Vân Ma và Giản Canh cảm thấy đầu óc mơ hồ, có một giọng nói văng vẳng bên tai, khiến bọn hắn khó cưỡng lại mà làm theo. Bọn hắn cắn chặt răng cố thủ vững chút lý trí cuối cùng, Vân Ma ra lệnh:
“Lạc Bá, ngươi khiêng quan tài đi trước. Giản Canh, Nhâm, chúng ta phải ngăn cản bọn chúng để Lạc Bá mang quan tài rời đi an toàn.”
Giản Canh và Nhâm gật đầu, bọn hắn biết bản thân đã không thể cứu chữa, sớm hay muộn cũng bị Huyết Linh khống chế, trong lúc còn giữ được một tia lý trí bọn hắn cần tranh thủ chút thời gian cho Lạc Bá mang quan tài rời đi.
Lạc Bá hiểu ý, ngay lập tức lùi ra sau vác quan tài trên lưng, chuẩn bị phóng đi thì Vân Ma gọi lại: “Lạc Bá!”
“Thế tổ còn có chuyện gì sao?” Lạc Bá khựng lại bước chân, quay đầu hỏi.
Vân Ma im lặng, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nói gì, hắn có ngàn vạn lời muốn nói nhưng giờ đây tất cả đều đã vô nghĩa, hắn chỉ có thể nói: “Cẩn trọng!”
Lạc Bá gật đầu thật sâu, sau đó quay lưng liền đi.
Đám Huyết Linh trên người bọn Huyết Thực cũng không vội đuổi theo Lạc Bá, Lạc Bá tu vi thấp cho dù có chạy cũng chạy không được bao xa, ưu tiên quan trọng hơn là nhanh chóng đồng hóa đám Vân Ma, sau đó đuổi theo cũng không muộn.
“Các ngươi đã chuẩn bị trở thành một trong số bọn ta chưa?” khuôn mặt người trên trán Huyết Thực nói.
“Không bao giờ!” Vân Ma gầm lên, đồng thời thiêu đốt ma sư huyết mạch còn sót lại trong người.
Tròng mắt hắn từ huyết sắc đổi sang màu đen kịt, từng sợi ma khí quấn quanh thân, ma văn tỏa ra ma quang sáng chói, cả bộ lông từ huyết sắc chuyển sang đen nhánh, không một sợi tạp mao, cảm giác như hắn là thuần huyết nhất ma sư. Hắn lúc này mới giống một Ma Sư tộc, thậm chí huyết mạch còn thuần khiết hơn cả lúc trước, nhưng hắn biết đây là ngọn nến bùng cháy trước khi bị dập tắt.
Vân Ma khoác lên mình một bộ ma giáp, khí thế như núi lửa phun trào:
“Hôm nay cho dù có chết, ta cũng phải kéo các ngươi cùng chết.”
Dứt lời, hắn lao tới tấn công Huyết Thực. Cùng lúc này Giản Canh và Nhâm cũng nhập chiến, cản lại đám thuộc hạ Huyết Thực.
Vân Ma gầm lên, thi triển Hắc Ma Phệ Thiên!
Đây là một trong những chủng tính thành danh của Ma Sư Hoàng, chủng tính này thiên về quần chiến, hắn đã từng dùng chiêu này đại chiến trăm ngày trăm đêm với ba tên Yêu Hoàng, cuối cùng chém giết một tên, làm bị thương một tên, dọa chạy một tên, tất nhiên trên người hắn cũng chồng chất vết thương. Sau trận chiến đó, cái tên Ma Sư Hoàng uy chấn Yêu giới, chính thức được Yêu tộc thừa nhận là một thành viên.
Ma Sư Hoàng thực lực thông thiên, trí tuệ cao thâm nhưng đáng tiếc đám con cháu không ai có thể kế thừa, đây là điều bi ai khi tự mình lập tộc, hắn buộc phải chấp nhận tạp huyết có trong huyết mạch con cháu. Vậy nên sau hắn không tên nào có thể thi triển chủng tính này, vì muốn thi triển cần ít nhất chín phần huyết mạch thuần khiết.
Vân Ma bằng vào việc thiêu đốt huyết mạch miễn cưỡng thi triển chủng tính này. Ma khí từ hắn ào ào tràn ra che lấp một vùng trời, ma khí nhanh chóng bao trọn lại Nhâm, Giản Canh và đám Huyết Thực. Ba bọn hắn dùng bóng tối yểm trợ, chủ động ra tay trước. Trong bóng tối ma khí, bọn hắn là bá chủ.
Mặt người trên trán Huyết Thực có hơi bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì đã bị bao trọn trong ma khí, hắn đảo mắt nhìn quanh, tất cả đều là bóng tối, hắn không thể phát hiện ra đối thủ cũng như đồng đội. Huyết Thực Nhân Diện mặc dù âm hiểm xảo trá nhưng lại không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, vừa mới bắt đầu đã rơi vào bẫy đối phương. Nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, dùng sở trường mạnh nhất của mình là mê hoặc.
“Ngươi cần gì phải chống cự. Ngươi nên biết ngươi càng vận dụng nhiều lực lượng, sẽ càng nhanh bị bọn ta đồng hóa. Ngươi...” Bốp!!! trong khi đang nói thì bất ngờ trong bóng tối một cự trảo vươn ra tát vào mặt Huyết Thực Nhân Diện, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng, ăn trọn đòn của đối phương. Má hắn rách toạc, vết cào cắt sâu vào thịt lộ ra cả xương hàm.
“Khốn...” Huyết Thực Nhân Diện theo thói quen mở miệng mắng, nhưng chữ “kiếp” chưa ra hết miệng thì phốc! một tiếng, mạn sườn hắn bị thủng một lỗ tròn, trong lồng ngực trống rỗng không tim.
Huyết Thực Nhân Diện mắt trợn trừng, không tin được trận đấu vừa bắt đầu đã kết thúc. Cùng lúc đó Giản Canh và Nhâm cũng lần lượt hạ sát đám Nhân Diện.
Vân Ma nắm trong tay trái tim đỏ hỏn, miệng thở dốc, trên mặt không hề có nét vui mừng, trận chiến thật sự kết thúc như vậy sao?
Ngay lúc này, trái tim dần dần hóa lỏng thành máu, chảy xuống khe tay của Vân Ma. Đám máu giống như một con rắn trườn tới chỗ Huyết Thực Nhân Diện, hòa vào cơ thể hắn, vết thủng bên mạn sườn có từng sợi máu mọc ra nối với nhau vá lại vết thủng, vết thủng từ từ thu nhỏ rồi lành lại như chưa bao giờ có. Vết chém trên má cũng đồng thời khép lại.
Huyết Thực Nhân Diện từ từ đứng lên, hắn không biết Vân Ma ở chỗ nào nhưng vẫn nhìn thẳng phía trước như đối mặt với Vân Ma, nhếch mép cười nói:
“Ngươi thấy rồi chứ! đây chính là bất tử chi thân, ngươi sẽ không bao giờ có thể giết được bọn ta...”
Phốc! Vân Ma lại bất ngờ ra tay, lần này hắn chém đứt tứ chi của Huyết Thực Nhân Diện.
Huyết Thực Nhân Diện giả kêu lên một tiếng đau đớn, cười đùa nói:
“Ngươi còn chưa chấp nhận hiện thực ư? Ngươi cho dù có làm thế nào thì bọn ta cũng có thể hồi phục lại như cũ. Ngươi cần gì phải làm chuyện vô ích.”
Phốc! lại một tiếng vang lên, đầu Huyết Thực Nhân Diện rơi xuống, nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười.
“Ngươi có chém bọn ta ra vô số phần. Nhưng chỉ cần bọn ta còn một giọt máu thì có thể tái sinh vô hạn.”“Vậy thì ta sẽ chém ngươi đến giọt máu cũng không còn.” Vân Ma hừ lạnh nói.
Dứt lời, liên tục có tiếng phốc, phốc… vang lên.
“Chém đi! chém đi! ngươi càng vận lực, bọn ta càng nhanh chóng thôn phệ ngươi.” Huyết Thực Nhân Diện điên cuồng cười nói, hắn muốn kích thích cuồng tính trong người Vân Ma. Vân Ma càng nộ càng đẩy nhanh quá trình Huyết Linh xâm lấn.
Vân Ma biết điều này, nhưng hắn đã không còn lựa chọn, Huyết Linh đã ăn sâu vào trong huyết mạch của hắn, hắn dùng hết lực lượng áp chế thì cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà không thể loại bỏ. Vậy nên hắn đánh liều một ván, trước khi bị Huyết Linh hoàn toàn khống chế hắn phải giết hết đám này, tranh thủ thêm thời gian cho Lạc Bá chạy trốn.
Trăm tức thời gian qua đi, Vân Ma tưởng chừng như cả trăm năm, ma quang trên người hắn ảm đạm, lông đen bắt đầu hóa trắng rụng xuống từng mảng, đôi mắt hắn trắng đục, khí huyết khô cạn. Theo ma quang biến mất, huyết quang nổi lên, khuôn mặt người trên trán hắn dần hiện rõ.
Sau khi chém Huyết Thực Nhân Diện không biết thành bao nhiêu phần, Vân Ma dừng tay, miệng thở hồng hộc, đảo mắt quan sát. Có hiệu quả không?
Đúng lúc này, có giọng nói vang lên:
“Ngươi xem ra sắp không chịu được nữa rồi!”
Theo sau giọng nói là các giọt huyết đang tụ lại với nhau, khôi phục hình thể trước đó. Vân Ma tuyệt vọng nhưng hắn không bỏ cuộc, hít sâu một hơi, hắn lao tới đám máu đang tạo thể.
Phốc! phốc! phốc! hắn điên cuồng chém vào đám máu, nhưng đám máu vừa bị chém ra ngay lập tức lại hồi phục, tốc độ cực nhanh. Hắn dần đuối sức, trong khi đám máu kia đã tạo được nửa thân trên của Huyết Thực Nhân Diện.
Vân Ma giơ trảo muốn bổ đôi nửa thân hình này, thì bất ngờ bị cánh tay của Huyết Thực Nhân Diện đỡ lại.
“Ngươi đánh đủ chưa?” Huyết Thực Nhân Diện tức giận nói, hắn mặc dù có thể vô hạn tái sinh, nhưng mỗi lần tái sinh đều sẽ mất năng lượng, bị Vân Ma liên tục cắt chém, khiến hắn mất một lượng lớn năng lượng. Hắn tất nhiên không muốn như vậy.
Vân Ma bị Huyết Thực Nhân Diện đón đỡ, vội rút tay lại, nhảy một cái lùi ra xa, hắn lộ ra vẻ nghi hoặc, bọn hắn vẫn đang ở trong Hắc Ma Phệ Thiên, Huyết Thực Nhân Diện không thể nào nhìn thấy hắn để đón đỡ. Ngẫu nhiên sao? hắn không chắc, nhưng thử là biết.
Vân Ma chạy quanh Huyết Thực Nhân Diện, đổi hướng tấn công liên tục, nhưng những đòn tấn công sau đó của hắn đều bị Huyết Thực Nhân Diện đón đỡ dễ dàng.
“Ngươi ngạc nhiên lắm sao?” Huyết Thực Nhân Diện lúc này đã khôi phục hoàn toàn, hắn cười nói nhìn thẳng vào Vân Ma.
Vân Ma quả thực ngạc nhiên, không hiểu vì sao, hắn nhẹ nhàng di chuyển thân hình, nhưng ánh mắt của Huyết Thực Nhân Diện vẫn trực diện nhìn hắn. Bây giờ hắn có thể xác định Huyết Thực Nhân Diện nhìn thấy hắn.
“Không cần ngạc nhiên!” Huyết Thực Nhân Diện cười nói, hắn cũng không có ý định che giấu: “Ta sở dĩ có thể “nhìn” thấy ngươi vì Huyết Linh bọn ta đã xâm chiếm phần lớn cơ thể ngươi. Dựa theo Huyết Linh, ta có thể dễ dàng bắt được chuyển động của ngươi. Trận chiến này ngươi đã thua, đầu hàng đi! trở thành một thành viên trong bọn ta!”
Vân Ma sờ tay lên trán, khuôn mặt người đã hình thành hoàn chỉnh rõ nét, chỉ còn thiếu mở mắt, mở miệng. Vân Ma hét lên bi ai. Hắn biết thời gian của hắn đã hết! hắn chỉ còn lại biện pháp cuối cùng: tự bạo!