Hồ Bang và đám quần thần đều nhíu mày: còn có chuyện gì nữa sao?
Bạch Dã cười độc ác nói:
“Bổn vương đã nói: sẽ chia cho mỗi các ngươi một nửa thì nhất định phải chia. Lời của bổn vương há là trò đùa.
Lính đâu! Chém!”
Vừa có lệnh, đám lính giơ tay lên cao dứt khoát chém xuống.
Phốc! phốc! phốc!
Máu tươi nhuộm đỏ một vùng nước, đám nòng nọc con chỉ kịp thé lên một tiếng.
Đám lính mang cái xác vào trong điện ném cho mụ cóc và mụ cá trê, mỗi bên một nửa.
Mụ cóc sắc mặt tái mét, không còn giọt máu, rưng rưng nước mắt ôm đầu con trẻ.
Mụ cá trê sắc mặt cũng tái nhợt, mặc dù không phải là con của mụ, nhưng mà tình cảm vẫn có một chút. Lại nói bị ném cái xác chặt đôi vào mặt, thật sự là quá trùng kích cảm xúc.
Đám quần thần nhìn nhau ngơ ngác, đại vương không nên làm như vậy.
Hồ Bang nhíu mày: kịch bản này hình như có chút không đúng.
Mụ cóc ôm xác con, đôi mắt long sòng sọc:
“Đại vương, vì sao? vì sao lại làm như vậy? bọn chúng chỉ là trẻ con thôi mà.”
Bạch Dã nghe chấp vấn thì hừ lạnh:
“Còn dám chấp vấn bổn vương, ngươi có biết tội của mình không?”
Mụ cóc bức xúc, đứng bật dậy, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn không dấu nổi sự tức giận:
“Tội? Tội gì? Tội vì là mẹ sao? tội vì mất con sao? tội vì muốn nuôi con sao? đại vương, ngài nói xem thảo dân phạm tội gì?”
Bạch Dã nhếch mép cười:
“Tội gì ư? Không phải chính ngươi đã nhận tội rồi sao?”
Mụ cóc vẫn bức xúc, nói:
“Nhận tội? thảo dân nhận tội gì? Nếu có tội thì thảo dân chỉ có tội vì yêu thương, có tội với con mình.”
Bạch Dã hừ lạnh:
“Trước đó không phải ngươi cam đoan với bổn vương ngươi bị oan sao. Nhưng vừa rồi ngươi lại nhận đã báo án sai.
Ngươi không nhận tội thì là gì? Ngươi đùa bổn vương sao?”
Mụ cóc sững sờ, lời này quả thực là mụ nói nhưng chỉ vì muốn cứu con, đáng lẽ Bạch Dã phải cảm động tình mẫu tử của mụ, sau đó giao con cho mụ rồi biểu dương mụ là tấm gương mẹ hiền vì con. Sao từ trong miệng Bạch Dã lại thành lời nhận tội.
Trong khi mụ cóc còn đang hoang mang suy nghĩ, Bạch Dã đã ra lệnh:
“Báo án sai! Đùa nghịch bổn vương. Đem ra ngoài, chém!”
Lập tức có hai tên lính tiến lên xốc nách mụ cóc ra ngoài, mụ cóc vùng vẫy kêu gào:
“Đại vương tha mạng! đại vương tha mạng!”
Phốc! tiếng kêu hét im bặt, đầu mụ cóc rơi xuống đất.
Bạch Dã lại đưa ánh mắt nhìn chằm chằm mụ cá trê.
Mụ cá trê biết tội vội đập đầu lia lịa xuống đất kêu:
“Đại vương tha mạng… đại vương tha mạng… thảo dân chỉ là từ lâu không có con, nên mới ham muốn có được một mụn con. Xin đại vương tha mạng…”
Bạch Dã hừ lạnh:
“Ngươi cướp đi con của mụ cóc là đã chia rẽ hạnh phúc một gia đình, tội này rất nặng. Lính! Đem ra ngoài chém!”
Ngay sau đó, mụ cá trê cũng bị bêu đầu giống mụ cóc và đám nòng nọc.
Vậy là bị cáo, nguyên cáo, đám con nhỏ, tất cả đều bị giết.
Bạch Dã ngồi trên vương tọa, hả hê nói:“Các ngươi thấy bổn vương xử án thế nào?”
Đám quần thần nhìn nhau ngơ ngác.
Hồ Bang nhíu mày một cái, diễn biến thế này hình như không đúng kịch bản hắn đã bày ra, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn trao đổi nhanh một ánh mắt với tam đệ Hoa Giao.
Hoa Giao lập tức hiểu ý, hắn bước ra hàng, cao giọng nói:
“Đại vương xử án hợp tình hợp lý. Đại vương đúng là anh minh sáng suốt, là phúc của muôn dân.”
Đám quần thần nghe lời này lập tức hiểu ý, hùa theo ca ngợi những lời sáo rỗng với Bạch Dã.
Bạch Dã mặc dù là quốc vương nhưng là kẻ lạ từ xa đến, trong triều quần thần sớm đã là thuộc hạ của Hồ Bang. Mấy ngày nay nghị triều, đều là một vở kịch.
Vụ án trê, cóc vừa rồi cũng là do Hồ Bang đạo diễn.
Mục đích của hắn chính là thăm dò tính cách, trí tuệ của Bạch Dã nhưng mà hành động của Bạch Dã vượt qua mọi suy nghĩ của hắn.
Khiến cho hắn lẫn đám quần thần đều ngơ ngác không kịp phản ứng.
Khi nhận được tín hiệu của Hồ Bang, bọn chúng đồng loạt lên tiếng ca ngợi Bạch Dã.
Bạch Dã ngồi trên vương tọa há miệng cười lớn, tỏ ra vô cùng thích thú với những lời ca ngợi. Hắn nổi hứng ra lệnh:
“Hồ Bang, ngươi hãy đặt thêm mười chiếc chuông… không… một trăm chiếc chuông xung quanh vương cung, để đám dân đến kêu oan. Ta thực sự bắt đầu thích việc xử án này rồi. Trung Chính thúc không ngờ lại có thú vui đặc biệt như vậy.”
Nghe nhắc đến phụ thân, trong ánh mắt Hồ Bang lóe lên một tia sát khí nhưng ngay sau đó biến mất. Phụ thân hắn đặt chuông mục đích là giải oan cho dân đen, phụ thân hắn là thật lòng thật dạ giúp đỡ muôn dân nhưng qua miệng Bạch Dã lại thành trò đùa. Đây chính là vũ nhục phụ thân hắn.
Nhưng mà hắn khống chế cảm xúc rất tốt, hắn chắp tay cười nói:
“Cẩn tuân lệnh đại vương.”
“Tốt!” Bạch Dã vỗ thành ghế đứng lên, sau đó quay đầu bước đi để lại Hồ Bang và đám quần thần.
Bạch Dã cười thầm trong bụng. Hắn tung hoành tam giới từ Ma giới, Yêu giới đến Đại Hải, một chút kế nhỏ làm sao có thể qua được mắt hắn.
Hồ Bang còn quá non trong mắt hắn, muốn đấu với hắn tu luyện thêm tám ngàn năm nữa đi.
…
Tại một căn phòng bí mật.
“Đại ca, hắn rốt cuộc là loại người gì?”“Rất khó nói. Hành động của hắn thật sự vượt ra mọi suy nghĩ của ta.”
“Liệu có ảnh hưởng đến kế hoạch biến hắn thành khôi lỗi của chúng ta.”
“Hắn sẽ không thoát khỏi bàn tay của ta đâu.”
“Đệ chỉ thấy tiếc khi phải mất đi một lúc hai thuộc hạ trung thành.”
“Đệ cho thuộc hạ mang đến nhà cóc, nhà trê một số thảo dược, coi như là bồi thường.”
…
Dạo chơi quanh vương cung, Bạch Dã ngáp ngắn ngáp dài. Hồ Bang đi bên cạnh, cười nịnh nọt hỏi:
“Biểu ca thấy chán sao? hay là để đệ kêu đám vũ nữ đến nhảy múa ca hát mua vui?”
Bạch Dã phất phất tay, nói:
“Bọn chúng múa đi múa lại cũng chỉ có mấy bày, ta xem đến phát chán.”
“Hay là biểu ca đến vườn thượng uyển ngắm hoa?” Hồ Bang lại hỏi.
“Lại vườn thượng uyển. Hôm nay, ta đã đi qua đó ba vòng rồi.” Bạch Dã giơ lên ba ngón tay có chút bực mình nói: “Ta không hiểu sao Trung Chính thúc lại có thể sống ở đây lâu như vậy được, thật là chán chết đi mà. Ngươi nói xem bình thường Trung Chính thúc giải trí thế nào?”
“Phụ thân bình thường chỉ cắm cúi vào công việc, rất ít khi tổ chức tiệc tùng nên ca nữ cũng không nhiều…” Hồ Bang còn đang huyên thuyên về cha hắn thì Bạch Dã cắt lời: “Được rồi… được rồi… nói tóm lại Trung Chính thúc là một kẻ chán ngắt.”
Hồ Bang nghe lời này hai tay chợt siết chặt như muốn đấm vào mặt Bạch Dã, nhưng hắn rất nhanh khống chế được cảm xúc, hai tay buông thả.
Phụ thân của hắn chính là thần tượng mà hắn luôn ngưỡng mộ, nay nghe Bạch Dã vũ nhục phụ thân, hắn làm sao chịu được. Nhưng vì đại kế hắn đành nhẫn nhịn.
Bạch Dã làm như không biết thái độ của Hồ Bang, hắn vẫn đều bước tiến lên rồi chợt dừng bước, hai tay vỗ vào nhau cười nói:
“A! ta biết rồi!”
“Biểu ca nghĩ ra điều gì sao? Muốn đi chỗ nào sao?” Hồ Bang cười hỏi, thái độ nịnh nọt.
“Ta là quốc vương thánh minh uy vũ nhất từ trước đến nay của Phù Quốc, sao có thể sống ở một nơi tồi tàn thế này, ta phải sống ở một nơi phù hợp với thân phận của mình.” Bạch Dã hứng khởi nói.
“Ý biểu ca là…” Hồ Bang nghi ngờ hỏi.
“Phải xây lại vương cung lớn hơn…” Bạch Dã vừa nói vừa chỉ tay lung tung: “Chỗ này phải xây lại lớn hơn. Cái vườn này phải mở rộng gấp ba, trồng nhiều dị hoa vào cho ta. Chỗ này xây một vũ đài cho ca nữ, đúng rồi phải tuyển thêm thật nhiều vũ nữ. Chỗ này phải xây một cái tháp thông thiên…”
Nghe Bạch Dã nói, Hồ Bang toát cả mồ hôi, nói:
“Nhưng biểu ca như vậy thì sẽ rất tốn kém, đệ chỉ sợ quốc khố không chịu được.”
“Quốc khố không đủ thì tăng thuế, rồi đặt thêm nhiều thứ thuế mới. Chuyện quá đơn giản mà.” Bạch Dã đơn giản nói.
“Biểu ca xin nghĩ lại, Phù Quốc lúc này…” Hồ Bang cố gắng ngăn lại ý định của Bạch Dã.
Bạch Dã phất tay, nói:
“Ta đã quyết, đệ không cần bàn ra.” Bạch Dã vỗ vai Hồ Bang nói: “Ta cũng đã nghĩ ra tên cho cung điện mới rồi. Ta sẽ gọi là Cung A Phòng.”
“Nhưng… nhưng…” Hồ Bang bối rối.
“Ta bây giờ phong cho đệ là tổng đốc công trình, toàn quyền huy động mọi nguồn lực xây dựng Cung A Phòng.” Bạch Dã nghiêm giọng nói: “Ta rất tin tưởng ở đệ, đệ đừng làm ta thất vọng. Nếu không…”
Bạch Dã đưa tay chặt vào nước đe dọa. Hồ Bang tất nhiên hiểu ý Bạch Dã.
Ngày hôm sau.
Bạch Dã xuất hiện trên vương tọa tham gia nghị triều sau một tháng không thấy bóng dáng. Vừa mới xuất hiện, hắn lập tức truyền lệnh:
“Ta hôm nay có một thông báo quan trọng: Ta quyết định xây dựng vương cung mới trên vương cung cũ. Vương cung mới sẽ gọi là Cung A Phòng. Ta phong cho Hồ Bang làm tổng đốc công trình, toàn quyền quyết định xây dựng.
Đây là công trình biểu tượng của Phù Quốc, tất cả con dân của Phù Quốc đều có trách nhiệm đóng góp cho công trình. Kẻ nào làm trái, chém không cần hỏi.
Hôm nay chỉ có thông báo này thôi. Bãi triều!”