Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 460: Tạo hóa đôi chân.




Nghe Nhân Nhân kể xong, Lạc Bá cũng buồn lây. Khả năng Ninh Hoàng nương nương chết là cực lớn, Bạch Dã cũng đã chết, Vũ Đông cũng chết, các huynh đệ tỷ muội thì coi nhau như kẻ thù, tính ra Nhân Nhân chỉ còn lại một mình cô độc trên đời. Nhân Nhân cũng thật đáng thương.

Lạc Bá hỏi:

“Ngươi bây giờ tính thế nào?”

Nhân Nhân cúi đầu, ngón tay vẽ vẽ lên đất, buồn rầu nói:

“Ta bây giờ đã không còn thân nhân bên cạnh. Hay là...”

Nhân Nhân ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sáng lên:

“Hay là cho Nhân Nhân đi theo Kỳ ca. Nhân Nhân cũng muốn làm một Thủ Hộ Diệp.”

“Không được.” Lạc Bá lập tức lắc đầu, dứt khoát từ chối. Hắn biết Nhân Nhân muốn mượn dùng sức mạnh của hắn báo thù cho mẹ, nhưng hắn có thể đồng ý được sao? không nói hắn không phải Thế Giới Thụ Chi Diệp gì đó, hắn thực lực còn không thể đảm bảo mạng sống cho mình thì làm sao có thể báo thù cho Nhân Nhân. Vả lại tâm tính của hắn cũng không muốn bị ai lợi dụng.

“Kỳ ca không thương Nhân Nhân...” Nhân Nhân vừa nói miệng vừa mếu, lại sắp rơi nước mắt. “Kỳ ca muốn bỏ rơi Nhân Nhân.”

Lạc Bá cười khổ, hắn không hiểu Nhân Nhân sao lại có nhiều nước mắt như vậy, chỉ cần hơi chạm phải lập tức rơi nước mắt. Hắn lựa lời giải thích:

“Nhân Nhân ngoan! ca không bỏ Nhân Nhân, chỉ là lúc này Nhân Nhân đi theo ca sẽ càng nguy hiểm.”

“Vậy Nhân Nhân phải làm sao?” Nhân Nhân hỏi.

“Ưmmm” Lạc Bá gãi gãi cằm, suy nghĩ một chút, nói: “Ở đây không an toàn! muội phải trở lại Đại Hải.”

“Đại Hải?” nghe thấy chữ Đại Hải, Nhân Nhân lắc đầu lia lịa, nói: “Muội không trở lại biển đâu. Ở đấy mấy vị ca ca, tỷ tỷ sẽ ăn sống Nhân Nhân mất.”

“Muội là Nhân Ngư tộc, không thể sống xa biển. Yên tâm! chỉ cần muội không quay lại biển Vạn Hoa thì đám Cao Minh cũng khó phát hiện. Bọn chúng lúc này hẳn là nghĩ muội đã chết, bọn chúng đang bận tranh giành quyền lực sẽ không để tâm quá nhiều đến một tiểu công chúa mất tích.

Nếu như muội thay hình đổi dạng, sống mai danh ẩn tích, bọn chúng càng không có khả năng phát hiện.”

“Nhưng như vậy, muội mãi mãi sẽ không có cơ hội trả thù cho mẹ.” Nhân Nhân buồn rầu nói.

“Nhân Nhân, nghe ca nói. Chỉ có sống mới có hy vọng. Muội chỉ cần nỗ lực tu luyện, trở thành cường giả, muội có thể giết ngược về trả thù cho mẹ.” Lạc Bá thuyết phục.

“Nhưng...” Nhân Nhân cúi đầu, lí nhí nói: “Huyết mạch của muội rất kém, chỉ sợ tu luyện cả đời cũng không trở thành cường giả được...”

Nghe lời này, Lạc Bá cũng không biết an ủi làm sao, vì đây là thực tế. Huyết mạch đối với một Yêu thú vô cùng quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai vận mệnh. Không phải cứ nỗ lực hết mình là có thể xóa bỏ được khoảng cách huyết mạch. Nếu như có thể thì Hải Vương cũng đã sớm bị đánh bại.

Lạc Bá suy nghĩ một thoáng, nói:

“Muội đưa tay đây, ta kiểm tra.”

Nhân Nhân không do dự mà đưa cánh tay ra, Lạc Bá lấy móng rạch nhẹ một đường để máu chảy ra. Nhân Nhân khẽ nhíu mày, cắn môi để không phát ra tiếng. Tâm tính của nàng đã cứng cỏi hơn lúc trước rất nhiều.

Lạc Bá đưa ngón tay hứng lấy giọt máu, sau đó đưa vào miệng nuốt xuống. Hắn nhắm mắt lim dim cảm nhận.

Trong huyết mạch của Nhân Nhân, chỉ có vài sợi huyết mạch Hải Vương mỏng manh, muốn thức tỉnh huyết mạch Hải Vương là cực kỳ khó và tốn nhiều công sức, chiếm giữ phần lớn là huyết mạch Nhân Ngư tộc, bên cạnh đó còn có một vài tạp huyết khác. Có một điểm thú vị là mặc dù gọi là Nhân Ngư tộc nhưng trong huyết mạch của Nhân Nhân lại không hề có chút huyết mạch Nhân tộc nào. Hắn đã từng giết rất nhiều Nhân Ngư tộc, trong huyết mạch của bọn chúng cũng không có Nhân tộc huyết mạch.

Xem ra Nhân Ngư tộc và Nhân tộc chỉ giống nhau một chút về hình dáng, còn bản chất vẫn là hai tộc hoàn toàn khác nhau.

Huyết mạch của Nhân Nhân tóm lại khá bình thường, so với Nhân Ngư tộc khác có lẽ còn mang một chút cao quý, nhưng so với huynh đệ tỷ muội thì không đáng nói chút nào. Dựa theo huyết mạch này có thể suy đoán tương lai Nhân Nhân sẽ sống một cuộc đời bình thường, cố gắng lắm may ra đạt đến Vương cấp, còn trở thành Hải Vương là điều không thể nào.

Lạc Bá cau mày đăm chiêu, với huyết mạch này đúng là Nhân Nhân sẽ không bao giờ có cơ hội báo thù. Suy nghĩ một hồi, hắn cũng không có cách giúp nàng.

Hắn lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh, hắn không có khả năng giúp nàng báo thù, hắn cũng không thể giúp nàng nâng cao huyết mạch. Chuyện bây giờ cần nhất là nghĩ cách làm sao giúp nàng trở lại Đại Hải mà không bị phát hiện. Còn chuyện tương lai hãy để nàng tự quyết định con đường của mình.

Lạc Bá nhìn Nhân Nhân một chút, chỉ vào đuôi cá của nàng, nói:

“Ngươi sẽ không thể thoát khỏi đây nếu hình dạng thế này.”

Nhân Nhân gật đầu:

“Đuôi cá này đúng là rất khó đi trên đất liền, Nhân Nhân lại không giỏi đằng không.”

Nhân Nhân còn nhỏ tuổi, lại được nuông chiều nên nhiều yêu thuật học không tới nơi tới chốn, để nàng một mình trở lại Đại Hải với tình trạng này thì chết không cần nghi ngờ.

Lạc Bá gãi gãi cằm suy tư, một thoáng sau hắn nói:

“Ta có lẽ có cách giúp muội, hóa đi đuôi cá thành đôi chân.”

“Thật sao?” Nhân Nhân đôi mắt to tròn vui vẻ: “Huynh có thể làm được sao? Vậy là Nhân Nhân có chân, có thể tung tăng chạy nhảy trên đất liền rồi.”

“Nhưng mà...” Lạc Bá ngập ngừng nói.

“Nhưng mà thế nào...” Nhân Nhân tỏ ra lo lắng.

“Theo thể trạng và kết cấu cơ thể của muội, ta chỉ có thể giúp muội tạo thành đôi chân giống Nhân tộc.” Lạc Bá nhẹ giọng nói.

Tại Yêu giới và Đại Hải, các tộc luôn cho rằng Nhân tộc là loài tiến hóa lỗi, thấp kém máu bùn, bởi vậy những gì liên quan đến Nhân tộc luôn bị khinh miệt bài xích. Nhân Nhân sắc mặt có hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh tươi tính, nàng nở nụ cười trong sáng:

“Muội bây giờ đã không còn người thân gia đình, gia tộc cũng muốn giết muội, muội còn quan tâm đến danh dự Nhân Ngư tộc làm gì, chỉ cần có thể sống làm một Nhân tộc thì có sao?”

Lạc Bá mỉm cười, xoa đầu nàng nói;

“Tốt! vậy ca sẽ giúp muội.”

Nói rồi, hắn há miệng phun ra một đống yêu hạch nhỏ, đây là một phần yêu hạch hắn chuẩn bị cho hành trình lần này. Lạc Bá nói:

“Muội trước tiên dùng yêu hạch khôi phục thực lực, sau đó hóa hình có thể sẽ rất đau đớn và mất nhiều sức lực.”

Nhân Nhân gật đầu sâu một cái, cũng không từ chối, nàng vơ lấy yêu hạch bắt đầu luyện hóa bổ sung yêu khí cho bản thân.

Lạc Bá ngồi xuống một bên, suy nghĩ nên giúp Nhân Nhân hóa hình thế nào? Không sai! hắn thực sự chưa nghĩ ra phải làm thế nào? hắn trước đó chỉ có một tia ý tưởng lóe qua: đưa vào người Nhân Nhân một tia huyết mạch Nhân tộc, dùng tia huyết mạch này cải biến đuôi cá thành đôi chân.

Ý tưởng là thế nhưng thực hiện thế nào? hắn lại chưa nghĩ ra, đây cũng là lần đầu hắn thử thêm một loại huyết mạch vào trong dòng huyết mạch của một sinh vật. Theo lẽ tự nhiên con cái chỉ có thể di truyền các loại huyết mạch từ cha mẹ, các loại huyết mạch có thể ít, có thể nhiều, có thể ẩn, có thể trội.

Không thể nào tự nhiên trong cơ thể sinh ra một huyết mạch mới mà cha mẹ tổ tiên không có. Còn có một trường hợp là biến dị huyết mạch, khi con cái có một huyết mạch mới, nhưng biến dị huyết mạch cũng phải dựa trên huyết mạch đã có. Ví dụ như ba ba biến dị huyết mạch thành huyền vũ, thổ sư biến dị huyết mạch thành thạch sư… nhưng không thể có chuyện rắn biến dị huyết mạch thành chu tước, chim sẻ biến dị huyết mạch thành cá sấu…

Nói tóm lại huyết mạch vô cùng phức tạp hỗn loạn trong một trật tự riêng của nó. Nhiều khi nghiên cứu huyết mạch, Tôn Kỳ cảm thấy có rất nhiều điểm mâu thuẫn, mặc dù mâu thuẫn nhưng ở trong cùng một thân thể lại là hợp lý. Tôn Kỳ nghiên cứu huyết mạch chính là muốn tìm một công thức chung có thể giải thích tất cả các hiện tượng di truyền, biến dị, tiến hóa, đồng hóa, thoái hóa… huyết mạch.

Hắn vẫn đang trên con đường tìm hiểu, kết quả cuối cùng chưa có, nhưng một số thành tựu nhỏ thì vẫn có, bởi vậy hắn mới bạo gan đưa huyết mạch Nhân tộc vào trong người Nhân Nhân.

Theo hắn tính toán khả năng thành công cao nhất là ba phần mười, nếu thất bại chắc chắn sẽ khiến mẫu vật chết. Thành công hay thất bại vậy thì phải xem vận khí của hắn và Nhân Nhân lớn đến đâu.

Nửa canh giờ trôi qua, Nhân Nhân bổ sung yêu khí tạm ổn, trạng thái đã tốt hơn trước, tất nhiên chưa thể đạt tới trạng thái tốt nhất. Bọn họ không có thời gian. Lạc Bá phải trở lại đoàn trước khi trời sáng để tránh nghi ngờ, và một khi đã trở lại sẽ khó có cơ hội dứt ra gặp Nhân Nhân.

Vậy nên trong đêm nay hắn phải hoàn thành việc giúp Nhân Nhân, qua đêm nay sẽ không còn cơ hội.

“Muội sẵn sàng rồi chứ?” Lạc Bá hỏi.

Nhân Nhân nghiêm túc gật đầu thật sâu.

“Được! Muội hãy nhắm mắt điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.”

Nhân Nhân khoanh đuôi lại, ngửa lòng bàn tay chồng lên nhau đặt ở trước rốn, lưng thẳng đầu thẳng, cằm hơi đưa về phía trước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, điều chỉnh nhịp thở ba ngắn một dài. Tư thế này với nàng thật sự quá kỳ cục, nhưng Lạc Bá nói tư thế này tốt cho việc thêm huyết mạch. Nàng làm theo không một chút nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng lời Lạc Bá.

Lạc Bá cũng hít một hơi sâu tự điều chỉnh trạng thái, hắn há miệng phun ra một đoạn xương sống Nhân tộc.

Trên đường đi, hắn vài lần từ chối lương khô Nhân tộc, nhưng không thể cứ từ chối mãi, sẽ khiến đám Vân Ma sinh nghi, bởi vậy hắn đành nuốt vào trong bụng để đấy không ăn, đợi lúc thích hợp sẽ phun ra. Không ngờ bây giờ lại có việc dùng.

Hắn nhẹ tay xẻ đôi khúc xương sống, để lộ bên trong tủy khô, mặc dù tinh huyết đã khô nhưng vẫn còn giữ được tính chất, nếu qua một đoạn thời gian nữa tinh huyết tính chất sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Hắn lấy ra tủy khô, đặt giữa lòng bàn tay.

Linh khí và thần thức trào ra tạo thành một quả cầu bao quanh mẩu tủy khô, hắn cần luyện hóa tủy khô này thành tinh huyết có thể dùng được. Hắn dùng thần thức bóc tách tạp chất chỉ giữ lại tinh huyết, sở dĩ dùng thần thức vì thần thức đủ mạnh, đủ dai, đủ tinh tế và dễ điều khiển… còn chủng tính tăng cường thị giác không thể nhìn được những thứ quá nhỏ và phức tạp, cũng không có khả năng tác động vào vật.

Nửa canh giờ sau, hắn tách ra được một giọt tinh huyết bằng đầu kim, nhìn có vẻ ít nhưng như vậy là đủ giúp Nhân Nhân hóa hình. Hắn tiếp tục dùng linh khí nuôi dưỡng tinh huyết, không thể dùng yêu khí trong trường hợp này vì yêu khí thô và cuồng bạo rất dễ làm hỏng tinh huyết.

Nửa canh giờ sau, tinh huyết đã như ý muốn, Lạc Bá mở miệng hỏi:

“Muội chuẩn bị xong chưa?”

“Ưm...” Nhân Nhân kêu nhẹ một tiếng, mắt vẫn nhắm nghiền, nhịp thở hơi rối vì hồi hộp nhưng rất nhanh được điều chỉnh lại bình thường.

Lạc Bá không nói thêm lời nào nữa, hắn búng tay bắn giọt tinh huyết xuyên qua mi tâm chui vào trong người Nhân Nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.