tạ ơn lão tổ.” Lạc Bá cúi đầu nói, nhưng trong lòng không khỏi mắng lão hồ ly chết tiệt, đổi trắng thay đen, bây giờ còn muốn ta mang ơn lão.

Ma Sư Hoàng hài lòng, bản tính kẻ cả đã ăn sâu vào tâm trí hắn, khiến cho hắn luôn cảm thấy tất cả thấp hèn, chỉ có hắn là cao quý, mọi hành động lời nói của hắn luôn đúng, nếu hắn có sai thì không phải do hắn sai mà do đám kia ngu ngốc không hiểu.

Hắn thích cảm giác ban ơn cho kẻ khác, hưởng thụ sự sùng kính thờ bái. Nếu hắn có giết ai, vậy thì cũng là hắn ban ơn cho kẻ đó sớm siêu thoát.

Tất cả chuyện tốt đẹp đều do ơn hắn ban, còn chuyện sai lầm tất nhiên do lũ kia ngu ngốc.

“Ngươi trên đường đi có gặp thêm sinh vật Vực Sâu?” Ma Sư Hoàng lại hỏi.

“Có!” Lạc Bá gật đầu: “Nhưng đều là cấp thấp, ta nhìn thấy liền chạy, không dám trực tiếp đối đầu. Trên đường đi cũng bị bao vây vài lần nhưng vẫn may mắn thoát được.”

“Ngươi đúng là may mắn.” Ma Sư Hoàng gật đầu nói. Nhìn khuôn mặt đầy vết thương của Lạc Bá, hắn hài lòng. Nếu như Lạc Bá không bị thương, còn hắn lại mang vết thương chồng chất, chẳng khác nào nói hắn không bằng Lạc Bá, vậy thì thái độ của hắn sẽ không đơn giản như thế này. Nhưng mà hắn nào biết vết thương trên mặt là do Lạc Bá đập mặt vào vách đá, không phải do sinh vật Vực Sâu gây lên.

Ma Sư Hoàng không biết được rằng chính hắn mới là kẻ may mắn. Khi Hỏa Hỏa xuất hiện, nó đã thu hút sự chú ý của tất cả sinh vật Vực Sâu đuổi theo, đặc biệt là những sinh vật cấp cao, nếu không cũng chẳng phải chỉ có một con sinh vật Vực Sâu đuổi theo Ma Sư Hoàng.

Nếu hắn bị sinh vật Vực Sâu cấp cao chú ý thì hắn chết không thể nghi ngờ.

“Nếu đã đến thì cùng vào thôi.” Ma Sư Hoàng lạnh nhạt nói.

Lạc Bá bước lên. Nhìn như cả hai đang đồng hành nhưng Lạc Bá luôn đi trước một bước chân, Ma Sư Hoàng cố ý làm vậy, dụng ý thì ai cũng hiểu.

Lúc này, Lạc Bá mới có cơ hội quan sát kỹ hơn cung điện này.

Đây là một công trình kiến trúc khổng lồ, cổng vào cao hàng trăm trượng, phía trước là hai cột đá tròn sừng sững, hai mươi người ôm không hết. Tất cả giống như đá nguyên khối sau đó được đẽo gọt tạo hình. Các vết cắt khá thô và tùy tiện, mặt sân đá phía trước gồ ghề, cột đá thì chỗ lồi chỗ lõm, cổng đá thì có nhiều chỗ sứt mẻ. Kẻ tạo ra công trình này có vẻ không quan tâm nhiều đến thẩm mỹ.

Công trình tuy không tinh xảo và khá đơn giản nhưng lại toát ra vẻ hùng vĩ tráng quan. Lạc Bá đứng trước cổng đã cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, hắn tự hỏi cỡ nào hình thể mới vừa với cánh cổng này, ít nhất cũng phải cao trăm trượng.

Cổng đá không có cửa, có thể tùy ý đi vào, chủ nơi này đúng là rất tùy tiện, không sợ kẻ xấu hay đơn giản là hắn tự tin vào thực lực của mình.

Công trình này thật sự là một điều bất ngờ, Huyền Vũ trước đó cũng không nhắc đến sự tồn tại của thứ này trên Nguyên Sơn. Huyền Vũ không biết hay là cố tình không nói? xem ra Huyền Vũ dụng tâm khó dò.

Lạc Bá cẩn trọng tiến lên, đảo mắt quan sát các hướng. Khi hắn vừa đặt chân qua cánh cổng thì từ bên trong có một cơn gió thổi thốc ra mang theo bụi mù mịt, Lạc Bá theo bản năng lấy tay che mắt.

Ma Sư Hoàng phản ứng nhanh nhạy hơn, hắn đạp chân một lồng yêu khí dựng lên, cơn gió bị tách đôi thổi sang hai bên Ma Sư Hoàng.

Cơn gió bụi qua đi, một cỗ uy áp tràn ngập thiên địa, Ma Sư Hoàng và Lạc Bá cả người run lên, hai chân trước khuỵu xuống như muốn quỳ bái trước đấng tối thượng. Một giọng nói khó hiểu vang lên, bọn hắn chấn động màng tai, hồn phách rung động. Trước cỗ lực lượng này bọn hắn hoàn toàn không có khả năng chống trả, lồng yêu khí mà Ma Sư Hoàng dựng lên cũng không có phản ứng, giống như lồng yêu khí không thể nhận biết cỗ lực lượng này để làm ra phản ứng hoặc cũng có thể cỗ lực lượng này đã siêu việt yêu khí nên lồng yêu khí không thể phản kháng.

Ma Sư Hoàng nhíu mày, mấy ngàn năm nay chỉ có kẻ khác quỳ hắn, cả đời hắn chỉ quỳ có ba lần, đấy là khi hắn còn nhỏ yếu, không ngờ khi hắn đã đạt đến đỉnh cao Yêu tộc vẫn phải quỳ lần thứ tư.

Hắn tất nhiên là không thích cảm giác này nhưng nghĩ lại bên trong có thể là Nguyên Tổ, kẻ sáng tạo ra vũ trụ trời đất này, hắn quỳ cũng không có gì là quá mất mặt, thậm chí có thể nói là một loại vinh dự. Ma Sư Hoàng lấy hết can đảm mở miệng nói:

“Con cháu Yêu tộc bái kiến Nguyên Tổ!!!”

Một thoáng im lặng, từ bên trong phát ra giọng nói thì thầm như tập đánh vần:

“Con cháu… Yêu… tộc… bái kiến...”

Ma Sư Hoàng nhíu mày không hiểu Nguyên Tổ có ý gì, hắn quay sang nhìn Lạc Bá. Lạc Bá nhún vai lắc đầu biểu thị mình cũng không hiểu chuyện gì. Ma Sư Hoàng lại mở miệng lần nữa:

“Con cháu Ma Sư bái kiến Nguyên Tổ!”

Ma Sư Hoàng chỉ dám xưng Ma Sư không dám thêm chữ Hoàng, trước mặt tồn tại tối thượng như Nguyên Tổ ai dám xưng Hoàng.

“Ma… Sư… bái kiến… Nguyên Tổ...” giọng nói bên trong vẫn bập bẹ lặp lại lời Ma Sư Hoàng, rồi chợt có tiếng cười phá lên: “Thì ra đây là ngôn ngữ thế hệ này!”

Ma Sư Hoàng nghe lời này không khỏi sửng sốt, thì ra nãy giờ Nguyên Tổ lặp lại lời hắn là để học ngôn ngữ mới, khả năng này cũng quá đáng sợ chỉ thông qua vài lời nói có thể học được luôn ngôn ngữ mới, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến sự việc như vậy. Trong lòng hắn lại càng tỏ ra thán phục và kính sợ Nguyên Tổ.

Lạc Bá thì lại nhíu mày, khả năng này khá giống với đám sinh vật Vực Sâu. Ma Sư Hoàng không có cơ hội giao tiếp với sinh vật Vực Sâu nên tỏ ra vô cùng kinh ngạc với điều này. Còn hắn đã chứng kiến qua khiến hắn có một suy nghĩ bạo gan trong lòng: Nguyên Tổ bên trong phải chăng là một sinh vật Vực Sâu cấp cao giả dạng?! Nhưng sinh vật Vực Sâu không phải không thể vào Nguyên Sơn sao? Sinh vật Vực Sâu cấp cao không phải bị phong ấn dưới Nguyên Sơn sao?

Hắn cảm thấy những gì hắn biết có lỗ hổng: hoặc là Huyền Vũ nói dối, sinh vật Vực Sâu cấp cao không bị phong ấn dưới Nguyên Sơn. Hoặc là sinh vật Vực Sâu giả như không vào được Nguyên Sơn để lừa hắn. Hoặc là bên trong kia đích thực là Nguyên Tổ, nhưng như vậy lại trái với lập luận của hắn rằng Con Rắn chính là Nguyên Tổ, mà Con Rắn hiện nay đang ở bên Thế Giới Thụ chờ Trái Cấm thành thục, nó không có lý do gì để đến đây.

Nếu bên trong quả thực là Con Rắn thì hắn sẽ ngay lập tức bị phát hiện, dù cho hắn đã thay hình đổi dạng nhưng hắn tin tưởng trong mắt các thực thể siêu việt như Con Rắn thì chút tiểu xảo của hắn không là gì, trừ khi Hỏa Hỏa lại một lần nữa ra tay che đậy đại đạo nhưng Hỏa Hỏa hiện nay suy yếu không có năng lực ấy. Càng nghĩ hắn càng toát mồ hôi, hy vọng mình sai.

Không cần biết đúng sai, hắn cần phải nâng cao cảnh giác.

“Các ngươi đến đây có chuyện gì? làm phiền giấc ngủ của ta.” giọng nói bên trong lại vang lên.

Ma Sư Hoàng đảo mắt mấy vòng, hắn tất nhiên không thể nói thật đến đây tìm kiếm trường sinh bất tử như vậy sẽ tỏ ra quá ích kỷ. Hắn phải tìm một lý do nào đó nghe có vẻ đại nghĩa hơn.

Không hổ là lão hồ ly, Ma Sư Hoàng rất nhanh tìm được lý do:

“Nguyên Tổ, ngài có biết hay không? Yêu tộc ngài tạo ra đang trong cơn dầu sôi lửa bỏng, bị hai chủng tộc ngoại lai Thần tộc và Ma tộc liên tục quấy phá, Hải yêu lại còn đòi tách ra tự thành một tộc không những không giúp đỡ Yêu tộc ngược lại còn quay ra tấn công.”

“Ồ! có chuyện đó sao?” giọng nói kia tỏ ra ngạc nhiên.

“Phải! hai tộc Thần Ma chính là sinh ra từ bảo vật của ngài, ngài còn hóa đạo chữa trị thế giới. Ngài không nhớ sao?” Ma Sư Hoàng vừa giải thích vừa dò xét xem bên trong kia có thực sự là Nguyên Tổ, nếu không phải vậy thì...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.