Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 485: Chạy không thoát.




Qua trận chiến của Ma Sư Hoàng và sinh vật Vực Sâu, Lạc Bá rút ra vài điều:

Thứ nhất sinh vật Vực Sâu gần như không thể triệt để tiêu diệt bởi các thuộc tính hỏa, lôi hay thuộc tính vô hình như âm ba, thậm chí đơn thuần lực đạo cũng không làm gì được nó. Từ đó mở rộng suy luận, chỉ sợ tất cả các loại thuộc tính đại đạo đều không làm gì được sinh vật Vực Sâu.

Thứ hai là khả năng chuyển hóa cực kỳ đáng sợ của sinh vật Vực Sâu. Tất cả những đòn đánh của Ma Sư Hoàng không những không làm gì được sinh vật Vực Sâu, ngược lại còn cung cấp năng lượng cho nó. Từ năng lượng đơn thuần có thể nhanh chóng chuyển hóa thành sinh khối, khả năng này, với kiến thức của Lạc Bá thì không có sinh vật nào làm được.

Có quá nhiều thứ đáng chú ý về sinh vật Vực Sâu, nhưng hắn lúc này không có tâm trạng nghiên cứu. Hắn và Ma Sư Hoàng đã tách ra, mỗi kẻ một đường. Lạc Bá giờ đây chỉ còn lại một mình, quan tài cất bảo vật cũng bị Ma Sư Hoàng mang đi, hắn lúc này trong tay gần như không còn thứ gì.

Nơi đây lại cực độ nguy hiểm, theo lời kể của Huyền Vũ thì sinh vật Vực Sâu không chỉ có một nên con quái vật kia đuổi theo Ma Sư Hoàng không đồng nghĩa với hắn đã an toàn. Mà lại đây chỉ là đám thuộc hạ cấp thấp, đám sinh vật cấp cao vẫn đang bị giam giữ.

Một con sinh vật Vực Sâu cấp thấp mà Ma Sư Hoàng là đỉnh cấp chiến lực Yêu tộc cũng không giết nổi. Thử hỏi đám sinh vật Vực Sâu cấp cao là cỡ nào khủng bố.

Nếu hắn bị phát hiện, hắn cảm thấy mình không có một chút cơ hội nào chống trả. Bởi vậy nhân lúc này hắn phải di chuyển thật nhanh và im lặng đến Nguyên Sơn. Hắn bay cách mặt đất một thước, hắn không muốn chạm vào bất cứ thứ gì, nhưng nếu bay quá cao sẽ trở thành mục tiêu dễ chú ý.

Kế hoạch của hắn không tệ nhưng rất nhanh bị sụp đổ.

Phốc! lớp tro dưới chân hắn vỡ ra, một sinh vật Vực Sâu thân nhện đuôi rết xuất hiện, nó mở ra ba đôi mắt nhìn Lạc Bá. Hai bên nhìn nhau sững sờ vài giây.

Lạc Bá thầm than không tốt!

Hắn ngay lập tức phóng thân lao đi như một mũi tên. Con sinh vật Vực Sâu kia cũng ngay lập tức phản ứng, nó rít lên một tiếng rồi đuổi theo. Tốc độ của Lạc Bá rất nhanh, dễ dàng bỏ lại sinh vật Vực Sâu. Nhưng những nơi hắn đi qua, liên tục có sinh vật Vực Sâu thức giấc.

Bọn chúng giống như sau khi đã thôn phệ hết năng lượng nơi này thì chìm vào ngủ sâu để tiết kiệm năng lượng, khi Lạc Bá và Ma Sư Hoàng xuất hiện, nguồn năng lượng từ bọn họ đã đánh thức lũ sinh vật Vực Sâu.

Bọn chúng do bị tiêu hao năng lượng theo thời gian nên hình dáng từ từ thu nhỏ, nhưng chỉ cần nhận được năng lượng bọn chúng sẽ ngay lập tức trở lại trạng thái mạnh nhất. Con sinh vật Vực Sâu đấu với Ma Sư Hoàng là minh chứng tốt nhất.

Lạc Bá cắm đầu chạy như điên, nhưng việc dùng yêu khí để bay chẳng khác nào đốt lửa trong đêm, nói với đám sinh vật Vực Sâu rằng ta đang ở đây. Nhưng nếu không gia tốc chạy, hắn ngay lập tức sẽ bị sinh vật Vực Sâu vây kín. Tình huống lúc này tiến thoái lưỡng nan.

Không bao lâu sau, phía dưới Lạc Bá, có không dưới năm trăm con sinh vật Vực Sâu đuổi theo hắn. Bọn chúng mang nhiều hình dạng khác nhau, không con nào giống con nào, cũng không giống với bất kỳ sinh vật nào ngoài kia. Bọn chúng giống như là sự chắp vá của những sinh vật đã có.

Bọn chúng lúc này đều chỉ to bằng trái dưa hấu, thực lực yếu nhược. Bọn chúng không thể nào đuổi kịp Lạc Bá, bắt được hắn càng là không thể.

Lạc Bá cũng nhận ra điều này, khiến lòng hắn có chút yên tâm, chỉ cần không va chạm với đám sinh vật Vực Sâu để chúng thu được năng lượng từ hắn, thì có thể dễ dàng vượt qua ải này.

Nhưng hắn đã lầm!

Đám sinh vật Vực Sâu nhận ra không thể bắt được Lạc Bá, đột nhiên có một con đầu khỉ thân chó túm lấy con bên cạnh bỏ vào miệng nhai. Ngay lập tức thân hình nó biến đổi to lớn gấp đôi, lực lượng, tốc độ đều tăng lên chóng mặt. Nó tiếp tục bắt lấy những con bên cạnh thôn phệ.

Có một con bắt đầu, những con còn lại cũng lao vào nhau cắn xé thôn phệ. Lạc Bá quay đầu thấy cảnh này thì rùng hết cả mình, rất dễ đoán được đám sinh vật Vực Sâu đang muốn làm gì? Bọn chúng đang tập hợp lực lượng vào một con để bắt Lạc Bá. Xem ra chúng không ngốc như ấn tượng ban đầu, ngược lại còn rất thông minh và nhẫn tâm.

Hắn biết tình huống của hắn càng lúc càng nguy cấp, đám sinh vật Vực Sâu đang tập trung cắn xé lẫn nhau nên khoảng cách hai bên dần bị kéo xa, nhưng sau khi bọn chúng kết thúc quá trình thôn phệ, con cuối cùng thực lực sẽ rất mạnh, hắn sẽ dễ dàng bị bắt lại. Bởi vậy cách duy nhất mà hắn có thể sử dụng chỉ có chạy và chạy.

Đám sinh vật Vực Sâu lúc này chỉ còn hơn trăm con, trong đó lớn nhất có hai mươi ba con, trung bình năm mươi sáu con, còn lại là loại nhỏ.

Hai mươi ba con lớn nhất đưa mắt nhìn nhau, giống như đạt được một loại ăn ý nào đó, bọn chúng không lao vào đánh nhau mà chọn đám sinh vật nhỏ hơn. Xem ra càng thôn phệ, bọn chúng không chỉ thân hình to lên mà trí tuệ cũng được nâng cao.

Một lúc sau đám sinh vật kích thước nhỏ đều bị giết sạch, chỉ còn lại hai mươi năm con lớn và ba mươi con trung bình. Bọn chúng đảo mắt nhìn nhau, mấy con lớn lao tới tấn công ba mươi con nhỏ hơn.

Lại qua một lúc, chỉ còn mười ba con, kích thước tương đương với con đã đuổi theo Ma Sư Hoàng.

Một con đầu bò đuôi chó rống lên những âm thanh khó hiểu như đang giao tiếp với mấy con xung quanh. Mấy con này trao đổi ánh mắt với nhau một thoáng rồi nhẹ gật đầu, bọn chúng rất nhanh tạo thành liên minh.

Đám còn lại cũng không chịu đứng yên, bọn chúng cũng tự động tạo thành liên minh. Vậy là một bên bảy, một bên sáu lại lao vào đánh nhau. Rất nhanh! bên đông hơn giành chiến thắng.

Bảy con này lại một lần nữa tăng kích thước gấp đôi, chỉ có một con là hơi nhỏ hơn, xem ra nó thôn phệ được ít nhất. Sáu con còn lại không cần trao đổi cũng biết phải giết con yếu nhất trước.

Phanh thây xong con nhỏ nhất, bọn chúng lại nhìn nhau lựa chọn đối thủ cho mình.

Trận chiến của sáu con cuối cùng đánh cho long trời lở đất, tro bụi bay mù mịt, phong bạo rít thành tiếng. Cuối cùng chỉ còn lại một con đầu ngựa thân vượn đuôi bọ cạp trụ lại được cuối cùng, nó há to cái miệng nuốt trọn đối thủ của mình vào bụng.

Nó bắt đầu thực hiện quá trình biến đổi. Cơ thể nó lập tức phình to, từng khối u nổi lên lặn xuống nhộn nhạo giống như nước sôi. Miệng nó hí dài, mở rộng đôi hàm hết sức, rồi nó dùng tay bẻ nắm lấy hai hàm răng phanh ra. Một tiếng rắc! vang lên, hàm dưới rớt xuống treo lủng lẳng. Từ trong cổ họng một cái đầu mới nhô ra.

Cái đầu này nhìn như đầu rồng, lửa cháy hừng hực, trên đầu mở ra tám con mắt, nhìn khắp bốn phương tám hướng trên dưới. Hàm răng sắc nhọn. Ngoài ra không còn thứ gì khác.

Đôi tay vượn của nó phình to như bị bơm khí rồi oa! lớp da vỡ ra, dịch nhầy bắn tung tóe. Một đôi tay mới như vuốt rồng từ từ mọc ra thay thế tay cũ.

Trên lưng nó từng khối thịt nhúc nhích. Tám cái liêm đao phá vỡ da thịt mọc ra, nhìn chúng như liêm đao của bọ ngựa.

Thân dưới của nó lột xác từ thân bọ cạp biến thành thân rắn, phía cuối đuôi là một cái đầu rắn độc.

Con vật này tạo hình hết sức kỳ lạ, giống như là lấy từng bộ phận của các sinh vật khác nhau rồi trộn lẫn lại.

Tạo hình cơ thể hoàn thành, con sinh vật Vực Sâu này ngửa mặt gầm lên một tiếng lớn, nó hút lấy tất cả những phần cơ thể thừa vào bụng, không bỏ phí bất cứ phần nào, sau đó thân hình nó biến mất tại chỗ, tốc độ cực nhanh, mắt thường không thể bắt kịp. Hướng nó đuổi theo là hướng của Lạc Bá.

Trong mắt nó Lạc Bá như một khối năng lượng chiếu sáng trong đêm tối, dù cho hắn có chạy bao xa thì nó vẫn luôn có thể nhìn thấy.

Lạc Bá tại phương xa nghe được tiếng gầm, trong lòng sinh bất an. Khốn kiếp! chẳng lẽ nhanh như vậy lũ sinh vật Vực Sâu đã đánh nhau xong? Không có thời gian tìm hiểu, hắn gia tốc chạy trốn.

Nhưng chỉ một thoáng sau, mặt hắn tối sầm vì hắn nhìn thấy một bóng đen phía sau. Lại qua mười tức thời gian, hắn đã nhìn rõ sinh vật kia, tốc độ của nó đã vượt qua hắn, sớm muộn gì cũng bắt được hắn.

Ầm, ầm, ầm… chợt có những quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời giáng xuống chặn ngay trước mắt hắn. Lạc Bá vội dừng lại bước chân. Ngay lúc này sinh vật kia bắt kịp hắn.

Nó đưa tay chụp tới Lạc Bá, hắn nhanh chân lách thân né tránh. Móng vuốt chụp hụt vào không khí.

Tám cái liêm đao sau lưng nó ngay lập tức chém tới, Lạc Bá phản ứng cực nhanh né tránh né phải, tránh đi toàn bộ tám cái liêm đao. Sinh vật Vực Sâu gầm lên, đuôi của nó cuốn tới, đầu rắn phun nọc độc.

Lạc Bá không một chút hoang mang, nhảy lùi về sau tránh né cái đuôi, tay hắn phất một cái tạo thành một tiểu cuồng phong cuốn lấy nọc độc đẩy sang chỗ khác.

Sinh vật Vực Sâu lao tới tấn công, nó muốn cận chiến. Nhưng Lạc Bá liên tục lùi lại giữ khoảng cách, hắn hạn chế tối đa va chạm với nó, vì như vậy sẽ chỉ cung cấp thêm năng lượng cho nó.

Một tiến một lùi, trận chiến chẳng thể kết thúc được. Sinh vật Vực Sâu tỏ ra mất bình tĩnh, nó gầm lên giận dữ, khua tay khiêu khích. Nhưng Lạc Bá chẳng thèm để ý, hắn tranh thủ lui lại.

Sinh vật Vực Sâu không còn bình tĩnh được nữa, nó ngửa mặt phun ra vô số hỏa cầu lên trời.

Lạc Bá nhận ra ý định của nó, vội lui lại. Đúng lúc này hỏa cầu như mưa trút xuống, tàn phá đại địa, tro tàn bay mù mịt. Lạc Bá nhảy tới nhảy lui tránh né. Trong lúc Lạc Bá bận rộn, con quái vật lao tới.

Trong không khí mù mịt, một cái liêm đao sắc lẹm cắt ngang, Lạc Bá theo bản năng cúi đầu xuống. Phốc! liêm đao chém đứt một túm lông bờm của hắn. Cùng lúc này con quái vật đã áp sát hắn.

Lạc Bá đã không còn đường lui, hắn nhún thân một cái phóng thẳng lên trời. Ngay lập tức một cái liêm đao chém đúng chỗ hắn vừa đứng.

Lạc Bá bay ra khỏi đám tro mù, đằng không đứng trên trời, dõi mắt nhìn xuống, chuẩn bị tinh thần tránh né.

Ngạc nhiên là không có đòn tấn công tiếp theo, nhưng Lạc Bá vẫn không vơi cảnh giác.

Tro tàn lắng xuống, sinh vật Vực Sâu đứng tại dưới đất, miệng gầm gừ, tay khua khua khiêu khích. Lạc Bá nhìn cảnh này, lông mày nhảy lên một cái: chẳng lẽ nó không biết bay? Nếu vậy thì đây sẽ là một lợi thế cực lớn cho hắn.

Lạc Bá cúi đầu nhếch mép cười, ngoắc ngoắc tay khiêu khích. Con quái vật nhận ra sự khiêu khích, nó gầm thét tức giận, há miệng phun hỏa cầu. Nhưng Lạc Bá rất dễ né tránh được đám hỏa cầu. Hắn lúc này có thể xác định: con quái vật không biết bay.

Hắn lúc này yên lòng, không để ý đến con quái vật nữa, hắn bay về phía Nguyên Sơn.

Con quái vật ở phía dưới cảm thấy bị khinh thường. Trên lưng nó tám cái liêm đao từ từ tiêu biến thay vào đó là một đôi cánh thịt khổng lồ như cánh dơi.

Phần phật, phần phật… con quái vật đập cánh, chuẩn bị bay lên.

Lạc Bá quay đầu, thầm mắng khốn kiếp, lúc này hắn thật muốn chửi thề, còn để cho hắn sống nữa không đây?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.