Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 456: Nhân Nhân.




Oanh! không một lời nói thừa, ba huynh đệ Vân Ma lao lên tấn công phủ đầu. Lấy ba đánh năm, mặc dù số lượng ít hơn, nhưng thực lực từng tên mạnh hơn, lại thêm sự phối hợp ăn ý, ba huynh đệ Vân Ma đang áp đảo năm con thuồng luồng.

Đám Yêu tộc lùi lại phía sau, lập trận địa sẵn sàng chi viện và ứng phó các tình huống bất ngờ.

Giản Canh há miệng gầm lên, thi triển Sư Tử Hống, một chủng tính đơn giản dễ học, luôn đạt được hiệu quả cao trong chiến đấu, nhất là trong quần chiến.

Sóng âm đánh tới, đám thuồng luồng không sợ hãi, một con cũng há miệng gầm lên.

Ầm, ầm, ầm… hai cỗ sóng âm dụng vào nhau quét sạch cỏ cây xung quanh, mặt nước bị cắt thành những rãnh sâu, dư ba tàn phá bừa bãi. Đám Yêu tộc gồng lên yêu khí chống đỡ, nhưng vẫn có vài tên thất khiếu chảy máu.

Giản Canh hừ lạnh dấn thân tiến tới.

Tại một bên khác chiến trường, Huyết Thực bị hai con thuồng luồng kẹp giữa. Hai con há miệng phun ra cột nước, Huyết Thực lạnh nhạt giang hai tay sang bên dựng lên lá chắn yêu khí. Cột nước đánh vào lá chắn yêu khí ầm ầm nhưng lá chắn không một chút rung chuyển.

Một thoáng sau, hai con thuồng luồng hết nước, định lặn xuống sông hút nước. Huyết Thực sẽ không cho bọn chúng cơ hội này, hắn giậm chân tiến tới thi triển Xé Rách, là chủng tính nâng cao của Cắn Xé.

Bên chiến trận Vân Ma, hắn giơ tay lên trời cao, sau đó kéo mạnh một cái. Oanh! oanh! oanh! cự thạch như mưa trút xuống. Đây là chủng tính Liệt Thiên, mang thổ thuộc tính. Mẹ của Vân Ma là sư tộc có thiên tính thổ, nên ngoài ma thuộc tính, hắn còn thành thạo thổ thuộc tính.

Hai con thuồng luồng nhìn đá rơi không một chút sợ hãi. Một con gầm lên lao thẳng về phía trước lấy sừng đụng vỡ vô số cự thạch, thế tiến như chẻ tre không thể ngăn cản. Con còn lại há miệng phun nước đánh tan đám cự thạch, vòi nước bắn thẳng đến chỗ Vân Ma.

Vân Ma đưa tay nắm lấy hư không, đám cự thạch theo sự điều khiển gắn kết lại với nhau, thoáng chốc đã tạo thành hai con thổ long, thân hình to hơn hai con thuồng luồng một vòng. Hai con thổ long giơ răng múa vuốt lao tới cuốn lấy hai con thuồng luồng.

Bốn con cự thú tấn công điên cuồng, ăn miếng trả miếng. Con thổ long há miệng cắn vào cổ con thuồng luồng, nhưng răng nanh chỉ có thể cắm vào một đốt ngón tay, con thuồng luồng rùng mình một cái, hàm răng con thổ long vỡ vụn, con thuồng luồng được thế phản con cắn nát đầu con thổ long.

Con thổ long bị nát đầu nhưng ngay sau đó lại có cự thạch bay đến tạo thành một cái đầu mới. Con thổ long cuốn đuôi siết cổ con thuồng luồng.

Con thuồng luồng hai trảo bắt lấy thân thổ long, vận lực một phát xé toạc con thổ long. Con thổ long bị đứt thành từng khúc nhưng rất nhanh sau đó có cự thạch lao tới bổ khuyết phần bị mất.

Thổ long giơ trảo chụp lấy đầu thuồng luồng. Thuồng luồng đưa trảo khóa lại trảo thổ long, nhưng thổ long không chỉ có hai chi trước mà còn có hai chi sau, ngược lại thuồng luồng không có chi sau.

Hai chi sau của thổ long cào rách một đường dài trên thân thuồng luồng khiến nó đau đớn gầm lên, há miệng phun nước bắn nát đầu thổ long.

Hai con quái thú đánh nhau có thể thấy rõ thuồng luồng mạnh hơn, nhưng thổ long chỉ là một chủng tính phá rồi lại tụ, đánh mãi không chết. Vết thương trên người thuồng luồng càng lúc càng nhiều, từ nhỏ thành lớn. Trận chiến này đã định sẵn thuồng luồng sẽ bại.

Vân Ma đứng một góc trên trời, sắc mặt lạnh nhạt, tay liên tục huy vũ điều khiển thổ long. Chỉ cần yêu khí của hắn không cạn, thổ long bất diệt.

Quả nhiên một lúc sau, thuồng luồng bị thương chồng chất, hung tính bị đánh tan thay vào đó là sự sợ hãi, thuồng luồng quay đầu muốn trốn xuống sông, nhưng Vân Ma há có thể để nó chạy trốn.

Thổ long cắn chặt thuồng luồng không buông. Qua một hồi giãy giụa, thuồng luồng bị cắn chết.

Vân Ma trở lại bờ mang theo hai cái xác thuồng luồng. Cùng lúc Huyết Thực và Giản Canh cũng trở lại, bọn hắn mang xác ba con thuồng luồng vứt xuống đất.

Vân Ma đưa ngón tay rạch nhẹ một cái bổ đôi đầu con thuồng luồng. Quan sát một thoáng không tìm được thứ mình muốn, hắn tiếp tục chẻ dọc con thuồng luồng, vẫn không có được thứ hắn muốn.

Vân Ma thu tay, lạnh nhạt nói:

“Không tìm thấy yêu hạch, thật kỳ lạ!”

Hắn thật ra cũng đã đoán ra kết quả này, đám thuồng luồng không có yêu khí nên hẳn là không có yêu hạch. Nhưng thấy sức chiến đấu cường hãn của thuồng luồng, có thể dùng những chiêu thức bình thường chống lại chủng tính, hắn vẫn không khỏi nghi ngờ, phải kiểm tra lại một lần.

“Đúng là thật kỳ lạ.” Giản Canh gật đầu đồng ý: “Đám thuồng luồng này không phải Yêu thú, vậy mà chiêu thức tấn công không kém chủng tính chút nào. Thực lực cũng là Yêu Vương cấp.”

Nên biết chủng tính là dùng yêu khí phát động, hiệu năng được khuếch tán gấp nhiều lần so với chiêu thức bình thường. Vậy nên chiêu thức đối với chủng tính nắm chắc thất bại.

Nhưng tại vùng đất này lại có ngoại lệ, những con thuồng luồng mạnh một cách bất thường, có thể đánh ngang tay với Yêu Vương bình thường.

Đám Vân Ma cảm thấy lo lắng, nếu gặp phải nhiều thuồng luồng cùng lúc, bọn hắn chỉ sợ không ứng phó nổi. Suy nghĩ mới nảy sinh, điều bọn hắn không muốn đã tới.

Bầu trời đột nhiên tối sầm, sấm chớp ầm ầm, nước mưa trút xuống ào ào. Đám Yêu tộc nhìn về phương xa, hơn hai mươi cái bóng thuồng luồng bay tới. Rất rõ ràng, trời mưa này là do đám thuồng luồng gây ra, không phải Yêu thú, không dùng chủng tính, vậy mà có thể ảnh hưởng thời tiết. Thật đáng sợ!

Điều khiển được thời tiết là một khả năng hiếm gặp, chỉ có một số ít loài mới có khả năng này, điển hình nhất là Hải Vương. Nhờ Đằng Vân Ngự Hải, Hải Vương trở thành bá chủ tuyệt đối trên biển. Đây là tấm gương mơ ước của tất cả Yêu tộc.

Đám thuồng luồng này không phải Yêu thú lại có khả năng ảnh hưởng thời tiết, nếu trở thành Yêu thú chỉ sợ sẽ là Hải Vương của đất liền.

Đám thuồng luồng không hề tỏa ra bất kỳ khí thế nào, nhưng khiến bản năng đám Yêu tộc báo hiệu nguy hiểm. Không một chút chần chừ, Vân Ma ra lệnh:

“Lui!”

Đám Yêu tộc vác lên hàng hóa chạy như điên.

Mưa trút như thác đổ, đường sình lầy lội, đám Yêu tộc chẳng thể đi được xa, đám thuồng luồng đã áp sát. Ba huynh đệ Vân Ma quay đầu, Giản Canh gầm lên thi triển Sư Tử Hống. Huyết Thức há miệng phun ra vô số huyết tiễn. Vân Ma vỗ tay xuống đất dựng lên một bức trường thành.

Ba bọn hắn đang tranh thủ thời gian cho đám thuộc hạ rút lui. Nhưng đáng tiếc không mấy hiệu quả, Sư Tử Hống bị đánh tan, huyết tiễn không thể gây tổn thương cho đám thuồng luồng, trường thành cũng bị đụng nát.

“Nhị ca, không được! chúng ta phải dùng cách khác.” Giản Canh lên tiếng.

“Nhị ca, đây là lúc dùng đến thứ kia.” Huyết Thực đồng thanh.

“Được! dùng chúng thôi. Hai đệ giữ chân đám thuồng luồng một chút.” Vân Ma nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Được!” Huyết Thực và Giản Canh đồng thanh, sau đó phóng lên phía trước.

Vân Ma ra lệnh cho đám thuộc hạ: “Hạ lô hàng số mười bảy xuống.”

Năm mươi hai thùng hàng được hạ xuống.

“Mở!” Vân Ma ra lệnh.

Đám thuộc hạ đồng loạt kéo xuống vải đen, lộ ra bên dưới là những thùng kim loại lớn cao hai thước, rộng hai thước, dài bốn thước, ở trên đậy nắp kín có mấy lỗ thông khí.

“Mở nắp!” Vân Ma tiếp tục ra lệnh.

Đám thuộc hạ dùng hết sức kéo ra cái chốt nắp. Chốt vừa văng ra, nắp thùng bị một thứ bên trong bật tung lên, nước bắn tung tóe, một tiếng rít căm hận chói tai vang lên.

Lạc Bá vừa nhìn thấy những sinh vật này đã trố mắt vô cùng kinh ngạc. Chúng là… Nhân Ngư tộc, một chủng tộc phổ biến ở Đại Hải, hắn đã từng sống trong hình dáng Nhân Ngư tộc với thân phận Bạch Dã, bát hoàng tử của Vạn Hoa Hải. Hắn không ngờ trong số các chuẩn bị của Ma Sư Hoàng lại có Nhân Ngư tộc.

Nghĩ lại thì cũng chỉ có cấp độ như Ma Sư Hoàng mới có khả năng và có gan bắt nhiều như vậy Nhân Ngư tộc. Nên biết Nhân Ngư tộc là cội nguồn của đám Hải Vương, nên bọn chúng tuyệt đối sẽ không để ai làm hại đến Nhân Ngư tộc. Nhân Ngư tộc mà tuyệt chủng chẳng khác nào chặt đứt gốc rễ của Hải Vương tộc.

Lạc Bá lúc này nhớ lại từ đầu hành trình đến bây giờ, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng nước sóng sánh, tiếng rít móng vuốt cào vào kim loại. Hắn lúc đó cũng không quá để ý, bây giờ mới biết thì ra là do đám Nhân Ngư tộc bị nhốt trong thùng gây nên.

Đám Nhân Ngư vừa được giải thoát, một tên đã vội phóng ra ngoài muốn chạy mất. Vân Ma hừ lạnh, đưa tay cách không chụp một cái, nắm lấy cổ tên này.

Tên Nhân Ngư vùng vẫy trong tuyệt vọng, Vân Ma hai tay cầm cổ vặn rắc một cái, xương cổ tên này gãy nát, chết không kịp ngáp. Vân Ma vận lực, giật đứt cái đầu, máu từ cổ phun ra như vòi. Vân Ma lạnh giọng:

“Còn tên nào muốn chạy nữa không?”

Vân Ma thủ đoạn tàn nhẫn khốc liệt, chính là muốn đánh đòn tâm lý phủ đầu, khiến đám Nhân Ngư tộc sợ hãi mà không dám sinh ra ý phản kháng.

Thủ đoạn này của Vân Ma đã có hiệu quả, nhìn đồng bọn bị giết một cách tàn bạo, không tên Nhân Ngư tộc nào dám động đậy, đều ngoan ngoãn đứng trong thùng.

Lạc Bá đảo mắt qua đám Nhân Ngư, ánh mắt hắn chợt dừng lại một chỗ. Hắn vô cùng kinh ngạc: sao nàng lại ở đây?

Đó là… Nhân Nhân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.