Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 383: Tuyết Dị và Hỏa Dị.




Mặt băng dưới chân vỡ ra, theo bản năng đám Hải tộc đằng không bay lên.

Có tên vì quá cẩn trọng nên bay lên quá cao, cực hàn phong thổi qua, hắn liền biến thành khơi băng điêu, rơi từ trên trời xuống.

Tõm! Băng điêu rơi xuống dung nham.

Phía dưới là một hồ dung nham cuồn cuộn, hỏa diễm nhảy nhót, hỏa thuộc tính nồng đậm, băng điêu rơi xuống ngay lập tức bị nuốt chửng.

Kẻ nào không kịp bay lên, ngay lập tức bị khí nóng nướng chín.

Rào! Một cơn gió thổi qua, một lớp băng phong hình thành che lại hồ dung nham, tuyết không ngừng rơi xuống khiến lớp băng thêm dày. Xóa đi hoàn toàn dấu vết của hồ dung nham.

Vũ Đông sắc mặt âm trầm ra lệnh:

“Đi vòng qua hồ dung nham, cẩn thận bám sát nhau.”

Đoàn Hải tộc tiếp tục tiến lên nối đuôi nhau như một con rắn dài.

Đột nhiên, phụt! một tiếng, một cột lửa bắn lên cắt đứt đoàn Hải tộc. Băng lửa giao hòa hơi nước mờ mịt, đưa bàn tay ra trước mặt nhìn không rõ.

Vũ Đông lớn tiếng hỏi:

“Có chuyện gì?”

Một lúc sau mới có tiếng đáp lại:

“Bệ hạ, hố lửa đã nuốt chửng một đội vận chuyển.”

“Vận chuyển cái gì?” Vũ Đông lại hỏi.

“Bệ hạ, là yêu hạch, một phần ba số yêu hạch của chúng ta đã bị mất.”

Vũ Đông nghe nói thì sắc mặt không tốt. Đoàn của hắn số lượng rất lớn cần nhiều tài nguyên duy trì, mất đi một phần ba yêu hạch là tổn thất không nhỏ.

Nhưng hắn không có thời gian đắn đo hối tiếc, Vũ Đông ra lệnh:

“Tiếp tục tiến lên!”

Càng đi không khí càng lạnh, tuyết rơi càng dày, dù mang Hỏa Nguyên Châu, đám lính cũng run lên cầm cập, từng thùng hàng lớn bị đóng băng.

Có tên vừa hắt xì thì nước mũi đã bị đông cứng thành hai cái que treo trên mũi.

Có tên băng đóng trên mặt tạo thành một bộ râu quai nón.

Một con tôm yêu đang lê bước khó nhọc trong gió tuyết, bỗng cảm thấy sau gáy hơi nhói nhói giống như là bị kim đâm. Nó theo bản năng đưa càng vỗ sau gáy cái bộp.

Con tôm nhìn xem càng của mình, bên trên có một vết máu đỏ, một bông tuyết bị nó đập nát, nó nghi hoặc khó hiểu.

Rồi đột nhiên lưng nó, đầu nó cũng thấy nhói nhói.

Nó múa tay liên tục đập những chỗ nhói trên thân, máu đỏ một mảng.

Đồng bạn nhìn hắn, cười trêu chọc:

“Ngươi làm gì vậy? nổi hứng múa quạt sao?”

“Ta thấy hắn bị lạnh đến đông cứng não rồi.” một tên khác đùa theo.

“Các ngươi xem trên lưng ta có con gì cắn mà nhói quá.” Con tôm không có hứng đùa giỡn.

“Ta có thấy gì đâu? Trên lưng ngươi chỉ có tuyết mà thôi…” tên này đang tính nói đùa thì sắc mặt chợt nghiêm lại: “Ngươi bị sao mà máu chảy nhiều vậy?”

“Ta không biết ta chỉ cảm thấy nhói… á… đau…” con tôm hét lên, bắt đầu mất bình tĩnh.

Đám đồng bọn xúm lại xem xét.

Một tên nói:

“Các ngươi nhìn! Bông tuyết này hình như hơi khác thường, nó… nó… đang… hút máu…”

Một con cá nóc đưa vây vỗ cái bốp, sau đó cầm lên nhìn.

“Đây là… hình như là một sinh vật…”

Một tên Nhân Ngư tộc hai ngón tay cầm lên bông tuyết, nghiên qua nghiên lại quan sát, nói:

“Quả thực là một vật sống. Các ngươi xem đây là vòi hút, đây là mấy cái chân nhỏ, hai điểm nhỏ này có thể là hai mắt.”

“Ừm…” mấy tên đồng bạn nhìn xem gật đầu đồng ý.

Đột nhiên lúc này tên tôm yêu hét lên:

“Nó bò vào trong vỏ của ta. A! cứu ta với! các ngươi mau giúp ta.”

Đám đồng bạn xúm lại muốn giúp đỡ nhưng lúng túng không biết ra tay thế nào.

Con tôm quằn quại lăn lộn, búng lên búng xuống, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược. Nhưng chỉ được một lúc thì nó nằm im bất động.

Con cá nóc lại gần vỗ vỗ đầu hắn, hỏi:

“Này! ngươi có sao không?”

Rộp!!! đầu con tôm vỡ ra một mảng, con cá nóc cảm giác như mình vừa chạm vào lá khô, vừa chạm đã nát.

Đám đồng bạn bàng hoàng, chưa kịp định thần thì từ trong đầu tôm vỡ tuôn ra một đống sinh vật giống bông tuyết, bọn chúng đều đã chuyển sang màu đỏ do được hút no máu.

Con cá nóc hét lên:

“Đập chết bọn chúng!”

Đám Hải tộc tung chưởng đập chết một mảng sinh vật bông tuyết. Đúng lúc này có một cơn gió thổi qua cuốn lấy đám sinh vật bông tuyết lên cao.

Những sinh vật bông tuyết đỏ máu theo cơn gió bay lên trời cao, chìm vào trong bão tuyết.

Đám Hải tộc nhìn theo đôi chút ngẩn ngơ. Chợt! con cá nóc vỗ cái bốp lên mặt, nhìn xem trong tay là một sinh vật bông tuyết.

Không chỉ hắn mà đám đồng bạn cũng gặp chuyện tương tự.

Sinh vật bông tuyết giống y như tuyết, theo gió mà đến, theo gió mà đi, đến trong vô thức, đi trong vô hình.

Tiếng hét vang lên không ngừng.

Có vài con cá đuối trở hàng cũng bị hút khô, khiến hàng hóa rơi vãi.

Một tên Hải tộc quỳ gối báo cáo:

“Bệ hạ, xuất hiện sinh vật giống bông tuyết đang tấn công chúng ta. Bọn chúng rất giống bông tuyết khiến binh lính không thể phân biệt được, đã có rất nhiều lính chết, lòng quân hoảng loạn.”

Vũ Đông sắc mặt âm trầm:

“Những gì Bỉ Dinh ghi lại quả không sai. Những sinh vật này, hắn gọi là Tuyết Dị sống trong gió tuyết, chuyên hút máu và ăn bất cứ sinh vật sống gì. Đây cũng là một phần lý do vì sao ta ra lệnh các ngươi không được bay. Nhưng mà vẫn là không tránh khỏi.”

Vũ Đông phất tay ra lệnh:

“Đã đến lúc dùng đến các chuẩn bị. Lính đâu! Lấy Hấp Huyết Thạch ném ra ngoài xa thu hút sự chú ý của Tuyết Dị.”

“Tuân lệnh bệ hạ!” tên lính nhận lệnh vội lui ra.

“Phụ vương quả là suy đoán như thần, dùng Hấp Huyết Thạch thu hút Tuyết Dị.” Tây Á mở miệng nịnh nọt.

Vũ Đông sắc mặt vẫn chưa thư giãn nói:

“Ta dựa theo ghi chép của Bỉ Dinh về Tuyết Dị, mất mấy chục năm tìm phương pháp phá giải, cuối cùng tìm ra Hấp Huyết Thạch. Hy vọng là có hiệu quả.”

Một lúc sau tên lính quay lại hồ hởi báo:

“Bệ hạ, có hiệu quả. Tuyết Dị đã chạy theo Hấp Huyết Thạch, không còn tấn công chúng ta nữa.”

“Được! tất cả lên đường. Chú ý số lượng Hấp Huyết Thạch, không được để cạn kiệt.” Vũ Đông ra lệnh.

Đoàn Hải tộc lại tiếp tục tiến lên, trong lòng tăng cường cảnh giác những thứ vô hại xung quanh.

Trong cơn gió lạnh gào rít, thời gian như vô nghĩa, bọn hắn đã đi được mấy ngày, mấy tháng hay mấy năm, bọn hắn cũng không biết nữa.

Bọn hắn chỉ biết cắm đầu về phía trước, không biết được mình đang đi về phương nào, có đi đúng hướng.

Răng rắc… một tên Hải tộc đạp trúng lớp băng mỏng, theo kinh nghiệm trước đó, bọn hắn lập tức đằng không.

Vết nứt trải dài, từng mảng băng rơi xuống dưới hố dung nham, nhưng chỉ rơi đến giữa chừng thì đã bị hóa khí.

Đám Hải tộc thở ra một hơi: “Cũng may bay lên nhanh!”

Bọn chúng đáp xuống bên cạnh hồ dung nham, đi vòng qua hồ. Một tên Hải tộc chợt phát hiện trên mặt hồ dung nham có những đốm lửa nhảy nhót bất thường, hắn nói với tên đồng bạn:

“Ngươi xem, ngọn lửa kia hình như hơi lạ.”

Tên đồng bạn liếc hắn, mệt mỏi nói:

“Ngươi đừng có gây thêm chuyện nữa, ta đã mệt mỏi lắm rồi, ngọn lửa là ngọn lửa có gì mà kỳ lạ.”

Lời tên này vừa dứt, từ dưới hố dung nham nhảy lên những đốm lửa nhỏ.

Đốm lửa lao đến đám Hải tộc, vừa chạm vào, đám Hải tộc lập tức bị cháy thành than, lồng bảo vệ Yêu khí dường như vô dụng trước chúng.

Gió lạnh thổi qua, từng cục than bị đóng thành tảng băng đen thui.

Đám Hải tộc ra tay tấn công, các chủng tính bay loạn xạ chém nát các đốm lửa.

Nhưng lại không ngừng có đốm lửa nhảy ra tấn công bọn hắn.

Càng đánh Hải tộc càng thiệt quân.

“Rút lui!” một tên tướng quân ra lệnh.

Đám Hải tộc vừa đánh vừa chật vật rút lui.

Chạy được một dặm, quay đầu nhìn lại hố dung nham đã bị băng phong lấp kín, những đốm lửa nhảy ra ngoài cũng bị gió lạnh thổi tắt.

Đám lính dừng chân thở hồng hộc sợ hãi.

Minh Giang lúc này hỏi:

“Phụ vương, vừa rồi là thứ gì?”

Vũ Đông âm trầm lắc đầu:

“Bỉ Dinh không hề nhắc đến thứ này.”

Cả đám nhìn nhau cũng không biết thứ này là thứ gì.

“Liệu đây có phải là một sinh vật giống Tuyết Dị?” Tây Á hỏi.

“Nếu vậy chúng ta hãy gọi nó là Hỏa Dị.” Minh Giang vỗ tay cười nói, giống như vừa có một phát kiến rất lớn.

Vũ Đông liếc hắn ánh mắt sắc bén, Minh Giang tắt nụ cười hơi rụt đầu. Vũ Đông nói:

“Đây không phải là lúc chơi đùa.”

Bạch Dã lên tiếng:

“Phụ vương, hài nhi thấy Hỏa Dị không giống sinh vật sống, nó không có xác thịt, không có ngũ quan, không có cơ quan nội tạng… thật không giống một sinh vật.”

Minh Giang thấy Bạch Dã dùng tên Hỏa Dị, thì len lén giơ ngón tay cái, mỉm cười.

Vũ Đông thấy vậy thì hừ một cái, Minh Giang rụt tay lại.

“Lời thất nhi nói cũng có lý. Nhưng ta không quan tâm nó là gì, tốt nhất là đừng gặp lại nữa.”

Đám Hải tộc cũng không mong muốn gặp lại Hỏa Dị, nhưng sự đời thường không như ý muốn, hố dung nham ẩn dưới lớp băng khó mà nhận biết.

Răng rắc… lại một hố dung nham nữa vỡ ra, Hỏa Dị tuôn ra ào ạt, đám Hải tộc vội chạy trốn.

Một tên tướng quân vung cự trảo chụp xuống, ý định đánh tan Hỏa Dị.

Xèo… xèo… xèo… đánh tan Hỏa Dị thì không thấy, ngược lại bị Hỏa Dị đốt cháy, tên tướng quân vội rút tay lại, cự trảo của hắn đã hóa thành than đen.

Hắn nhăn mặt nhận ra: Hỏa Dị chỗ này mạnh hơn trước đó rất nhiều.

“Nhanh chóng rút lui!” hắn ra lệnh.

Quãng đường tiếp theo bọn hắn tiếp tục gặp Hỏa Dị, chúng càng lúc càng mạnh, càng lúc càng khó chơi. Hải tộc chống đỡ vô cùng vất vả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.