Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 478: Sống lại.




Huyết Thực Nhân Diện từng bước tiến tới, trên miệng treo nụ cười:

“Chạy đi! sao ngươi không chạy? Lần này ta xem ngươi làm sao chạy?”

Lạc Bá sắc mặt lạnh như tro, hắn biết mình không đấu lại đám Nhân Diện này nhưng cũng không muốn nằm im chờ chết, hắn gồng lên tất cả yêu khí:

“Ngươi không nên ép ta, nếu không...”

“Hắc, hắc… nếu không thì làm sao?” Huyết Thực Nhân Diện cảm thấy như đang nghe chuyện cười, bọn hắn vừa đông vừa mạnh, Lạc Bá có thể làm sao. Hắn từng bước tiến tới khí thế như rồng hổ.

Lạc Bá run sợ từng bước giật lùi, giọng run run:

“Ngươi nếu còn tiến nữa ta sẽ tự bạo.”

Nghe lời này bước chân Huyết Thực Nhân Diện hơi khựng lại, ám ảnh nụ nổ trước đó vẫn còn in sâu trong ký ức của hắn, vụ nổ tự bạo trước đó thật sự quá khủng khiếp, khiến hắn suýt nữa đã toi đời.

Nhìn biểu cảm của Huyết Thực Nhân Diện, Lạc Bá cảm thấy lời uy hiếp của mình có tác dụng, hắn tiếp tục mạnh miệng:

“Ngươi đã chiếm hết xác của bọn hắn rồi, cần gì một Yêu tộc kém cỏi như ta. Các ngươi để ta đi, ta hứa từ nay sẽ không bao giờ quay lại đây quấy rối các ngươi nữa. Hai bên cùng kết thúc trong hòa bình, như vậy không phải tốt hơn sao?”

Huyết Thực Nhân Diện khuôn mặt đăm chiêu trước những lời này của Lạc Bá, có vẻ hắn đã bị lung lay.

“Nếu ta tự bạo, các ngươi chết, ta chết. Chẳng bên nào được lợi cả, chắc các ngươi cũng không muốn như vậy.” Lạc Bá bồi thêm.

Huyết Thực Nhân Diện giống như bị thuyết phục, hắn chậm rãi nói:

“Tha cho ngươi cũng không sao, nhưng ngươi phải để lại quan tài.”

“Các ngươi cần quan tài làm gì?” Lạc Bá nhíu mày hỏi.

“Hắc, hắc… bọn ta không cần quan tài mà cần cái xác bên trong quan tài, nghe nói các xác là của một cường giả siêu cấp được bảo quản hoàn hảo, chỉ giống như đang ngủ say, máu huyết vẫn chưa đông lại.” Huyết Thực Nhân Diện cười âm hiểm, đưa ra điều kiện của mình.

“Không được!” Lạc Bá dứt khoát trả lời: “Điều kiện này không được, các ngươi nghĩ điều kiện khác đi.”

“Hừ! cái gì ngươi cũng không muốn, vậy nói xem ngươi có cái gì giao dịch với bọn ta.” Huyết Thực Nhân Diện hừ lạnh nói.

“Ta...” Lạc Bá định mở miệng phản bác nhưng không thể nói ra vì sự thật đúng là hắn không có thứ gì đáng giá có thể giao dịch. Nhưng hắn vẫn mạnh miệng: “Ta không biết! ta phải mang quan tài cùng đi, nếu không tất cả cùng chết.”

“Ngươi!!!” Huyết Thực Nhân Diện gằn giọng, trên mặt nổi gân xanh tức giận, nắm tay siết chặt. Nhưng đột nhiên, da mặt hắn giãn ra, khóe miệng cong lên.

Lạc Bá thấy biểu cảm này thì trong lòng dâng lên một cỗ bất an. Không đợi hắn suy nghĩ nhiều. Ngay lúc này, mặt đất vỡ ra từng lỗ nhỏ, từng tia huyết tuyến đột ngột xuất hiện quấn quanh chân hắn. Lạc Bá giật mình hoảng sợ, vội vận lực giật đứt huyết tuyến nhưng huyết tuyến nhiều vô số kể, chặt đứt một sợi thì có hàng trăm sợi khác thay thế, hắn nhanh chóng bị khóa lại tứ chi.

Lạc Bá định gồng lên yêu khí định thiêu đốt huyết tuyến nhưng liên tục có tiếng phốc, phốc… vang lên, huyết tuyến xuyên qua da chui vào trong cơ thể hắn, huyết tuyến chạy dọc theo hệ thống tuần hoàn, quấn lấy các cơ quan nội tạng, ngay cả yêu hạch cũng bị huyết tuyến bao trùm. Trong thoáng chốc, Lạc Bá bị hoàn toàn khống chế, yêu hạch bị phong tỏa, muốn tự bạo cũng không được.

Lúc này Huyết Thực Nhân Diện mới ngửa mặt cười lớn:

“Tiểu tử ngu ngốc, nãy giờ lá mặt lá trái với ngươi là để câu giờ cho huyết tuyến đi qua lòng đất đến chỗ ngươi. Ngươi thật sự cho rằng ngươi có tư cách đàm phán với bọn ta sao? Bọn ta không chỉ muốn ngươi mà còn muốn cả cái xác, tất cả các ngươi đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho bọn ta.”

Lạc Bá lúc này vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng hắn đã vô kế khả thi, chỉ có thể để mặc đối phương chém giết. Lòng hắn đã chết, hắn nhắm mắt chấp nhận số phận.

Đám Nhân Diện thấy vậy đều nhếch mép cười, Huyết Thực Nhân Diện bước lên, đưa tay ra phía trước, cười nói:

“Sẽ không đau đâu. Rất nhanh ngươi sẽ trở thành một trong số bọn ta.”

Huyết Thực Nhân Diện đặt tay lên trán Lạc Bá, từng sợi huyết tuyến mọc ra đâm vào trong đầu hắn, bắt đầu xâm lấn.

Phốc! một tiếng nhỏ vang lên, cánh tay của Huyết Thực Nhân Diện trượt khỏi vai, vết cắt nhẵn như gương, máu thậm chí còn không kịp chảy ra. Huyết Thực Nhân Diện vẫn còn đang treo nụ cười trên môi.

Một tức thời gian sau, cánh tay rớt xuống, máu phun ra như vòi, Huyết Thực Nhân Diện lúc này mới cảm thấy đau, ngửa mặt kêu gào: “A! A! A!”. Hắn loạng choạng lui lại, ôm lấy bên vai trống không, hét lên:

“Ai?”

Đám Nhân Diện lúc này cũng kịp phản ứng, nụ cười cứng trên môi, mặt mày tối sầm. Vừa rồi Huyết Thực Nhân Diện bị tấn công, bọn hắn hoàn toàn không phát hiện điều gì bất thường. Bọn chúng vẫn đang duy trì lồng huyết khí, nên bọn chúng có thể khẳng định không có ngoại vật xâm nhập, vậy thì vì sao Huyết Thực Nhân Diện bị thương, là Lạc Bá sao?

Lạc Bá nghe tiếng hét thì từ từ mở mắt, vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Huyết Thực Nhân Diện vội vận huyết lực muốn nối lại cánh tay bị đứt, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện vết chém không chỉ đơn thuần cắt đứt cánh tay của hắn mà còn phá hủy huyết đạo, khiến cho cánh tay hắn vô phương nối lại hay mọc lại. Cánh tay ở trên mặt đất cũng từ từ tan rã hóa thành hư vô, bị phá hủy hoàn toàn.

Két, két, két… không gian đang im lặng chợt có tiếng ma sát của hai vật nặng vang lên.

Lạc Bá và đám Huyết Thực Nhân Diện theo tiếng âm thanh quay đầu nhìn. Nguồn gốc âm thanh là từ chiếc quan tài, nắp quan tài đang từ từ hé mở, một cỗ hàn khí bốc lên rét lạnh thấu xương. Một cái hắc thủ vươn ra khỏi quan tài, nắm lấy thành quan tài, kèm theo đó là giọng nói già nua nhưng âm vang hữu lực:

“Lũ con cháu bất tài, đến cuối cùng vẫn phải để ta ra tay.”

“Ai?!” Huyết Thực Nhân Diện lớn tiếng hỏi, khí thế bùng nổ.

Lạc Bá nghe giọng nói này lập tức nhận ngay ra là ai, ở trong quan tài còn có thể là ai khác ngoài Ma Sư Hoàng. Nhưng chuyện này làm sao có thể? Ma Sư Hoàng không phải đã chết rồi sao? Chính Ngạc Hoán Hoàng đã từng đánh một trảo vào đầu Ma Sư Hoàng để kiểm tra sống chết, Ma Sư Hoàng lúc đó hoàn toàn không có phản ứng bởi vậy mới khiến Ngạc Hoán Hoàng tin chắc Ma Sư Hoàng đã chết. Vậy mà bây giờ Ma Sư Hoàng lại từ quan tài bước ra, hắn không sợ ngây người mới là lạ.

“Hừ! muốn ngủ một giấc ngon lành cũng không được.” Ma Sư Hoàng bước ra khỏi quan tài, bộ lông ướt nhẹp hàn thủy, hắn rùng mình một cái yêu khí bùng nổ, bộ lông được sấy khô.

Từ đầu đến cuối Ma Sư Hoàng hoàn toàn không chú ý tới bọn Huyết Thực Nhân Diện khiến bọn chúng có chút tức giận, một tên lớn tiếng mắng:

“Con sư tử già kia ngươi là ai?”

Ma Sư Hoàng đưa mắt liếc hắn, phẩy tay một cái, tên Nhân Diện kia đầu trượt khỏi cổ, không kịp kêu lên một tiếng, đến lúc chết vẫn còn trợn mắt sững sờ. Cái đầu rớt xuống đất, thân hình đổ sụp từ từ tan rã thành tro bụi, biến mất như chưa từng tồn tại, khả năng dục huyết trùng sinh của Huyết Linh hoàn toàn vô dụng.

Đám Nhân Diện còn lại sợ cứng cả người, ánh mắt long sòng sọc nhìn Ma Sư Hoàng, bọn hắn thậm chí còn chẳng kịp hiểu chuyện gì thì một tên đồng bạn đã bị hóa thành tro, ngay cả khả năng đáng tự hào nhất của Huyết Linh: tái sinh vô hạn, cũng không phát huy được công dụng.

“Các ngươi cho rằng Huyết Linh các ngươi giỏi lắm sao? các ngươi cho rằng các ngươi có thể bất tử bất diệt? các ngươi cho rằng các ngươi là dạng sống siêu nhiên vượt trên tất cả dạng sống khác?” Ma Sư Hoàng giọng đục ngầu, nhưng lời nói liền mạch, từng câu chữ rõ ràng, cho thấy hắn già nhưng không yếu. Hắn đảo mắt nhìn đám Huyết Linh, nói: “Các ngươi thật ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng, bước ra ngoài kia các ngươi chết thế nào cũng không biết.”

Đám Huyết Linh nghe lời này lạnh cả sống lưng, Huyết Thực Nhân Diện biết mình đụng phải thứ dữ, hắn cố nở nụ cười thân thiện, hạ giọng nói:

“Là bọn ta ngu dốt, xin tha cho...”

Lời nói chưa dứt thì hắn đã bị chém đôi, Ma Sư Hoàng lạnh nhạt: “Ta rất ghét những kẻ ngu dốt, nói chuyện với bọn chúng rất mệt.”

Mấy tên còn lại không kịp suy nghĩ, quay đầu liền chạy, gồng lên hết tất cả lực lượng mà chạy, hóa thành những tia sáng huyết sắc biến mất tại chân trời. Lần đầu tiên trong đời bọn chúng gặp kẻ đáng sợ như vậy, bọn chúng thật sự hoảng loạn. Trong lúc đang chạy, bọn chúng cảm thấy thân hình nhẹ dần khiến bọn chúng trong lòng vui mừng, gia tốc càng nhanh. Nhưng khi cúi đầu nhìn xuống phát hiện bốn chân đang bị cắt thành những lát mỏng, ngửa mặt hét lên một tiếng, cơ thể cũng bị cắt thành thành hàng trăm lát mỏng.

Bọn chúng từ lúc ra khỏi đầm tưởng chừng thoát khỏi giam cầm, từ nay tung hoành thiên địa, nhưng xuất thế chẳng được bao lâu vậy mà đã phải lìa xa cuộc đời vĩnh viễn. Thật bi ai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.