Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 423: Lạc Bá.




Sau cơn mưa trời lại sáng, sau bóng tối là quang minh. Trải qua một trận tai ương. Hôm nay trời trong xanh, mây trắng lượn lờ.

Một con sư tử bờm đen hùng dũng bước ra khỏi hang động.

Hai con sư tử khác đứng ngoài hang, bước tới gần cười nói:

“Đại ca, đêm qua vui vẻ chứ? con báo đốm kia đâu rồi? hôm qua tiếng la rất lớn a, khiến bọn đệ mãi không ngủ được.”

Bọn chúng vừa nói vừa liếc nhìn con sư tử bờm đen đầy thâm ý, lại liếc nhìn vào trong hang.

“Ăn thịt rồi!” con sư tử bờm đen lạnh nhạt nói.

“A! như vậy sao?” hai con sư tử ngạc nhiên nhìn nhau, hình như không giống với bọn hắn tưởng tượng.

“Chứ các ngươi nghĩ là gì?” con sư tử bờm đen liếc nhìn sắc bén hỏi.

“A… không… không… bọn đệ không nghĩ gì cả...” hai con sư tử vội xua tay giải thích.

“Hừ! nếu đã không còn chuyện vậy lên đường đi.” con sư tử bờm đen hừ lạnh ra lệnh.

Hai con sư tử vội vàng vâng dạ rồi đi trước mở đường.

Một tên nhỏ giọng nói:

“Ta đã nói rồi đại ca sao có thể có sở thích đấy.”

“Chắc là do ta nghĩ nhiều.” tên còn lại cũng gật đầu đồng ý.

Con sư tử bờm đen đi phía sau nhếch mép cười trong lòng: không bị nghi ngờ!

Con sư tử bờm đen này đã bị Tôn Kỳ đoạt xá.

Đêm qua bị con sư tử ép vào góc tường, hắn lúc đó không còn sức lực phản kháng, nhưng cho dù là thời kỳ toàn thịnh Lĩnh Nam cũng đấu không lại con sư tử này. Vậy nên hắn chỉ còn cách thoát xác đoạt xá.

Đánh nhau với hồn phách con sư tử có một chút vất vả, nhưng cũng chưa đến mức quá khó, cuối cùng hắn vẫn hoàn thành đoạt xá.

Con sư tử này trùng hợp chính là Lạc Bá đi theo Ma Sư Hoàng đến Bạch Vân Sơn bái kiến Sứ Thanh Giang. Lúc đó Lạc Bá vô cùng kiêu căng hống hách, vừa xuất hiện đã giết một tên Linh Tê tộc, thậm chí tính ra tay với cả Thanh Loan Thần Điểu tộc.

Tôn Kỳ lúc đó cũng khá ấn tượng với Lạc Bá.

Bá đạo, hung ác, hiếu chiến, hiếu sát là những cảm nhận ban đầu của hắn về Lạc Bá.

Nhưng khi sưu hồn Lạc Bá hắn mới biết tất cả những điều trên là Lạc Bá cố tình biểu hiện, thật sâu trong tâm hắn lại là một cái nhu nhược sư tử, hắn còn có một cái bí mật: hắn thích giống đực không thích giống cái.

Điều này là trái với tự nhiên thường tình, tất cả Yêu tộc đều bài xích những kẻ như vậy, nếu như bị phát hiện sẽ nhận một trừng phạt thảm khốc: nhét đá vào hậu môn cho đến khi nổ bụng chết.

Bình thường Yêu tộc đã thế, huống chi Lạc Bá lại sinh ra trong Ma Sư tộc, một chủng tộc được Ma Sư Hoàng dựng lên với thiên tính hiếu chiến, hiếu sát, cùng hung cực ác…

Lạc Bá ngay từ nhỏ đã phát hiện bản thân khác với tộc viên khác, hắn cảm giác như mình đang mang một bộ da không phù hợp.

Hắn thường thích đi chơi với đám sư tử cái và ngại ngùng tiếp xúc với đám sư tử đực.

Phụ thân hắn cứ nghĩ do hắn có tính trăng hoa, nên không những không ngăn cản mà càng cảm thấy tự hào.

Chỉ có bản thân Lạc Bá biết hắn không phải như vậy, hắn khác, nhưng lúc đó hắn cũng không biết hắn khác ở chỗ nào.

Hắn càng lớn lên, cái “khác” đấy cũng lớn theo.

Kẻ đầu tiên nhận ra sự khác của hắn là mẹ hắn. Vẫn thường nói không ai hiểu con bằng mẹ quả là không sai.

Hai mẹ con hắn đã có một cuộc nói chuyện xuyên đêm, hắn đã bộc lộ hết tâm tư trong lòng với mẹ mình.

Cuối cùng hai mẹ con hắn ôm nhau khóc.

Lạc Bá là cháu dòng chính đời thứ tám của Ma Sư Hoàng.

Ma Sư Hoàng lập Ma Sư tộc bằng cách máu và thiết luật. Hắn luôn khuyến khích con cháu tranh đấu với nhau, hòng tìm ra kẻ ưu tú nhất kế thừa vị trí của hắn.

Nhưng đáng tiếc, chưa có đứa con nào đáp ứng được yêu cầu của hắn.

Hắn kết hợp với sư tử cái tộc khác để sinh hậu đại, nên hậu đại chắc chắn không thể mang thuần túy huyết mạch của hắn.

Cho đến khi Lạc Bá ra đời, Lạc Bá có được tám phần thuần huyết giống Ma Sư Hoàng, được Ma Sư Hoàng vô cùng coi trọng, có thể thấy được qua việc Ma Sư Hoàng mang theo Lạc Bá bái kiến Sứ Thanh Giang.

Trong tộc tranh quyền rất khốc liệt, nếu như để cho kẻ khác biết được Lạc Bá tâm sinh lý không bình thường, hắn sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ sợ kẻ ra tay đầu tiên chính là cha hắn.

Mẹ hắn liền lập kế che giấu cho hắn, uốn nắn tính cách cho hắn, dạy hắn cách hành xử, đồng thời trở về tộc ngoại kiếm một con sư tử cái biết nghe lời làm vợ hắn.

Hắn tự biết bản thân có vấn đề, hắn đã cố gắng o ép bản thân theo chuẩn mực, nhưng càng cố gắng lòng hắn càng đau khổ.

Cũng chỉ có mẹ hắn có thể chia sẻ nỗi khổ này với hắn.

Để giải tỏa tâm lý, hắn lao vào chém giết.

Giết! giết! giết!

Hắn không thể ngừng lại, nếu ngừng thì một hắn khác sẽ xâm chiếm hoàn toàn tâm trí của hắn. Hắn phải luôn kiếm việc gì đó để làm, hắn phải làm gì đó để quên đi bản thân.

Nhiều lần hắn tự ngược, dùng nỗi đau thân xác để quên đi nỗi đau tinh thần. Hắn nhìn xuống giữa hai chân, tự hỏi tại sao lại là thứ này, nếu không có thứ này thì tốt biết bao.

Hắn cắn xé hạ bộ, hắn muốn loại bỏ nó nhưng cuối cùng hắn vẫn không xuống tay được.

Hắn sợ! hắn sợ rất nhiều thứ! sẽ có điều khủng khiếp ập đến hắn nếu thân thể hắn bị phát hiện bất toàn.

Hắn dùng nỗi đau bản thân trút lên kẻ khác, hắn muốn tất cả cũng phải chịu nỗi đau như hắn.

Từ đó hắn có một sở thích là hành dâm với tử thi để thỏa mãn dục vọng trong lòng, mỗi lần hành sự xong, hắn đều xé tan cái xác thành từng mảnh nhỏ để xóa dấu vết.

Tộc viên khác không biết lại cho rằng do bản tính hiếu sát, thích hành hạ con mồi của hắn, khiến cho hung danh của hắn càng lúc càng thịnh.

Tâm hiếu sát cũng lớn cùng nỗi đau của hắn.

Lớn đến mức hắn đôi khi không kiểm soát được chính mình.

Ma Sư Hoàng thấy hắn hiếu sát không những không ngăn cản mà khuyến khích, cảm thấy hắn giống mình hồi trẻ.

Cuộc sống đau khổ của hắn kéo tưởng chừng dài mãi mãi cho đến đêm hôm qua, lần đầu tiên hắn làm chuyện đó với một con đực khác, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị giết.

Với hắn chết chưa chắc đã là chuyện xấu, chết cũng có thể là một sự giải thoát.

Từ nay Tôn Kỳ sẽ sống tiếp cuộc đời của Lạc Bá, để Lạc Bá là một Lạc Bá bình thường, là một Lạc Bá đúng như mong muốn của Ma Sư Hoàng, phụ thân, phụ mẫu, tất cả thành viên trong tộc.

Lạc Bá lững thững bước đi, trong đầu suy nghĩ miên man, chợt hắn nhìn lên trời, mặt trời đã nghiêng về phương tây.

Hắn dừng chân hỏi:

“Hướng này đâu phải hướng trở về tộc?”

Hai tên sư tử đi theo hắn, một tên gọi là Chu Tỉnh, một tên gọi là Chu Thương. Hai huynh đệ bọn họ đi theo Lạc Bá đã lâu, từ thời lông bờm còn chưa mọc. Bọn họ vô cùng trung thành và hiểu Lạc Bá.

Nghe Lạc Bá hỏi, Chu Tỉnh quay đầu hơi ngạc nhiên nói:

“Không phải đại ca muốn đến Linh Tê tộc thảm sát một phen sao?”

Lạc Bá đảo mắt một vòng, từ từ nhớ lại, Tôn Kỳ mới đoạt xá không lâu, có rất nhiều ký ức, hắn còn chưa sắp xếp xong.

Chuyện là hôm qua sau khi được Ma Sư Hoàng đem ra ngoài, Lạc Bá nói: hiếm có dịp được đi xa, hắn định dạo một vòng, sau đó mới quay về tộc.

Ma Sư Hoàng và huynh đệ Chu Tỉnh, Chu Thương đều đoán là hắn muốn diệt Linh Tê tộc vì một chút xung đột lúc triều bái Sứ Thanh Giang.

Lạc Bá cũng đích thực là có suy nghĩ đó, nhưng Lạc Bá bây giờ đã không còn là Lạc Bá lúc trước, hắn có kế hoạch khác.

“Ừm… lúc trước có ý đó, nhưng bây giờ thay đổi kế hoạch, ta muốn về tộc.” Lạc Bá đơn giản nói.

Hai huynh đệ Chu Tỉnh nhìn nhau nhún vai, đổi hướng trở về tộc. Bọn hắn cũng đã quen với thái độ thất thường của Lạc Bá.

Một tháng sau, bọn hắn trở lại tộc.

Huynh đệ Chu Tỉnh, Chu Thương và Lạc Bá tách ra, riêng mình trở về chỗ ở.

Lạc Bá đến hang mẹ hắn.

Mẹ hắn là Thái Doãn, thuộc tộc Hỏa Minh Sư trung đẳng huyết mạch hạ cấp Yêu tộc.

Ma Sư Hoàng sau khi thành Yêu Hoàng mở ra Ma Sư Vực, tộc Hỏa Minh Sư bị nhét vào trong trở thành một nhánh phụ thuộc Ma Sư tộc.

Ma Sư Hoàng một mình mở ra một tộc, nhưng hắn không thể tự sinh con được, vậy là hắn bắt các sư tộc khác nhét vào trong lãnh thổ của mình, sau đó thông hôn tạo ra hậu đại. Dùng huyết mạch cường đại của mình áp chế huyết mạch sư tộc khác. Lâu dần sẽ tạo ra một tộc riêng mang huyết mạch của mình.

Thái Doãn hồ hởi ra đón Lạc Bá, quan tâm chăm sóc, ân cần hỏi thăm đủ điều.

Lạc Bá khi ở bên mẹ hắn mới cảm thấy bình yên, thả lỏng được một chút tinh thần.

Từ trong hang của Thái Doãn, một con sư tử cái bước ra, nó nhìn Lạc Bá ánh mắt đầy phức tạp.

Con sư tử cái này là Nguyệt Cơ, cũng thuộc tộc Hỏa Minh Sư, gọi Thái Doãn là cô.

Nguyệt Cơ chính là vợ mà Thái Doãn chọn cho Lạc Bá.

Nguyệt Cơ đứng khép nép bên cạnh Thái Doãn, giọng nói lí nhí sợ sệt:

“Chàng… chàng… đã về...”

“Sao ngươi lại ở đây? sao không ở trong hang mà trông con?” Lạc Bá lạnh nhạt hỏi.

Mặc dù lời nói không mang gươm giáo, nhưng lại khiến Nguyệt Cơ sợ run người, miệng ú ớ nói không nên lời.

Thái Doãn lúc này mới đứng ra nói đỡ:

“Ta thấy Nguyệt Cơ suốt cả ngày ở trong hang một mình, sợ nó buồn chán nên ta mới nói mẹ con nó qua đây cùng chơi với ta. Dù sao ta cũng muốn gặp cháu của mình.”

Lạc Bá gật đầu, cũng không tra cứu trách phạt.

Đúng lúc này, hai con sư tử nhỏ từ trong hang chạy ra, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo do mới vừa tập đi không lâu, miệng bập bẹ:

“Ba… ba...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.