Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 439: Lạc trong U Ám Thủy Trạch




Phía trước mặt là U Ám Thủy Trạch.

Nơi này là tổ hợp của mười con sông nhỏ và hàng trăm con suối đổ vào, tạo thành một vùng ngập nước rộng lớn và những bãi bồi nổi lên trên mặt nước như những hòn đảo nhỏ.

Rừng lau sậy cao quá đầu mọc tràn lan trên các bãi bồi màu mỡ, nước ngập đến đầu gối, bùn nhão dày cả trăm trượng, là thiên đường sống của các động vật ưu nước như cua, lươn, cá, cò, sếu…

Đám cây ngập nước mọc dày đặc san sát thành từng cánh rừng nhỏ, mỗi cánh rừng nhỏ là một tiểu ốc đảo.

Từ trong thủy trạch từng dòng suối nhỏ chảy ra rồi tụ lại thành sông Thương Lan.

Trạch Miểu lạnh nhạt nói:

“Các ngươi cũng thấy rồi đó! U Ám Thủy Trạch chính là khởi nguồn của sông Thương Lan, không hề liên quan đến Nguyên Hà hay Nguyên Sơn.”

Đám Vân Ma nét mặt trầm tư không nói.

“Được rồi! nhiệm vụ của ta đã xong! các ngươi cũng nên trả phần tiền còn lại.” Linh Điểu lạnh nhạt nói.

Đám Vân Ma không có bất kỳ động thái nào.

“Hừ! các ngươi không phải muốn quỵt tiền chứ! ta đã từng nói với Ma Sư Hoàng: Thương Lan không phải Nguyên Hà, nhưng hắn cứ khăng khăng đi đến, trách ta làm sao được. Bây giờ thất vọng, định không trả sao?” Trạch Miểu hừ lạnh nói.

“Ma Sư tộc chưa bao giờ chối bỏ lời hứa. Những gì bọn ta đã hứa thì sẽ thực hiện.” Vân Ma đanh thép nói, sau đó hắn phất tay ra lệnh.

Đám thuộc hạ mang lên ba chiếc rương.

Bọn Trạch Miểu tiến lên mở ra chiếc rương, mắt bọn hắn sáng lên, há miệng một ngụm nuốt tất cả vào trong bụng như sợ có ai nhìn thấy thứ trong rương.

“Các vị hài lòng chứ!” Vân Ma hỏi.

Bọn Trạch Miểu cười tươi gật đầu.

“Hài lòng! rất hài lòng! Ma Sư tộc không hổ là tộc cao đẳng huyết mạch, rất có uy tín.”

Khi đã nắm chắc bảo vật trong tay, Linh Điểu Vương buột miệng nói:

“Thì ra đây chính là khởi nguồn của sông Thương Lan.”

Vân Ma nghe lời này thì nhíu mày.

“Nói vậy chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ đến được đầu nguồn sông Thương Lan?!” Chu Yếm hơi ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy!” Linh Điểu gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.

“Vậy hóa ra ngươi nói đã đi đến khởi nguồn sông Thương Lan là giả, ngươi vậy mà dám gạt Ma Sư Hoàng.” Chu Yếm trợn mắt.

“Ha, ha, ha… cũng không hoàn toàn là như vậy! ta thật ra đã ngược dòng Thương Lan, nhưng chỉ mới đến Ác Tử Viên tộc địa bàn, biết không qua được nên ta đã quay lại. Nhưng bây giờ tốt rồi, ta thật sự đã đến đầu nguồn sông Thương Lan, vậy là lại có tin để bán.” Linh Điểu vừa cười vừa nói, tỏ ra vô cùng đắc ý.

Chu Yếm nghe xong, ngạc nhiên rồi cũng há miệng cười theo:

“Ta còn tưởng chỉ có một mình ta gạt Ma Sư Hoàng, không ngờ ngươi cũng là như vậy.”

Chu Yếm và Chu Điểu nhìn nhau, cười khoái trá vì vừa mới lừa được Ma Sư tộc một món lợi lớn.

Trạch Miểu hừ lạnh:

“Hóa ra chỉ có mình ta đến được đây, các ngươi đúng là một lũ lừa tiền. Biết vậy chỉ một mình ta nhận công việc này là được rồi.”

“Hắc, hắc,... Trạch Miểu huynh cũng không nên nói vậy, trên đường đi bọn ta cũng đóng góp rất nhiều. Thử hỏi không có ta và Chu Yếm, chúng ta làm sao dễ dàng qua được lãnh thổ của tộc ta và bọn Ác Tử Viên, không có bọn ta thì làm sao có thể dọa được đám Yêu Vương tham lam kia. Vậy nên những bảo vật này bọn ta hoàn toàn xứng đáng.” Linh Điểu cười nói.

Chu Yếm gật đầu đồng ý.

Đã đến cuối đoạn đường, bảo vật cũng đã trong tay, Linh Điểu và Chu Yếm không ngại mà nói ra sự thật. Bọn hắn cũng không sợ đám Vân Ma, bọn hắn đang lúc nói chuyện đã tản ra hai hướng, chỉ cần thấy động bọn hắn sẽ ngay lập tức bỏ chạy. Trạch Miểu không để ý bọn hắn, nói với Vân Ma:

“Nơi đây không phải Nguyên Sơn hay Nguyên Hà, các ngươi định chôn Ma Sư Hoàng ở đây hay quay trở về. Nếu muốn quay về, chúng ta có thể làm giao dịch mới, bọn ta có thể làm bảo vệ cho các ngươi. Giá cả đảm bảo tốt.”

Trạch Miểu nhận ra đây có thể là một cơ hội kinh doanh tốt, lợi nhuận nhiều mà công việc lại nhẹ. Sáu Yêu Vương bọn hắn tập hợp lại có thể thong dong đi qua các lãnh thổ cấp Yêu Vương, chỉ có khó khăn khi qua Ác Tử Viên tộc lãnh thổ, nhưng khó khăn đó đã có đám Ma Vân giải quyết. Tính đi tính lại, hắn chẳng phải tốn mấy công sức, lại được lãi lớn, việc gì không làm.

Đám Vân Ma trầm mặc im lặng.

Chu Yếm lúc này mỉa mai, cười hỏi:

“Chúng ta đã đến cuối Nguyên Hà, hẳn là Ma Sư Hoàng muốn chôn xác tại đây. Chẹp, chẹp, chẹp… Ma Sư Hoàng sở thích cũng thật khác lạ, không muốn táng xác như bình thường, mà lại muốn thủy táng. Có khi nào, mấy tháng nữa chúng ta lại thấy xác Ma Sư Hoàng trôi trên sống không?”

Vân Ma hừ lạnh, hắn lúc này đã giận thật sự, khí tức nhàn nhạt tỏa ra.

Nhận ra Vân Ma tức giận, Chu Yếm và Linh Điểu lập tức động thân, lui xa mười dặm.

“Vân Ma huynh không cần tức giận, ta chỉ nói sự thật mà thôi!”

Thấy Chu Yếm và Linh Điểu đã chạy, Trạch Miểu cũng không dám ở lại, hắn cũng sợ Vân Ma lật mặt giận cá chém thớt, dù sao trước đó hắn tận mắt chứng kiến ba huynh đệ Vân Ma giết một tên Yêu Vương dễ như trở bàn tay.

“Lần sau hy vọng lại có cơ hội hợp tác.” Trạch Miểu chạy đi để lại một câu nói.

Nhìn bóng lưng ba tên kia khuất sau đường chân trời, khóe môi Vân Ma cong lên. Huyết Thực lại gần cười nói:

“Đám ngốc kia vẫn tự cho thông minh.”

“Phụ thân liệu sự vô khuyết, mọi chuyện diễn ra không sai lắm lời phụ thân từng nói.” Giản Canh tiếp lời.

Vân Ma phất tay ra lệnh:

“Tất cả tiến lên! đội Bố Giáp Tượng cẩn thận, phía trước đất bùn rất dễ bị sa chân.”

Đoàn đưa tang lại tiến lên, quãng đường tiếp theo có chút khó khăn, đội Bố Giáp Tượng nhiều lần mắc lầy, khiến cho tốc độ tiến quân chậm lại.

Một tháng sau, bọn hắn đã đi sâu vào trong U Ám Thủy Trạch. Lúc này cái tên U Ám mới thể hiện ra.

Sương mù dày đặc, ánh mặt trời không chiếu xuyên qua được, cách nhau trăm bước chân đã không thấy kẻ đi phía trước, các chủng tính tăng cường thị lực cũng không giúp được nhiều.Đã thế mùi bùn đất nồng nặc, cùng tiếng côn trùng lúc nào cũng “o, o…” bên tai. Khiến cho các chủng tính tăng cường khứu giác, thính giác cũng bị cực độ hạn chế.

“A!” một tên Ma Sư tộc kêu lên: “Con muỗi khốn kiếp!”

Đám côn trùng tại U Ám Thủy Trạch này không chỉ to lớn, hung hãn mà lại rất liều mạng. Đặc biệt là đám muỗi to như trái táo, chỉ cần ngửi thấy mùi mồ hôi thì lập tức lao đến hút máu. Muỗi ở đây không biết đã tiến hóa kiểu gì mà có thể đâm xuyên qua lồng yêu khí bảo vệ, qua lớp da dày để hút máu. Khi hút máu bọn chúng tiết ra nước bọt gây tê khiến cho vật chủ không cảm nhận được bị chích, đến khi hút no thì vật chủ mới cảm thấy đau nhức, ngứa ngáy, lúc này đã muộn.

Tên Ma Sư tộc vỗ cái bốp, hắn từ từ mở bàn tay, không có gì cả. Tiếng “O, o...” quanh quẩn bên tai, như muốn khiêu khích hắn. Tên này tức giận, hít một hơi sâu, há miệng phun ra hỏa cầu.

Tên bên cạnh thấy vậy giật mình sợ hãi ngăn cản:

“Tên ngốc! không được!”

Nhưng đã quá trễ, quả cầu lửa vừa bắn ra được chục bước thì ầm, ầm… nổ vang, thổi bùng lên một ngọn lửa dữ dội. Sóng nhiệt khuếch tán tàn phá bừa bãi.

Đám Ma Sư tộc nhiều tên bị bắn bay ngược ra sau. Mấy con Bố Giáp Tượng lung lay thân hình ngã vào vũng lầy, bọn chúng vùng vẫy ngoi lên, nhưng càng vùng vẫy thì càng lún sâu.

Vân Ma quay đầu hỏi:

“Có chuyện gì?”

Một lúc sau, một tên thuộc hạ thưa:

“Thế tổ, có một tên phun hỏa tạo thành vụ nổ, lũ voi sợ hãi bước hụt chân rơi vào bãi lầy. Lạc Bá thiếu chủ đang xử lý.”

“Hừ! đúng là ngu ngốc, nơi này uế khí khắp nơi, thỉnh thoảng lại có cột khí phun lên, gặp lửa tất cháy. Dặn đám còn lại không được dùng chủng tính bộc phá nữa.” Vân Ma mắng mấy câu, rồi lại nói: “Có Lạc Bá giải quyết thì được rồi, tất cả lên đường thôi.”

Ba tháng nữa trôi qua, bọn hắn vẫn chưa ra khỏi U Ám Thủy Trạch.

“A!” một tên Ma Sư tộc kêu lên.

Tên bên cạnh liền nhảy lên đập đầu bịt miệng hắn, tên này vùng vẫy mãi mới thoát ra, mắng:

“Ngươi làm cái gì vậy?”

“Ta sợ ngươi lại phun lửa, nên bịt miệng ngươi trước. Ngươi còn nhớ lần đó chúng ta đã vất vả thế nào không?” tên bên cạnh tỉnh bơ nói.

“Hừ! một sai lầm ta có thể lập lại hai lần sao? ta thấy ngươi là muốn trả thù riêng.” tên này hừ lạnh nói.

“Ngươi quá đa nghi rồi.” tên bên cạnh tất nhiên sẽ không nhận tội, hắn nói sang chuyện khác: “Mà vừa rồi ngươi kêu cái gì vậy?”

“Ngươi nhìn, kia có phải vết cháy do ta phun lửa tạo thành không?” tên này chỉ vào một cái cây cháy đen nói.

“Ưm… có vẻ là vậy. Nếu đúng như ngươi nói vậy thì ba tháng nay chúng ta đã đi một vòng tròn.” Tên bên cạnh ngay lập tức hiểu ý nói.

Không chỉ hai tên này, mà đám Ma Sư tộc cũng nhận ra bọn chúng đang đi lòng vòng.

Huyết Thực đến bên cạnh Vân Ma, nói:

“Nhị ca, chúng ta hình như đang đi vòng tròn.”

Vân Ma gật đầu:

“Một tháng trước, ta đã phát hiện, ta đã thử đổi phương hướng vài lần nhưng cuối cùng vẫn không đi khỏi nơi đây.”

“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao?” Giản Canh hỏi.

“Chọn một chỗ khô ráo đặt chân rồi chờ đợi.” Vân Ma ra lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.