Cung Kiến Hòa uy nghi, lộng lẫy. Giống như đế vương cung tại Ma giới tiếp kiến triều thần.
Bạch Dã đứng bên ngoài chờ đợi.
Một lúc sau, một tên thuộc hạ ra thông báo:
“Bệ hạ cho truyền bát điện hạ.”
Bạch Dã gật đầu, bơi đi vào.
Trong cung điện chỉ có hai bóng hình.
Trên vương tọa uy nghi, ngồi đấy một vị bá chủ: Vũ Đông. Đứng bên cạnh là một vị thanh niên, Bạch Dã liếc nhìn một cái liền nhận ra là con trưởng của Vũ Đông, đại ca của hắn, gọi là Cao Minh.
Bạch Dã vội hành lễ:
“Phụ vương vạn an! Đại ca bình an!”
Vũ Đông gật đầu, phất tay cho phép miễn lễ, hỏi:
“Xem ra ngươi đã khỏe hoàn toàn.”
“Cũng nhờ ơn phụ vương.”
“Ngươi đến để nhận phần thưởng sao?”
“Phụ vương thánh minh!”
“Vậy ngươi muốn thứ gì?”
Bạch Dã hít sâu một hơi, từ từ trần thuật:
“Phụ vương cũng biết trận chiến vừa rồi trên Bạch Long Vĩ rất khốc liệt, hy sinh rất nhiều nhưng cuối cùng Nguyệt Thủy cũng về tay chúng ta. Hài nhi nghe nói Nguyệt Thủy có rất nhiều công dụng, đặc biệt là tăng cấp huyết mạch.
Hài nhi tự nghĩ: phụ vương vốn mang huyết mạch chí cao, Nguyệt Thủy cũng không có nhiều tác dụng.
Phụ vương có thể hay không ban Nguyệt Thủy cho hài nhi.”
Vũ Đông nghe xong nhíu mày, chưa kịp trả lời thì Cao Minh bên cạnh bật tiếng cười:
“Bát đệ, ngươi thật biết nói đùa. Phụ vương mất bao nhiêu tâm kế, công sức cũng vì đoạt được Nguyệt Thủy. Ngươi một câu liền muốn Nguyệt Thủy, ngươi có biết Nguyệt Thủy quan trọng thế nào trong kế hoạch…”
Bạch Dã hiếu kỳ hỏi:
“Kế hoạch?! Kế hoạch gì?”
Đang nói Cao Minh nghe hỏi chợt sững người, hắn biết mình đã nói hớ vội che miệng cúi đầu.
Vũ Đông liếc hắn một cái sắc mặt không vui, nhìn Bạch Dã nói:
“Cũng không có gì. Tới lúc cần thiết ta sẽ nói cho ngươi biết. Nguyệt Thủy là không thể cho ngươi được, ngươi có thể đổi cái khác.”
Hắn trước đó đã biết chiến dịch Bạch Long Vĩ là Vũ Đông trực tiếp sắp xếp, mục đích chính là Nguyệt Thủy.
Nguyệt Thủy đã không còn nhiều tác dụng với Vũ Đông, để Vũ Đông không tiếc hao binh tổn được đoạt bằng được, tất nhiên là có dụng tâm khác.
Quả nhiên hắn đoán không sai, Cao Minh đã chứng thực điều đó.
Hắn biết sẽ không thể có được Nguyệt Thủy nhưng vẫn mở miệng, mục đích là khiến Vũ Đông khó xử. Vũ Đông mà khó xử sẽ ban thưởng hào phóng hơn cho hắn.
Đây là thủ thuật đàm phán hắn học được khi tại Ma giới.
Bạch Dã ngẫm nghĩ một chút lại nói:
“Lần trước trải qua chiến đấu mới biết bản thân còn nhiều thiếu xót. Phụ vương có thể hay không ban cho bảo vật tăng huyết mạch.”
Cao Minh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, tự nghĩ: nâng cao huyết mạch? Muốn cạnh tranh với hắn sao? Bát đệ đã nộ ra nanh vuốt, có tâm tranh hùng, hắn nhất định phải diệt trừ.
Vũ Đông nghĩ nghĩ một chút, ngoắc tay gọi lại một tên lính nói nhỏ với hắn vài câu. Tên lính vội vã lui ra ngoài.
“Ta đã phái thuộc hạ mang đồ tới chỗ ngươi.”
“Đa tạ phụ vương.” Bạch Dã chắp tay cúi đầu.
Một lúc sau, Bạch Dã vẫn đứng đấy, Vũ Đông nhíu mày hỏi:
“Còn chuyện gì sao?”
Bạch Dã đôi chút chần chừ, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
“Phụ vương, lúc tại trên đảo Bạch Long Vĩ, hài nhi từng cảm nhận được một cỗ hồn lực khổng lồ dao động. Hài nhi nghĩ trên đảo có trá, mong phụ vương xem xét kiểm tra.”
Vũ Đông có đôi chút bất ngờ với câu hỏi của Bạch Dã. Hắn thở nhẹ ra một hơi, đắn đo một chút rồi nói:
“Chuyện này thật ra cũng không phải đại bí mật gì, đến lúc cần thiết ta dự định sẽ nói cho các ngươi biết. Nhưng ngươi đã hỏi vậy thì tiện đây ta sẽ nói luôn.”
Bạch Dã và Cao Minh nghe vậy đều tập trung lắng nghe, đây không đơn thuần là một câu chuyện mà còn là sự tín nhiệm, điều này nói rõ địa vị của bọn hắn trong lòng Vũ Đông khá cao, có lợi cho tương lai tranh đoạt vị trí Hải Vương.
“Các ngươi hẳn là biết câu chuyện về Ngư Tinh đánh nhau với một tên Nhân tộc, sau đó bị giết, xác hóa thành Bạch Long Vĩ.”
Bạch Dã và Cao Minh đều gật đầu.
“Thật ra Ngư Tinh chưa hề chết.”
Bạch Dã và Cao Minh ánh mắt sững sờ ngạc nhiên, tất nhiên Bạch Dã là giả ngạc nhiên còn Cao Minh là thật ngạc nhiên.
Chuyện Ngư Tinh bị giết đã là rất lâu về trước, cho dù không bị giết thì với thời gian dài như vậy, cũng phải cạn kiệt thọ nguyên trở về với các bụi, sao có thể sống đến bây giờ.
Nói đến đây, Vũ Đông thở dài tiếc nuối rồi nói tiếp:
“Tính ra Ngư Tinh cũng là thúc tổ của các ngươi. Năm xưa thiên phú của hắn rất cao nếu không phải bị tên Nhân tộc kia giết, hắn có thể đã thành Hải Vương. Đáng tiếc! bây giờ lại sống không ra sống.”
“Còn sống? sao có thể?” Cao Minh lẩm bẩm.
“Không gì là không thể. Ngư Tinh vô cùng thông minh, hắn đã từng nghiên cứu phương pháp luyện hồn của Ma tộc. Nhờ vậy hắn có thể tiếp tục bảo tồn hồn phách trong hồn cư, mặc dù thân xác của hắn đã hóa đá.
Chuyện này các đời Hải Vương đều biết. Chính Hải Vương Bỉ Dinh phát hiện đầu tiên, ông tổ ngươi cố gắng cứu sống Ngư Tinh, đáng tiếc không được.
Nhưng Ngư Tinh lại có một kế hoạch vô cùng táo bạo: đúc hoàn mỹ thân thể.
Hải Vương Bỉ Dinh đã hỗ trợ hắn luyện hóa khối tinh kim kia, biến thành Nguyệt Thạch kết nối với hồn phách của Ngư Tinh. Tin tức Nguyệt Thủy cũng là do các đời Hải Vương âm thầm truyền ra. Mục đích là gợi lên tranh đoạt, cung cấp máu thịt, tàn hồn cho Ngư Tinh.”
Những thông tin liên tiếp khiến đầu óc Cao Minh lúc này hơi loạn, hắn hỏi lại:
“Hài nhi nhớ sau khi Hải Vương Bỉ Dinh mất tích thì con trưởng kế nhiệm là Hải Vương Cái Hoàng, vì sao Cái Hoàng không diệt cỏ tận gốc, nếu để Ngư Tinh sống lại thì có thể uy hiếp địa vị của ông ta. Vì sao các đời Hải Vương lại phải giúp Ngư Tinh?”
“Ý ngươi không sai. Nhưng nếu như giá trị mà Ngư Tinh mang lại có tính quyết định cho cả Hải tộc thì sao?” Vũ Đông hỏi lại.
“Giá trị gì mà lớn như vậy?” Bạch Dã hỏi. “Ngư Tinh thông minh trác tuyệt, hắn đã nghiên cứu thành công phương pháp luyện hồn của Ma tộc, và đang nghiên cứu phương pháp tạo thể.
Các ngươi cũng biết Ma tộc có ưu điểm hồn phách vô cùng mạnh mẽ và khả năng tùy ý chế tạo thân thể như ý muốn.
Nếu như chúng ta nắm được phương pháp của Ma tộc, vậy thì chúng ta có thể che được khuyết điểm hồn phách yếu của chúng ta.
Kết hợp với thân thể mạnh mẽ vốn có, chúng ta sẽ thành chủng tộc hoàn hảo.” Vũ Đông trả lời, sắc mặt không giấu nổi mong chờ.
Cao Minh cũng ánh mắt lấp lóe.
Bạch Dã thì cúi đầu trầm tư.
Hắn tại Ma giới nghiên cứu hồn và xác đã nhiều năm. Hắn có thể tự nhận đại tông sư. Thời đại này, không ai có thể vượt qua hắn về phương diện này.
Nhưng nhiều năm nghiên cứu hắn nhận ra hồn xác hoàn mỹ là vô cùng khó, ngay cả Ma tộc cũng mờ mịt tìm lối.
Trong mắt Hải tộc hồn phách của Ma tộc có thể rất mạnh mẽ, nhưng trong mắt hắn hồn phách của Ma tộc vẫn có rất nhiều khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất là hồn phách Ma tộc không thể tự mở Thiên Linh câu thông với thiên địa đại đạo.
Vấn đề hồn phách và cơ thể còn rất nhiều điểm mà hắn còn chưa hiểu, đó cũng là một phần lý do hắn đến Yêu giới và Đại Hải với mong muốn tìm kiếm thêm thông tin.
Vũ Đông hứng khởi kể tiếp:
“Các ngươi có biết từ đó đến nay đã qua bao nhiêu đời Hải Vương rồi không? Năm đời. Năm đời Hải Vương đã chết nhưng hắn vẫn còn sống. Các ngươi điều đó có ý nghĩa gì không?”
“Bất tử?!” Cao Minh trả lời không chắc chắn.
“Chính là nó.” Vũ Đông gật đầu nói.
Bất tử! có sinh vật có trí tuệ nào mà không muốn bất tử chứ! Chỉ cần ngươi bất tử đồng nghĩa ngươi có vô tận thời gian tu luyện, học hỏi, tiến hóa và cả hưởng thụ. Lúc đó ngươi cho dù không muốn trở thành cường giả vô địch cũng không được.
Nhưng sau đó Vũ Đông lại thở dài:
“Cái giá phải trả cho sự bất tử đó cũng không hề nhỏ. Ngư Tinh bị giam cầm trong chính thân thể đã hóa đá của hắn, phải hấp thụ máu thịt và tàn hồn để duy trì sự sống. Hắn tồn tại mà như không tồn tại, hắn sống mà như đã chết.”
Cao Minh lúc này chợt hiểu ra:
“Có phải các đời Hải Vương vẫn đang chờ đợi Ngư Tinh hoàn thiện phương pháp bất tử? Các đời Hải Vương không lấy đi Nguyệt Thạch, duy trì tranh đoạt Nguyệt Thủy đồng thời ngăn hoàng cấp của Yêu tộc tiến vào đảo chính là lý do này.”
Vũ Đông gật đầu:
“Khi trở thành Hải Vương không lâu, ta đã đến gặp Ngư Tinh.”
“Hắn nói bao giờ thành công?” Cao Minh đầy mong chờ hỏi.
“Hắn nói có tiến triển nhưng không nói tiến triển đến mức nào. Hắn nói rất nhanh sẽ hoàn thiện phương pháp, hắn yêu cầu ta tiếp tục duy trì hiệp ước như các đời Hải Vương trước đó.” Vũ Đông lành lạnh nói.
“Vậy là hắn lá mặt lá trái với phụ vương rồi, lợi dụng phụ vương tiếp tục bảo vệ hắn.” Cao Minh dễ dàng nhận ra dụng ý của Ngư Tinh.
Vũ Động gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Vậy có cần dùng biện pháp mạnh, cho hắn thêm áp lực.” Cao Minh trầm giọng nói, ánh mắt hung ác.
Vũ Đông lắc đầu:
“Không cần! Bất tử vốn là điều truy cầu của tất cả sinh vật có trí tuệ nhưng từ trước đến nay chưa ai thành công. Ngư Tinh cho dù có thông minh cỡ nào thì cũng không thể một sớm một chiều nghiên cứu ra phương pháp. Vả lại ép hắn chết không có lợi gì cho ta, để hắn sống còn có chút lợi ích. Các đời Hải Vương trước chờ được, chẳng lẽ ta không chờ được. Nếu ta không chờ được, vậy thì để Hải Vương đời sau vậy.”
Cao Minh nghe đến đây thì có chút thất lạc, nhưng chợt nhận ra điều gì đó, hắn cực độ vui mừng. Phụ vương nói: để đời Hải Vương đời sau.
Chẳng lẽ phụ vương đã ngầm thừa nhận hắn kế vị?!
Vì chuyện này rõ ràng chỉ nên Hải Vương biết.
Trong lòng vui mừng, nhưng chợt lại thêm một tia sát khí. Hắn nhìn về phía Bạch Dã.
Phụ vương cũng chưa chắc chọn hắn mà có thể là Bạch Dã, nếu vậy thì…
Vũ Đông tất nhiên là thấy được thái độ của Cao Minh, hắn chính là muốn như vậy.