Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 483: Lừa gạt.




“Vậy những khí tràn ra ngoài phong ấn kia có phải...” Ma Sư Hoàng lúc này mở miệng hỏi.

“Đúng vậy!” Huyền Vũ gật đầu: “Chúng là hỗn độn khí, là vạn vật chi mẫu khí.”

Ma Sư Hoàng ánh mắt lóe sáng, tự hỏi trong lòng nếu như hắn có thể dùng loại khí này tu luyện vậy chẳng phải sẽ luyện ra vạn đạo chi mẫu, lúc đó hắn không muốn vô địch cũng khó, chỉ sợ còn có thể đạt được trường sinh bất tử, điều mà hắn luôn mong muốn.

Suy nghĩ này vừa cháy lên thì không thể dập tắt được, càng cháy càng dữ dội, khiến lòng hắn nóng bỏng, muốn ngay lập tức lao vào thử nghiệm.

Nhưng hắn là lão hồ ly, trong lòng là như thế nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như thường, hắn không thể để ai biết ý tưởng này nếu như bọn chúng bắt chước thì sao?

Huyền Vũ chẳng cần nhìn Ma Sư Hoàng cũng biết trong lòng Ma Sư Hoàng đang nghĩ cái gì. Bọn hắn canh giữ nơi này đã không biết bao lâu, bọn hắn há chưa nghĩ đến điều này. Thật ra cũng có vài tên thử dùng khí này tu luyện. Kết quả còn thảm hơn cả chết.

“Huyền Vũ Thần Thú có thể giúp đỡ, mở ra phong ấn cho bọn ta vào trong sao?” Ma Sư Hoàng lại hỏi. Đây mới là câu hỏi mà hắn cần câu trả lời. Hắn đoán Huyền Vũ này giờ nói nhiều như vậy hẳn là có thể thương lượng, nếu không thì ngay lúc đầu đuổi đi, cần gì phải nói nhiều như vậy.

“Ta nói với ngươi nhiều như vậy, ngươi còn không hiểu sao?” Huyền Vũ thở dài làm vẻ buồn bực, như trưởng bối khuyên hậu bối mà không được: “Mở ra phong ấn, rất có thể khiến sinh vật Vực Sâu thoát ra ngoài.”

“Huyền Vũ Thần Thú quá lo! chỉ cần mở ra giây lát, bọn ta chui vào trong, sau đó ngay lập tức đóng lại phong ấn, sinh vật Vực Sâu cho dù có biết cũng không kịp phản ứng.” Ma Sư Hoàng khẩn thiết nói.

“Ừm...” Huyền Vũ gãi gãi cằm tỏ vẻ suy tư: “Lời ngươi nói cũng không phải không có lý nhưng mà vì an toàn của thế giới ta vẫn không thể mở ra phong ấn.”

“Nếu ngài không mở ra, ta sẽ nói cho tất cả Yêu tộc biết cách vào cấm địa, lúc đó Yêu tộc sẽ ùn ùn kéo đến thành đàn, ngài sẽ phải đau đầu giải quyết.” Ma Sư Hoàng gây sức ép.

“A! ngươi dám sao?!” Huyền Vũ thách thức.

“Ta sắp chết rồi, chuyện gì cũng dám làm.” Ma Sư Hoàng cứng rắn đáp trả.

Huyền Vũ lại gãi đầu, một lúc sau đành nhượng bộ nói: “Được rồi… được rồi… cho các ngươi vào cũng không phải là không được, nhưng ta có một điều kiện.”

“Huyền Vũ Thần Thú cứ nói, ta sẽ tận lực đáp ứng.” Ma Sư Hoàng cười nói. Hắn cảm thấy chuyện này đã thành chín phần, còn lại một phần yêu cầu, cho dù Huyền Vũ yêu cầu cái gì hắn cũng đáp ứng. Nếu như làm được thì làm, không làm được thì cứ hứa trước đã. Biết đâu sau khi từ trong Nguyên Sơn trở ra, hắn đã là vô địch tồn tại, vậy thì chẳng lời hứa nào ràng buộc được hắn.

Huyền Vũ lại thở dài, hồi tưởng, chậm rãi nói:

“Năm xưa để phong ấn Nguyên Sơn bọn ta đã dùng Tử Tinh Cổ Thạch. Trên Nguyên Sơn hẳn là vẫn còn sót lại một viên. Ta muốn ngươi mang Tử Tinh Cổ Thạch ra ngoài, để bọn ta vá lại vết nứt do tên Nhân tộc gây ra.”

“Tử Tinh Cổ Thạch là thứ gì? làm sao tìm?” Ma Sư Hoàng hỏi lại.

“Tử Tinh Cổ Thạch là lõi của một ngôi sao chết, là một loại đá vô cùng nặng, vô cùng rắn chắc và đặc biệt là trơ với tất cả đại đạo, tức là nó không nhận ảnh hưởng bởi bất kỳ loại đại đạo nào, kể cả hỗn độn.

Tử Tinh Cổ Thạch vô cùng hiếm, rơi xuống Đại Thế Giới thì càng ít. Trong suốt hàng tỷ tỷ năm tồn tại của Đại Thế Giới, bọn ta mới tìm được 100 khối Tử Tinh Cổ Thạch.

Năm xưa chính là dùng Tử Tinh Cổ Thạch làm mắt trận, Nguyên Sơn làm tâm trận để phong ấn lại đám sinh vật Vực Sâu. Hiện nay phong ấn lại bị đánh ra một khe nứt, bọn ta cần Tử Tinh Cổ Thạch để vá lại vết nứt. Nhưng đáng tiếc, bọn ta đã truy tìm rất lâu mà vẫn chưa phát hiện ra một khối.

Nhớ tổ tông kể lại năm xưa bọn họ đã dùng 99 khối Tử Tinh Cổ Thạch để làm mắt trận, còn dư một khối bọn họ đặt trên Nguyên Sơn.

Nếu ngươi muốn vào Nguyên Sơn, ngươi phải hứa với ta mang khối Tử Tinh Cổ Thạch ra ngoài, đây không phải là chuyện lợi ích cá nhân mà là an nguy của cả thế giới. Ta hy vọng ngươi có thể làm hết mình.

Còn làm sao nhận biết? rất đơn giản, ngươi khi nhìn thấy Tử Tinh Cổ Thạch tự khắc biết.”

“Nếu Tử Tinh Cổ Thạch quan trọng như vậy, sao các ngươi không tự mình vào lấy?” Ma Sư Hoàng nghi ngờ hỏi, hắn là lão hồ ly sẽ không bị vài lời đơn giản mê hoặc.

“Thì cũng do bọn ta thực lực quá mạnh, bước vào trong sẽ ngay lập tức bị đám sinh vật Vực Sâu phát hiện, lúc đó thì vô cùng rắc rối.” Huyền Vũ đơn giản trả lời.

“Vậy vì sao không dùng kẻ bên ngoài?” Ma Sư Hoàng chất vấn.

“Vì bên trong rất nguy hiểm, bọn chúng sẽ không tự nguyện đi vào, nếu cưỡng ép bọn chúng, bọn chúng sẽ không vì bọn ta làm việc. Còn ngươi thì tự nguyện, cũng đồng ý vì bọn ta làm việc.” Huyền Vũ trả lời, thô nhưng thật.

Ma Sư Hoàng hừ lạnh trong lòng, hắn cảm thấy mình bị lợi dụng, nhưng hắn không thể từ chối, muốn vào bên trong chỉ có thể đáp ứng Huyền Vũ.

Ma Sư Hoàng gật đầu: “Được! ta đồng ý!”

“Tốt, tốt, tốt!” Huyền Vũ vỗ tay kêu liền ba tiếng tốt.

Sau đó Huyền Vũ gỡ xuống trên người một miếng vảy đưa cho Ma Sư Hoàng nói:

“Bên trong thiên địa mù mịt, các chủng tính quan sát đều vô dụng, ngươi cầm miếng vảy này, khi cần trở ra thì rót yêu khí vào trong miếng vảy, tự khắc nó sẽ chỉ đường cho ngươi ra ngoài.”

Ma Sư Hoàng tiếp lấy miếng vảy nuốt vào trong bụng, không xem xét qua lấy một lần.

Huyền Vũ lại tiếp tục dặn dò:

“Mặc dù đám sinh vật Vực Sâu đã bị phong ấn dưới Nguyên Sơn, nhưng bốn tên chúa tể Vực Sâu thực lực quá mạnh, bọn chúng không thể thoát ra khỏi khe nứt, nhưng vẫn kịp gửi các thuộc hạ cấp thấp ra ngoài. Đám thuộc hạ này không đủ sức phá hoại phong ấn, nhưng vẫn đủ sức gây rắc rối cho ngươi.

Ta chỉ có một lời khuyên duy nhất cho ngươi đó là: gặp được bọn chúng thì ngay lập tức chạy thật nhanh.”

Ma Sư Hoàng nghe lời này thì gật đầu nhưng trong lòng không cho là phải, hắn tự tin vào thực lực của mình, mấy sinh vật hạ cấp làm sao có thể gây rắc rối được cho hắn. Huyền Vũ chắc chắn đang dọa hắn để hắn ngoan ngoãn nghe lời.

“Ngươi còn thắc mắc gì nữa không?” Huyền Vũ hỏi.

Ma Sư Hoàng lắc đầu.

“Vậy thì lên đường đi. Chúc ngươi may mắn!” Huyền Vũ nói lời cuối, rồi tay liên tục kết ấn mở ra phong ấn Huyền Vũ. Từ đầu đến cuối hắn không một chút để ý đến Lạc Bá, coi Lạc Bá chỉ như không khí, cũng phải thôi, vì Lạc Bá thực lực quá kém, không khác gì sâu kiến.

Từng sợi thủy khí trong suốt từ trong tay Huyền Vũ tràn vào hắc phong ấn. Phong ấn liền thay đổi quỹ tích chuyển động, các hoa văn đại đạo sáng lên tự hành đổi chỗ. Hắc phong ấn từ từ rời khỏi vị trí. Huyền Vũ lớn tiếng:

“Nhanh đi vào!”

Ma Sư Hoàng không một chút chần chừ, nắm lấy Lạc Bá chui vào trong khe nứt. Lúc đi, hắn không khỏi nhếch mép cười, trong lòng khinh thường Huyền Vũ: đúng là một con rùa già ngu ngốc, thực lực tuy mạnh nhưng tâm tình quá đơn giản, hắn chỉ cần dùng vài lời hứa suông đã dễ dàng lừa được Huyền Vũ.

Khi Ma Sư Hoàng vừa chui vào trong khe nứt, Huyền Vũ lập tức phong ấn lại khe nứt, thở phào một hơi. Đúng lúc này có giọng nói vang lên:

“Lại lừa thêm được một tên nữa.”

Theo sau giọng nói là ba bóng hình khổng lồ, to không kém Huyền Vũ, bọn chúng còn có thể là ai ngoài ba Thần Thú còn lại trong Tứ Phương Thần Thú.

“Lần nào Huyền Vũ kể chuyện, bọn chúng cũng tin sái cổ.” Chu Tước cười nói.

“Do bọn chúng quá ngốc thôi.” Huyền Vũ cười đáp, thần thái lộ ra âm hiểm hoàn toàn khác với vẻ đơn thuần khi nói chuyện với Ma Sư Hoàng.

“Thêm tên này nữa, tổng cộng là 159 tên.” Thanh Long nhẩm tính nói.

“Sai rồi! là 160 tên, ngươi quên con mèo nhỏ bên cạnh Ma Sư Hoàng sao?” Bạch Hổ sửa lại nói.

“Con mèo nhỏ kia thực lực quá kém, chỉ sợ mới vừa đi vào đã bị giết chết, tính nó vào làm gì.” Thanh Long phản bác. Trong mắt bọn chúng Ma Sư Hoàng còn có giá trị lợi dụng, Lạc Bá thì quá yếu, có cũng như không.

“Ta ngược lại thấy con mèo nhỏ đấy có chút thú vị, có khi lại gây bất ngờ cho chúng ta.” Bạch Hổ cười nói, không cho là phải.

“Tùy các ngươi thích tính sao thì tính, nhưng lần sau đến phiên Chu Tước.” Huyền Vũ lười biếng nói.

“Hắc, hắc… ta thấy Huyền Vũ kể chuyện thuyết phục như vậy, hay là giao luôn việc này cho Huyền Vũ đi.” Chu Tước nở nụ cười nửa thật nửa đùa nói.

“Hừ! đừng có mơ.” Huyền Vũ hừ lạnh nói.

“So với mấy tên trước, tên Ma Sư Hoàng này thực lực tâm kế đều mạnh hơn.” Thanh Long lúc này lái câu chuyện sang hướng khác: “Quan trọng nhất là hắn sắp chết nên quyết tâm phải làm bằng được. Ta thấy lần này hy vọng cao hơn những lần trước.”

“Ừm… Sứ Thanh Giang đã từng tiên tri về hắn: khả dĩ khả thị bất khả dụng. Hẳn là hắn có thể tìm thấy vậy đấy, nhưng không thể sử dụng vì vật đấy sẽ rơi vào tay chúng ta. Hắc, hắc, hắc...” Bạch Hổ cười lớn nói.

Tứ Phương Thần Thú nhiều đời trước đã từng đi vào phong ấn, trước khi bị sinh vật bên trong giết chết, đã lưu lại di ngôn cho thế hệ sau: trên Nguyên Sơn có di vật của Nguyên Tổ, nhưng đáng tiếc, chỉ thấy được uy năng của vật đó mà không nhìn rõ hình dáng, bọn hắn mô tả nó giống như một phiến đá. Từ đó về sau các đời Tứ Phương Thần Thú đều thử đi lấy vật đó nhưng đều thất bại.

Đến thế hệ này, bọn chúng đổi phương thức, lừa gạt một số Yêu tộc đại năng đi vào, khả năng thành công có thể không lớn, nhưng sẽ đổi lại ít nhiều tin tình báo cho bọn chúng để chuẩn bị kế hoạch chu toàn sau này.

“Chỉ sợ tên kia sau khi vào sẽ vứt miếng vảy của ngươi đi.” Thanh Long lạnh nhạt nói.

“Ta đã đoán ra điều này, nên đã bí mật đánh ấn ký lên người của hắn. Đến thời điểm thích hợp ta sẽ thu hồi ấn ký.” Huyền Vũ nhếch mép cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.