Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 361: Lễ nhậm chức.




Tiễn sứ giả ra về, chỉ còn lại một mình Bạch Dã ngồi trong phòng, tay chống lên thái dương suy tư.

“Mẹ thấy chuyện này thế nào? Rốt cuộc là phụ vương có ý gì?”

Đằng sau màn trướng, Ninh Hoàng nương nương bơi ra, ngồi xuống ghế bên cạnh, sắc mặt không tốt nói:

“Dụng ý của phụ vương con thật sự rất khó dò, ta cũng không thể đoán ra điều gì.”

“Vậy mẹ nói xem Phù Quốc là thế nào?” Bạch Dã lại hỏi.

Ninh Hoàng nương nương chậm rãi giải thích:

“Phụ vương con thống trị Vạn Hoa Hải, một vùng biển rộng lớn vô ngần trải dài hàng tỷ dặm. Phụ vương con không thể tùy thời để mắt đến mọi ngóc ngách trong lãnh thổ, bởi vậy mới phân chia Vạn Hoa Hải thành nhiều tiểu hải quốc, đặt ra chức quốc vương để thay Hải Vương cai quản Hải tộc con dân. Phù Quốc chính là một trong số đó. Nếu mẹ nhớ không nhầm thì quốc vương Phù Quốc là Trung Chính.”

“Trung Chính sao?” Bạch Dã hoàn toàn lạ lẫm với cái tên này: “ Hắn là ai? Vì sao hiện tại lại muốn con thay hắn?”

Ninh Hoàng nương nương giải thích:

“Trung Chính là tam thập ngũ đệ của phụ thân con. Nghe nói năm xưa tiền Hải Vương già yếu, thọ nguyên sắp hết, để mặc cho đám con cháu chém giết cướp đoạt huyết mạch của nhau. Trong trận chiến này phụ vương con trổ hết tài năng, cuối cùng thức tỉnh huyết mạch Hải Vương tộc, danh chính ngôn thuận bước lên ngai vị. Cùng lúc đó một vị nương nương sinh ra Trung Chính, phụ vương con nể tình huynh đệ, vả lại lúc đó giết Trung Chính cũng không còn nhiều ý nghĩa.

Nhưng để tránh có kẻ sinh tâm nổi loạn, nên phong cho Trung Chính làm Phù Quốc vương rồi đẩy đi.

Phù Quốc là một vùng biển gần bờ, nằm xa trung tâm quyền lực, có ba con sông đổ ra biển khiến cho một nửa vùng biển luôn đục màu bùn đất.

Gần đó có một rừng đước ngập mặn, là nơi sinh sống của nhiều chủng tộc lưỡng cư. Bọn chúng thái độ mập mờ, có tên theo Yêu tộc cũng có tên theo Hải tộc, cũng có khi là gián điệp hai mang.

Nói tóm lại Phù Quốc là một vùng biển xa xôi cằn cỗi, ngư long hỗn tạp.

Nghe nói mấy năm trước Trung Chính qua đời, vẫn chưa có ai kế nhiệm.”

“Mẹ hình như biết hơi nhiều thì phải?” Bạch Dã nghi ngờ hỏi.

“Sở dĩ mẹ biết nhiều như vậy là vì ngày phụ vương con lên ngôi, mẹ có theo ông ngoại con đến dự lễ. Đó là một buổi lễ vô cùng long trọng, nhưng bị ngắt quãng vì tiếng khóc trẻ mới sinh. Cả hai mẹ con được đưa tới trước mặt phụ vương con, chính phụ vương con ban cho đứa trẻ cái tên Trung Chính, mong đứa trẻ luôn trung thành, chính trực.

Sau đó đứa trẻ được phong làm Phù Quốc vương. Đây là phong vương nhưng cũng là lưu đày.”

Nói đến đây, Ninh Hoàng nương nương thở dài:

“Ngày hôm đó ông ngoại con đưa mẹ gả cho phụ vương con. Một ngày như vậy, mẹ không nhớ rõ làm sao được.”

Bạch Dã gật đầu, rồi nói sang chuyện khác:

“Hiện nay phụ vương muốn con tiếp nhận vùng biển này, phải chăng là có ý lưu đày giống Trung Chính?”

Ninh Hoàng nương nương lắc đầu:

“Phụ vương con đang ở đỉnh cao thực lực, tham vọng vô bờ, không có lý do gì phải e ngại con phản loạn.

Vả lại các đời Hải Vương không có thói quen ra tay với con cái, bọn hắn thích nhìn đám con cái tự xâu xé lẫn nhau hơn.”

“Nếu không phải phụ vương, vậy thì…” Bạch Dã suy tư, gõ nhẹ từng ngón tay lên thành ghế: “Chỉ có thể là hắn. Cao Minh!”

Ninh Hoàng nương nương gật đầu:

“Cao Minh là con trưởng, là phụ tá và là cánh tay đắc lực của phụ vương con, kề cạnh mỗi ngày bên phụ vương con. Chỉ có hắn mới có đầy đủ lý do và khả năng tác động đến phụ vương con để phụ vương con đẩy con đi xa.”

Bạch Dã suy nghĩ một chút, hoàn toàn đồng ý với Ninh Hoàng nương nương. Hắn nhớ lại lần trước gặp mặt, Cao Minh có sinh ra sát khí với hắn.

Nghĩ thông mọi chuyện, Bạch Dã mở miệng cười lớn.

Ninh Hoàng nương nương nghi hoặc hỏi:

“Hài nhi nghĩ ra chuyện gì sao?”

“Phụ vương trí tuệ trác tuyệt, một chút tiểu xảo này sao có thể qua mắt. Đây là phụ vương cố tình thuận nước đẩy thuyền, thử khả năng của hài nhi.”

Ninh Hoàng nương nương mỉm cười nói:

“Bát nhi đã trưởng thành thật rồi. Xem ra lần trước tham gia chiến dịch lớn quả thật chỗ tốt không ít. Nếu vậy thì mẹ sẽ chuẩn bị đồ cho con lên đường.”

Bạch Dã đứng dậy lắc đầu cười nói:

“Nếu đã là phụ vương thử thách, vậy thì không cần chuẩn bị nhiều. Chỉ cần một ít thuộc hạ trung thành và một số đồ cần thiết.”

Ninh Hoàng nương nương gật đầu đồng ý:

“Vậy hài nhi bao giờ lên đường?”

“Ngay hôm nay.” Bạch Dã nói.

“Gấp vậy sao?”

“Làm việc phải như lôi đình, mới gây ấn tượng cho phụ vương.”

“Được, vậy để mẹ chuẩn bị cho con.”

Một lúc sau, Bạch Dã và mười tên thuộc hạ ngồi trên một con cá đuối bơi ra khỏi cung.

Ninh Hoàng nương nương và Nhân Nhân ra ngoài đưa tiễn.

Tại một góc khuất, Cao Minh nhìn theo bóng lưng Bạch Dã, nhếch mép cười.

Một thời gian sau. Bọn Bạch Dã cuối cùng cũng đến được Phù Quốc.

Trong nước biển có thể nhận rõ cặn bùn lượn lờ, đối với Hải tộc nước này rất khó chịu, điều này có thể thấy rõ trên sắc mặt của đám thuộc hạ.

Bạch Dã mở miệng ra lệnh:

“Ngươi, đi trước thông báo cho bọn hắn đến đón tiếp.”

Một tên Nhân Ngư tộc nhận lệnh, bơi về phía trước. Bạch Dã ở lại tại chỗ nghỉ ngơi.

Một lúc sau, một đoàn Hải tộc mang theo kiệu hoa, cầm những chiếc cờ sặc sỡ làm từ tảo biển đến đón tiếp hắn.

Bạch Dã nhìn đám này có chút nhíu mày, ngoài mặt thì xa hoa lộng lẫy nhưng có vài chi tiết không đúng. Nhưng tạm thời hắn không nói ra, xem bọn kia rốt cuộc là có ý gì.

Một tên thanh niên dẫn đầu, hồ hởi tiến lên tiếp Bạch Dã:

“Chào mừng tân quốc vương Bạch Dã! Hôm nay, Hồ Bang dẫn tất cả con dân Hải tộc Phù Quốc đến tiếp đón quốc vương.”

“Ngươi là…” Bạch Dã hỏi.

Hồ Bang cười tươi, đưa tay gãi gãi đầu, tỏ vẻ hơi ngượng ngùng:

“Thật không dối gì quốc vương, thảo dân là con của Trung Chính quốc vương đời trước. ”

“Ồ! Vậy chẳng phải nói chúng ta là anh em họ.” Bạch Dã ồ lên nói.

“Không dám! Không dám! Tuy là con của quốc vương đời trước, nhưng bây giờ Hồ Bang chỉ là một thảo dân bình thường.” Hồ Bang ngại ngùng nói.

“Ha… ha… ha… tại vùng khỉ ho cò gáy này vẫn có thể gặp được đồng tộc, ta cảm thấy rất vui.” Bạch Dã cười lớn, vỗ vai Hồ Bang nói: “Không cần lễ nghĩa như vậy, cứ thảo dân này, thảo dân nọ. Biểu huynh lấy danh nghĩa Phù Quốc vương phong cho đệ là Phụ Chính Đại Thần.”

Hồ Bang vui mừng vội cúi đầu hành lễ:

“Đa tạ quốc vương!”

“Ha… ha… ha… tốt tốt tốt…” Bạch Dã ngửa mặt cười lớn, sau đó lại hỏi: “Trung Chính thúc có bao nhiêu con?”

Hồ Bang quay đầu phất tay:

“Các ngươi còn không nhanh bước ra.”

Lần lượt có sáu Nhân Ngư tộc bước ra, ba nam ba nữ. Bọn chúng đồng loạt cúi đầu hành lễ.

“Quốc vương vạn an!”

Bạch Dã vui vẻ nói:

“Tốt! đều miễn lễ đi.”

Hồ Bang lần lượt giới thiệu tên của bọn chúng cho Bạch Dã, Bạch Dã ngay lập tức phong cho bọn chúng những chức vụ béo bở.

Hồ Bang tỏ vẻ ái ngại, cúi đầu thấp giọng nói:

“Quốc vương, chúng thảo dân chưa lập được công trạng gì mà đã được phong chức tước chỉ sợ sẽ gặp dị nghị.”

Bạch Dã xua tay nói:

“Tên nào dám phản đối, ta chém hắn.” sau đó hạ thấp giọng nói: “Huynh không tin bọn ngoại tộc, chỉ có cùng tộc mới có thể tin tưởng.”

Hồ Bang cúi đầu chắp tay:

“Đa tạ quốc vương tin tưởng!”

“Không cần khách sáo như vậy, nếu như không có ai, có thể gọi ta là biểu huynh.” Bạch Dã cười nói. “Nói thật, biểu huynh cũng không muốn đến nơi khỉ ho cò gáy này. Nhưng lệnh phụ vương, không thể chối cãi. Phụ vương muốn thử khả năng quản lý của ta. Nhưng ta có bao giờ làm quốc vương đâu mà biết.

Nhưng cũng không thể để phụ vương thất vọng. Các ngươi ở đây lâu, cũng coi như dân bản xứ, ta mới đến đây có nhiều chuyện không biết. Ta muốn để các ngươi thay ta quản lý, các ngươi phải làm việc sao cho thật đẹp. Ta muốn có một bản thành tích thật tốt giao cho phụ vương.

Các ngươi hiểu ý ta chứ?”

Hồ Bang hiểu ý gật đầu lia lịa:

“Quốc vương yên tâm, chúng thần nhất định sẽ tạo cho ngài một bảng thành tích vô cùng ấn tượng.”

“Tốt! tốt! tốt!” Bạch Dã cười lớn, vỗ vai Hồ Bang bốp bốp.

Sau đó, Bạch Dã được mời lên kiệu lớn rước về vương cung.

Lễ nhậm chức sau đó được diễn ra linh đình.

Toàn bộ Hải tộc trong Phù Quốc đều tham gia. Mỹ thực nhiều vô số kể, Nữ Nhân Ngư nhảy múa mê người, tặng lễ chất cao như núi, muôn vàn lời chúc phúc.

Buổi lễ diễn ra liên tục ba ngày ba đêm, long trọng xa hoa vô cùng. Bạch Dã thoải mái ăn chơi hưởng thụ.

Tại một góc khuất nào đó.

“Đại ca thấy hắn thế nào? Hắn thật ngu hay giả ngu thử chúng ta?”

“Ừm… theo lời hắn thì hắn thật không quan tâm Phù Quốc.”

“Đệ thấy hắn đang giả tạo. Vũ Đông tên kia rất độc ác, luôn muốn diệt cỏ tận gốc phụ thân chúng ta. Nay phụ thân đã chết rồi, tiếp theo chính là chúng ta. Nhưng vẫn cần một cái cớ, có thể Vũ Đông phái hắn đến giám sát chúng ta, tìm cái cớ tiêu diệt chúng ta.”

“Muội lại thấy hắn thực sự vô năng. Vũ Đông muốn giết chúng ta, căn bản không cần tìm cớ.”

“Được rồi. Dù hắn thật hay giả cũng không thoát khỏi bàn tay của ta. Ta đã có sẵn kế hoạch đối phó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.