Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 414: Ma Sư Hoàng tái hiện.




Sau tộc Báo Đốm mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, chỉ một mình Sứ Thanh Giang biết chuyện gì xảy ra, hắn không nói thì không ai biết.

Yêu tộc vẫn lối đuôi nhau đi vào dâng lễ.

Đám Yêu tộc dâng lễ xong bước ra ngoài cũng không bỏ đi, bọn hắn bên ngoài chờ đợi nghe lời sấm truyền.

Bọn hắn chờ đợi cơ hội.

Giống như trường hợp Bằng tộc, một lời sấm có thể đổi đời. Nếu như bọn hắn hiểu được lời sấm, chiếm trước đất Cao Bằng, vậy thì chính tộc bọn hắn mới đổi vận không phải Bằng tộc. Đây là muốn tu hú chiếm tổ chim khách.

Ba ngày sau, đám Yêu tộc hạ đẳng huyết mạch và trung đẳng huyết mạch mới dâng lễ xong. Ba ngày thời gian so với tuổi thọ của bọn hắn mà nói chỉ như cái chớp mắt, không ai nóng vội cũng không ai mệt mỏi.

Tiếp theo là cao đẳng huyết mạch dâng lễ.

Hoàng Kim Tượng dâng lên một khối khoáng thạch màu đen xám, cực kỳ trầm trọng, chỉ to bằng trái dưa hấu mà cân nặng như một ngọn cự sơn.

Đảm Hương Yêu Thụ dâng lên một mầm cây, nhìn như đơn giản nhưng ẩn ẩn từng sợi hỏa đạo, cây tính mộc lại mang hỏa đạo, không cần thông minh cũng biết cây này bất phàm.

Vô Diện Tử Chu dâng lên một bọc độc.

Huyết Sắc Cự Long dâng lên một tấm vảy.

Quá nhiều bảo vật xuất thế, khiến lũ tiểu yêu trố mắt không ngừng, to nhỏ bàn tán, nhỏ giãi thèm thuồng, ước gì mình được một món trong số đó. Tự ngẫm lại mới thấy bảo vật trước đó của mình dâng lên không khác gì rác rưởi. Vậy mà Sứ Thanh Giang không chê bỏ, thậm chí còn ban sấm. Còn những bảo vật quý giá kia không phải cái nào cũng được ban sấm.

Tấm lòng của Sứ Thanh Giang khiến bọn chúng càng thêm khâm phục.

Trong mắt tiểu yêu những vật này quý giá, nhưng Sứ Thanh Giang lại tỏ ra lạnh nhạt, không chút cảm xúc. Hắn không thiếu bảo vật nên cũng không tham bảo vật.

Hắn vẫn tùy duyên ban sấm, không vì bảo vật cao thấp mà làm ra quyết định.

Chợt có một tiếng cười lớn, một cỗ khí tức ngập trời ập đến.

“Ha… ha… ha… Toàn là thứ rác rưởi. Sứ Thanh Giang cần gì mất thời gian với những thứ này.”

Quần Yêu quay đầu ẩn ẩn tức giận, là kẻ nào to gan một lời miệt thị cả quần yêu, không muốn sống tại Yêu giới nữa sao?

Tại chân trời ma khí thôn thiên, trong hắc vân hiện lên những khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, một đoàn hùng sư đạp không bước đi, thân hình hùng dũng, ánh mắt cao ngạo.

Một tên tiểu yêu nhìn không quen mắt, hừ lạnh trong họng, nhỏ giọng nói:

“Thật không coi ai ra gì!?”

Rốp! một cự trảo từ trên trời đập xuống đầu tên tiểu yêu, đầu nó giòn tan vỡ nát như trái dưa hấu.

Con hùng sư nhấc chân lên liếm liếm máu đỏ cùng não trắng, cười hung ác:

“Là Linh Tê tộc, lâu rồi chưa ăn thịt nên có hơi nhớ.”

Đám Linh Tê tộc gần đó nghe lời này thì run rẩy tận trong huyết mạch, đây là mãnh thú đối với con mồi áp chế.

Đám tiểu yêu thấy cảnh này thì sợ hãi lùi lại.

Chỉ có đám cao đẳng huyết mạch tức giận lộ rõ, điển hình như Bằng Vũ, Xà Liệt, Tượng Minh, Thanh Loan Thần Điểu, Vô Diện Tử Chu… các tộc.

Đây là Bạch Vân Sơn, nơi ở Sứ Thanh Giang, Yêu tộc tụ họp triều bái, vậy mà có kẻ dám tại đây giết chóc, đúng là không coi ai ra gì.

Lúc này có giọng nói vang lên:

“Lạc Bá không được hồ đồ.”

Con hùng sư gọi Lạc Bá hơi cúi đầu:

“Là cháu lỗ mãng.”

Một con hùng sư khổng lồ từ giữa bầy bước ra, bộ lông nó đen nhánh màu than, ánh mắt sắc bén chứa đầy hung tính, từng sợi ma khí lượn lờ quanh thân.

Khuôn mặt và thân hình có hơi gầy lộ ra cả xương sườn, nhưng không phải do thiếu ăn mà là do tuổi già, khóe mắt nó lạc ấn rõ dấu vết thời gian. Giọng nói nó từ tốn không hùng hổ nhưng lại vang như chuông đồng, khí thế không tiết nhưng lại cho kẻ đối diện áp bức đến ngộp thở.

Đây là khí chất của siêu cấp cường giả.

Trong mắt đám tiểu yêu hắn không phải là một con sư tử già mà là một ngọn thái sơn, một kẻ ăn thịt.

Kẻ này không ai khác chính là Ma Sư Hoàng, từng tại đông hải tranh chấp Nguyệt Thủy, đối chiến với Vũ Đông một chiêu, thấy không địch lại nên đã rút lui.

Ma Sư Hoàng vốn xuất thân từ Ma giới, trải qua nhiều biến cố, hắn chuyển đến Yêu giới lập nghiệp.

Yêu tộc lúc đó coi hắn là kẻ ngoại lai xâm nhập, cố ý bài xích làm khó, dẫn đến nhiều trận đánh lớn nhỏ, Ma Sư Hoàng lấy sức một mình đánh ra uy nghiêm, đánh ra một mảnh trời riêng.

Cuối cùng thành tựu Yêu Hoàng, mở ra Ma Sư Vực, lập ra một tộc mới gọi là Ma Sư tộc.

Ma Sư Hoàng lạnh nhạt nhìn Lạc Bá nói:

“Tính nóng của ngươi vẫn không bỏ được, ta đã dạy ngươi nóng nảy dễ hư việc. Nơi đây dù sao cũng là Bạch Vân Sơn, ngươi phải nể mặt Sứ Thanh Giang chứ? Sao không đợi kết thúc sự kiện, rồi hãy diệt cả tộc bọn chúng.”

Những lời đầu, tất cả còn tưởng rằng Ma Sư Hoàng sẽ răn dạy Lạc Bá không được lạm sát, hóa ra lại còn hung ác hơn muốn diệt cả tộc đối phương.

Lạc Bá gật đầu, sau đó liếc nhìn đám Linh Tê tộc cười cười.

Đám Linh Tê tộc bắt gặp nụ cười này thì lông trên sống lưng dựng đứng, bọn hắn biết lời này không nói chơi. Ma Sư Hoàng nổi tiếng hung ác, không biết bao nhiêu tộc đã bị hắn tiêu diệt, Lạc Bá là hậu đại của Ma Sư Hoàng nên cũng di truyền hung tính của hắn.

Đám Linh Tê tộc không nói lời nào từ từ lui ra, lúc này không chạy còn đợi đến lúc nào, Lạc Bá tạm thời chưa đối phó với bọn hắn. Tận dụng thời gian này, bọn chúng phải nhanh chóng dọn tộc đi chỗ khác.

Đám tiểu tộc rất hiểu hành động của Linh Tê tộc, để không đi vào vết xe đổ, bọn chúng vội lui ra xa để lại một con đường lớn cho Ma Sư Hoàng, bọn chúng cúi đầu ánh mắt trốn tránh, tự cầu trong lòng: làm ơn đừng chú ý tới ta, đừng chú ý tới ta!

Đám cao đẳng huyết mạch Yêu tộc cảm thấy chướng mắt, nhưng mà cũng không ai lên tiếng.

Lạc Bá mở đường nghênh ngang đi vào, rẽ ra đám cao đẳng huyết mạch Yêu tộc đi đến trước mặt Sứ Thanh Giang.

Lúc này Thanh Loan Thần Điểu đang dâng lễ, gặp Ma Sư tộc gây loạn, bọn chúng tạm dừng lại nhưng cũng không lui bước.

Thanh Loan Thần Điểu kiêu ngạo từ trong huyết mạch, là một trong những bá chủ Yêu giới, căn nguyên sâu dày hơn nhiều lần Ma Sư tộc. Bọn chúng căn bản không cần sợ Ma Sư tộc.

Bị chặn trước mặt, Lạc Bá cười âm hiểm:

“Thanh Loan sao? hắc… hắc… hắc… bổn đại gia đang thiếu kẻ hầu rửa chân…”

“Cút!” một con Thanh Loan không nhịn được mắng.

Lạc Bá sầm mặt, hắn từ lúc sinh ra đến nay còn chưa bao giờ bị ai mắng cút.

Hắn bước lên một bước khí thế nở rộ. Thanh Loan là cao đẳng huyết mạch cao giai, Ma Sư tộc cũng là cao đẳng huyết mạch cao giai. Hắn việc gì phải sợ đám Thanh Loan này.

“Lạc Bá lui lại.” Ma Sư Hoàng lạnh nhạt liếc nhìn Lạc Bác, rồi quay sang đám Thanh Loan nói: “Các vị tiếp tục.”

Lạc Bá không vui nhưng vẫn từ từ lùi lại. Đám Thanh Loan liếc hắn khinh thường.

Quen thói ức hiếp nên nghĩ ai cũng có thể bị ức hiếp sao?

Thanh Loan Thần Điểu đã vang danh tại Yêu giới từ thời thượng cổ, còn Ma Sư tộc chỉ mới nổi.

Ma Sư tộc chỉ có mỗi Ma Sư Hoàng là Yêu Hoàng, Thanh Loan Thần Điểu ngoài mặt có Thanh Loan Thần Chủ, còn có một vị trưởng lão là Yêu Hoàng.

Ma Sư Hoàng thời trẻ cường hoành bá đạo, một lời không hợp diệt cả tộc đối phương, nhưng nay hắn đã già thọ nguyên sắp hết mà kẻ kế thừa còn chưa thành Hoàng.

Đối với tộc nhỏ, hắn cường hoành chèn ép, để bọn chúng hình thành nỗi sợ Ma Sư tộc tận trong huyết mạch.

Đối với tộc lớn, hắn mềm mỏng không cương, tận lực hạn chế xung đột.

Thanh Loan dâng lễ xong thì lui ra. Còn có vài tộc nữa chưa dâng lễ.

Sứ Thanh Giang đưa tay:

“Đến đây thôi! Tất cả lui xuống chân núi chờ nghe sấm.”

Có mấy tộc chưa dâng lễ nhìn nhau trao đổi ánh mắt, việc này không hợp thói thường, nhưng bọn chúng cũng không dám phàn nàn. Bọn chúng đặt lại lễ vật rồi lui ra.

Tượng Minh, Liệt Xà lui ra nhưng phát hiện Bằng Vũ, Ma Sư Hoàng vẫn đứng tại chỗ. Bọn chúng nhíu mày nhìn Sứ Thanh Giang.

Sứ Thanh Giang không phản ứng, dường như mọi chuyện chính là nên như vậy.

Cuối cùng chỉ còn lại Sứ Thanh Giang, Bằng Vũ và Ma Sư Hoàng.

Sứ Thanh Giang động thân, cả ngọn núi rung chuyển, đất đá ầm ầm đổ xuống, hắn vươn người lên phía trước phá vỡ lớp đất đá bám trên thân, thân sau của hắn từ từ lộ ra.

Đám Yêu tộc sợ hãi lùi xa, Sứ Thanh Giang đây là muốn làm chuyện gì?

Sứ Thanh Giang hỏi:

“Hai vị đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

“Không phụ sự ủy thác của Sứ Thanh Giang.” Bằng Vũ mỉm cười đáp.

Sứ Thanh Giang gật đầu hài lòng.

“Sứ Thanh Giang chắc biết ta muốn điều gì?” Ma Sư Hoàng đột nhiên hỏi.

“Biết!” Sứ Thanh Giang gật đầu.

“Lần này có thể cho ta một câu trả lời chính xác?” Ma Sư Hoàng lại hỏi.

“Chắc chắn!” Sứ Thanh Giang khẳng định.

“Được!” Ma Sư Hoàng gật đầu.

Bằng Vũ nghe hai bọn họ đối thoại mà không hiểu? Ma Sư Hoàng rốt cuộc đang cầu chuyện gì? hắn mang thứ gì để trao đổi với Sứ Thanh Giang?

Bằng Vũ biết vật hắn mang đến cho Sứ Thanh Giang bất phàm, vậy thì đồ của Ma Sư Hoàng cũng phải là vật tương đương.

Sứ Thanh Giang bò lên đỉnh núi, dõi mắt nhìn đám Yêu tộc phía dưới, giọng nói vang vang:

“Hôm nay tụ tập các ngươi, ngoài nhìn xem tình hình Yêu tộc thế nào, cho các ngươi vài lời khuyên. Ta còn có một chuyện quan trọng cần cho các ngươi biết. Chuyện này liên lụy đến toàn bộ Yêu giới, thậm chí Đại Thế Giới.”

Nói đến đây Sứ Thanh Giang dừng lại để đám tiểu yêu chuẩn bị tinh thần.

Quả nhiên nghe xong, đám tiểu yêu hết sức sửng sốt, dáo dác nhìn nhau, chuyện gì mà khiến Sứ Thanh Giang trịnh trọng như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.