Chờ cho đám Yêu tộc yên lặng, Sứ Thanh Giang tiếp tục mở miệng:
“Từ ngàn vạn năm trước, có một thiên thạch rơi xuống Đại Thế Giới. Ta thử bói một quẻ.
Kết quả tương lai bị một màn sương dày đặc che đậy. Tương lai đã từng nhìn thấy cũng lọt vào mê ảo.
Ta nhiều lần cố gắng vạch ra màn sương nhìn tương lai nhưng không thể.
Viên thiên thạch giống như một viên đá ném xuống dòng sông thời gian khiến cho dòng thời gian vẩn đục, tất cả tương lai đều bị thay đổi.
Đây là điềm báo thiên hạ đại biến.
Trong một tương lai vô định, không ai có thể biết trước điều gì đã xảy ra. Ngay cả ta có Vọng Thiên cũng không thể biết trước tương lai.
Đến gần đây, dòng thời gian mới yên tĩnh trở lại.
Vì mưu cầu cho Yêu tộc một đường sáng, ta dồn hết tâm huyết ngàn vạn năm nay chuẩn bị cho kế hoạch Đại Vọng Thiên.
Quẻ bói lần này liên quan đến toàn bộ Yêu tộc vận mệnh, các ngươi ai cũng cần phải biết.”
Đám Yêu tộc hít một hơi sâu, cảm giác trầm trọng, xem ra sự việc lần này không hề nhỏ, liên quan đến tất cả bọn hắn vận mệnh.
Lạc Bá bình thường hung tàn hống hách bất cần, cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc trên nét mặt.
Chỉ có Bằng Vũ và Ma Sư Hoàng bình thản hơn một chút. Khi Sứ Thanh Giang yêu cầu bọn hắn tìm kiếm mấy vật kia thì bọn hắn đã đoán được vài phần da lông.
Sứ Thanh Giang cúi đầu nói:
“Ma Sư Hoàng, vật kia đâu?”
Ma Sư Hoàng phất tay, đám thuộc hạ khiêng lên một cái hòm nhỏ, thiết kế đơn giản, chắc chắn và bảo mật.
Tôn Kỳ liếc nhìn chiếc hòm thì ngạc nhiên nhận ra: chiếc hòm này giống như đồ vật Ma giới. Ngẫm nghĩ một chút, hắn thấy điều này cũng hợp lý, Ma Sư Hoàng vốn xuất thân Ma giới, có được những vật như thế này cũng không có gì lạ.
Ma Sư Hoàng cầm chiếc hòm ném cho Sứ Thanh Giang, nói:
“Vật ở bên trong.”
Sứ Thanh Giang tay nhẹ cuốn, chiếc hộp từ từ hạ xuống lòng bàn tay, hắn đưa tay mở ra nắp hòm.
Đám Yêu tộc tò mò, rốt cuộc là vật gì mà khiến đích thân Ma Sư Hoàng đem tới, lại nói Sứ Thanh Giang hình như định dùng vật này làm vật dẫn thực hiện Vọng Thiên.
Không cần bọn hắn đợi lâu, Sứ Thanh Giang mở ra chiếc hòm.
Bên trong là trăm viên đá chỉ nhỏ như đầu ngón tay, trong suốt một màu đen, từng sợi ma khí tinh khiết và nồng đậm lượn lờ.
Vừa mới nhìn thấy vật này, đám Yêu tộc lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu, bọn chúng có thể cảm nhận được ma khí từ những viên đá này, nhưng hoàn toàn không biết thứ này là gì.
Có vài kẻ hiểu về Ma tộc thì ngay lập tức liên hệ thứ này với ma thạch, nhưng hình như cũng không quá giống.
Trong số tất cả những ánh mắt ngạc nhiên, chỉ có một kẻ ánh mắt lộ dị sắc khác biệt, nhưng rất nhanh biến mất, kẻ này không ai khác chính là Tôn Kỳ.
Hắn nhận ra thứ này.
Là ma tinh.
Ma tinh quý giá hơn rất nhiều lần so với ma thạch, tại Ma giới bình thường Ma tộc cũng không biết vật này, chỉ có siêu cấp thế lực nhân vật hạch tâm mới có thể biết và dùng.
Càng nghĩ, Tôn Kỳ càng tò mò rốt cuộc vì điều gì khiến Ma Sư Hoàng mạo hiểm lớn như vậy.
Để bắt tới ma tinh chứng tỏ hắn từng xâm nhập Ma giới, giết thiên tài đại thế lực cướp ma tinh. Tôn Kỳ không cho rằng Ma Sư Hoàng có thể giết đại lão các thế lực, không nói thực lực của hắn khó làm được, nếu thành công thì cũng gây động tĩnh quá lớn, khó mà toàn thân thoát ra trở lại Yêu giới.
Tôn Kỳ đã từng tiếp xúc với ma tinh, nhưng vì niệm lực của nó quá mạnh, có thể ô nhiễm tâm trí hắn, nên hắn quyết định không dùng mà lấy một giá cao bán đi.
Không ngờ sau bao nhiêu năm xa cách lại gặp được ma tinh tại đây.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi này, rất nhiều suy nghĩ xoẹt qua đầu hắn.
Hắn chợt hiểu ra một số vấn đề.
Sứ Thanh Giang dùng Vọng Thiên để dòm ngó tương lai cần có vật dẫn.
Vật dẫn càng có quan hệ trực tiếp thì Sứ Thanh Giang nhìn càng rõ tương lai.
Ma giới là thân thể Ma Tổ hóa thạch, ma thạch do máu huyết bình thường tạo thành, còn ma tinh là tinh huyết tạo thành. Dùng ma tinh để bói tương lai. Sứ Thanh Giang đây là muốn nhìn đến tương lai của cả Ma giới?!
Nghĩ đến đây, Tôn Kỳ không khỏi chảy xuống một giọt mồ hôi, Sứ Thanh Giang cũng quá to gan đi? Hắn có biết Ma Tổ vẫn chưa hoàn toàn chết đi. Dòm ngó tương lai Ma giới, tương đương dòm ngó tương lai Ma Tổ.
Hậu quả khó lường! Ai biết Ma Tổ sẽ phản ứng ra sao?
Tôn Kỳ còn nhớ như in, một tiếng hừ của Con Rắn khiến hắn cửu tử nhất sinh. Ma Tổ và Con Rắn là ở cùng cấp độ, một ý niệm của bọn hắn cũng vô cùng nguy hiểm.
Sứ Thanh Giang cầm ma tinh trên tay ngắm nghía. Ma khí lượn lờ cuốn quanh tay hắn, rồi như một loài rắn độc, từng sợi ma khí theo tay hắn đi lên đầu, ve vãn quanh thất khiếu.
Giống như một vị mỹ nữ đẹp thì thầm vào tai: hãy chiếm lấy ta đi, ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi khao khát.
Thứ này có thể mê hoặc kẻ phàm tục, nhưng Sứ Thanh Giang là ai? Há có thể bị mê hoặc.
Hắn hừ lạnh một tiếng, yêu khí bùng nổ quét sạch sành sanh ma khí, ép ma khí chui lại vào trong ma tinh.
Ma Sư Hoàng giọng ồm ồm hỏi:
“Vật này thế nào?”
“Ừm… vật này không sai, ta cảm nhận được mối liên hệ rõ ràng giữa nó với Ma giới.” Sứ Thanh Giang hài lòng nói.
“Vậy còn chuyện của ta?” Ma Sư Hoàng lại hỏi.
Sứ Thanh Giang ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, hỏi:
“Ngươi có chắc muốn câu trả lời? Ngươi nên biết việc ngươi làm là không tưởng. Thuận tự nhiên mới là thiên đạo.”
“Thiên đạo?! ta chính là muốn nghịch thiên. Thiên cản đường ta, ta hủy thiên. Thiên không dung ta, ta diệt thiên.
Sứ Thanh Giang chỉ cần cho ta một câu trả lời. Nếu nói nữa đừng trách ta trở mặt.
Sứ Thanh Giang nên biết đến bước này, chuyện gì ta cũng có thể làm.” Ma Sư Hoàng lạnh lùng, trong lời nói ẩn chứa sát khí và bá khí.
Áp lực vô hình từ hắn tỏa ra khiến đám tiểu yêu cảm thấy ngột ngạt. Bọn chúng cũng không ngờ Ma Sư Hoàng dám như thế với Sứ Thanh Giang.
Không hổ là bá chủ đương thời, dù già nhưng vẫn cường thế.
Sứ Thanh Giang nhìn hắn một cái, thấy được quyết tâm như thiết bản trong mắt hắn thì không khuyên nữa, nói:
“Đưa ta một giọt máu.”
Ma Sư Hoàng khẩy móng vuốt một cái, một giọt máu bắn ra bay về phía Sứ Thanh Giang. Giọt máu này màu đen đỏ, có ma khí lượn lờ, có yêu khí gào thét. Hai khí đồng thể.
Tôn Kỳ nhìn thấy giọt máu này, không khỏi thầm khen: Ma Sư Hoàng là cái kỳ thú, có thể đồng tu ma khí, yêu khí, vận dụng tự nhiên, chuyển đổi qua lại.
Nhưng mà vẫn chưa đến bước chuyển hóa qua lại và hợp nhất hai loại khí. So ra vẫn kém Linh Khí Quyết.
Giọt máu lơ lửng trên tay Sứ Thanh Giang, hắn chớp mắt một cái, tròng mắt hóa thành âm dương đồ.
Giọt máu đột nhiên trương phồng vặn vẹo. Oa! Giọt máu vỡ nát, hóa thành từng sợi huyết khí rơi xuống đại địa.
Sứ Thanh Giang chớp mắt một cái, âm dương đồ biến mất, tròng mắt trở lại bình thường.
Ma Sư Hoàng đôi mắt mong chờ.
Đám Yêu tộc cũng vậy, bọn hắn đoán thứ Ma Sư Hoàng muốn tất không tầm thường, nếu như bọn hắn có thể hiểu ra lời sấm, chiếm trước tiên cơ, vậy thì đổi đời rồi. Mặc dù việc này không khác gì ăn cướp trước miệng cọp, nguy hiểm nhưng rất đáng.
Sứ Thanh Giang phun ra một ngụm trọc khí nói:
“Khả dĩ khả thị bất khả dụng.”
Đám Yêu tộc ngỏng tai lắng nghe, nhưng hoàn toàn không hiểu, lời này quá tối nghĩa.
Ma Sư Hoàng đảo mắt một vòng, mắt hắn chợt lóe tinh quang, hắn ngửa mặt cười lớn:
“Khả dĩ khả thị tất khả dụng. Chỉ cần nó tồn tại thì tất phải thuộc về ta.”
Lạc Bá đôi chút ngạc nhiên, đã lâu rồi hắn chưa thấy nội tổ vui cười như vậy. Nội tổ bình thường không thích nói nhiều, tươi cười lại càng ít. Rốt cuộc là thứ gì mà khiến nội tổ vui như vậy.
Ma Sư Hoàng từ từ thu lại nụ cười, giọng tươi mới nói:
“Đa tạ Sứ Thanh Giang cho biết. Mời tiếp tục!”
Sứ Thanh Giang thu lại tâm tư với Ma Sư Hoàng, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm, hắn nói:
“Tiếp theo ta sẽ xem tương lai Ma giới. Hy vọng có được tin tốt.”
Sứ Thanh Giang hít một hơi sâu, ổn định tinh khí thần, vận khởi yêu khí, tay hắn cầm lên một nắm ma tinh.
Trên lưng sáng lên bát quái đồ, âm dương vòng xoáy tự hành khởi động. Âm dương thần nhãn mở ra, hắc bạch nhị khí tỏa sáng rực rỡ.
Vạn đạo theo đó rung động!
Mặc dù không thấy đạo, biết đạo, hiểu đạo nhưng tất cả Yêu tộc đều cảm thấy một cỗ bất an, giống như có một thứ gì đó đang nghịch thiên đạo, khiến cho vạn đạo quy tắc vận chuyển trục trặc. Bọn hắn nằm trong sự vận chuyển thiên đạo nên tất nhiên thấy bất an.
Nắm ma tinh trong tay Sứ Thanh Giang từ từ tan rã, hóa thành một đống bột mịn.
Sứ Thanh Giang thu hồi Vọng Thiên, ánh sáng trên mai tắt dần, âm dương thần nhãn thu hồi, vạn đạo dần trở lại an hòa.
Toàn bộ Yêu tộc nín thở, chờ đợi nghe sấm, những lời tiếp theo có thể ảnh hưởng đến vận mệnh bọn chúng.
Sứ Thanh Giang trầm mặc, tương lai hắn nhìn thấy vô cùng mơ hồ, chỉ có một vài bức tranh hiện lên trong đầu hắn.
Những bức tranh này là tương lai của Ma giới, nhưng ý nghĩa thế nào, hắn cũng không biết.
Hắn mở miệng nói những gì mình thấy:
“Đồng khô hồ cạn, đá nổi lông chìm.
Lửa cháy thiên thành, quần tinh trụy lạc.
Ngung bổ làm ba, không còn nghi ngờ.
Đế nhị xuất thế, trăm sông về biển.”
Ngung là một loài quái điểu mặt người thân cú, có bốn mắt, có tai. Ngung sống tại thời kỳ thượng cổ, nhưng trong giai đoạn chiến loạn liên miên giữa Yêu, Hải, Ma tam tộc. Ngung tộc đã bị tuyệt chủng.
Ngung đại diện cho điềm xấu, nó xuất hiện tại nơi đâu thì nơi đó đại hạn, đồng khô hồ cạn, sông suối phơi lòng. Bởi vậy thường bị các tộc khác đánh đuổi.