Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 26: Thành Hương Ba




Hồn Phách Ấn Ký được gắn liền với sinh mệnh bản nguyên. Khi tấn công Hồn Phách Ấn Ký cũng tức là tấn công sinh mệnh bản nguyên.

Sinh mệnh bản nguyên chưa diệt Hồn Phách Ấn Ký bất diệt. Hồn Phách Ấn Ký diệt thì sinh mệnh bản nguyên cũng diệt.

Vậy nên chủ ấn ký muốn nổ hồn chỉ cần điều động Hồn Phách Ấn Ký tự diệt sẽ dẫn động sinh mệnh bản nguyên tự nổ. Hồn Phách Ấn Ký giống như một cái điều khiển nối với sinh mệnh bản nguyên.

Hạt giống cảm xúc, hạt giống bản năng, hắc động tấn công Hồn Phách Ấn Ký làm Hồn Phách Ấn Ký dao động nhưng rất nhanh hồi phục lại như cũ.

Một lượng sinh mệnh bản nguyên bị dẫn dắt bổ sung cho Hồn Phách Ấn Ký.

Mất đi một lượng sinh mệnh bản nguyên, Tiểu Tinh đau đớn khôn cùng, tay chân vùng vẫy loạn xạ, mắt long chòng chọc, cả thân co giật.

Hai hạt giống cùng hắc động cũng cảm thấy bản nguyên hao tổn, bản thân suy yếu liền không tấn công Hồn Phách Ấn Ký, cả ba trở lại chỗ cũ, để lại một cỗ năng lượng áp chế ma khí, hồn lực trong ấn ký.

Tiểu Tinh yên tĩnh trở lại, chìm vào trong ngủ sâu, chậm rãi khôi phục lại bản nguyên sinh mệnh.

….

Lại ba tháng nữa trôi qua, Tinh Niệm liên tục ngâm thuốc, hiệu quả có thể thấy rõ: cảm giác như sợi dây trói buộc cơ thể nới lỏng, tinh thần thanh tĩnh sảng khoái, cái này rất có lợi cho tu hành sau này.

Hắn vốn dĩ muốn tiếp tục như thế nhưng rất tiếc thuốc đã hết.

Hắc Tông trong thời gian này cũng thường xuyên thu mua thảo dược cần thiết nhưng mà tất cả không phải là vô tận, cũng đến lúc không còn.

Vậy là cân nhắc sự việc, Hắc Tông quyết định cùng Tinh Niệm đến thành Hương Ba.

Thành Hương Ba nằm tại phía bắc thành Thực Nguyệt, mất khoảng một tháng đi đường sẽ tới nơi.

Thành Hương Ba có quy mô tương đương với thành Thực Nguyệt nhưng thương nghiệp phát triển hơn, lượng hàng hoá lưu thông rất lớn.

Thời gian hai tháng sau, thành Hương Ba có một lần đại đấu giá. Hắc Tông chọn thành Hương Ba là vì vậy.

Ngày hôm sau, Tinh Niệm cùng Hắc Tông xuất phát. Tinh Niệm cũng mang Tiểu Tinh đi theo như một thói quen.

….

Tinh Niệm cùng Hắc Tông đang đứng trước thành Hương Ba, nhìn một hàng dài chờ vào thành.

Hắc Tông dẫn Tinh Niệm tiến lên trước thì bị thủ vệ ngăn lại.

Hắc Tông không ngạc nhiên, Hắc Tông giơ ra kim bài luyện linh sư, cùng phóng thích tu vi Tạo Thể cảnh.

Nhìn thấy thân phận của Hắc Tông, thủ vệ liền cung kính mời vào thành.

Có hai tầng thân phận này Hắc Tông có thể đi vào đa số các thành mà không mất phí.

Hắc Tông hiển nhiên đã đến đây nhiều lần, khá quen thuộc đường đi.

Hắc Tông và Tinh Niệm thuê một biệt viện làm chỗ nghỉ chân, mỗi tháng mất một trăm ma thạch. Hắc Tông thuê ba tháng.

Ngày hôm sau, Hắc Tông dẫn Tinh Niệm dạo quanh các dược hiệu.

Tinh Niệm coi như được mở rộng tầm mắt, các loại thảo dược trước kia chỉ thấy trong sách, các loại biệt dược, phụ dược, tinh dược kỳ quái, loại nào cũng có.

Chỉ có thể nói vạn vật đều có thể luyện dược, chỉ sợ ngươi không biết công dụng mà thôi.

Tại mỗi tiệm Hắc Tông chỉ mua được vài dược liệu cần thiết.

Mỗi loại, Hắc Tông tốn không dưới trăm ma thạch.

Vậy mà mới đủ một phần ba số dược liệu cần thiết.

Hắc Tông dự định mua số lượng đủ dùng trong ba năm nhưng mà còn thiếu rất nhiều.

Một ngày qua đi, Hắc Tông đã tiêu tốn ba ngàn ma thạch. Tinh Niệm thế mới biết luyện linh sư giàu có cỡ nào, hắn cũng biết thời gian qua hắn tắm thuốc vô cùng đắt.

Mấy ngày tiếp theo, Hắc Tông và Tinh Niệm tiếp tục dạo quanh các tiệm dược.

Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến đấu giá hội. Hắc Tông mua một tấm vé thượng hạng đấu giá hội.

Đấu giá hội mỗi lần tổ chức đều bán vé để loại bỏ những kẻ rỗi hơi không tiền chen vào đấu giá hội.

Vé phân ba loại:

Loại thường: ngồi tại hàng ghế thấp nhất, giá một ma thạch.

Loại trung: ngồi trên cao hơn, có bàn riêng, có phục vụ dâng nước, giá mười ma thạch.

Loại thượng hạng: là một gian phòng trên cao, phục vụ chu đáo, giá năm mươi ma thạch.

Trên bục trung tâm đấu giá hội, một lão già tóc hoa râm bước lên, tản ra khí tức Tạo Thể cảnh tam trọng.

Khí tức tán ra lập tức ép cho mấy kẻ tu vi yếu sắc mặt trắng bệt, cả hội trường im ắng tập trung vào lão già.

Lão già thấy vậy thì vừa lòng, thu lại khí tức chậm rãi nói:

“Lão phu là Tô Bân, đại diện cho mười một thương hội thành Hương Ba tổ chức buổi đấu giá hôm nay.”

“Lão phu hy vọng tất cả đều vui vẻ tìm được món đồ mình muốn.”

“Lão phu cũng không nhiều lời, liền bắt đầu món đầu tiên.”

Một thiếu nữ bước lên sân khấu bưng một cái khay bị phủ vải đỏ, đi đến bên cạnh Tô Bân.

Tô Bân lật ra tấm vải giới thiệu:

“Món đầu tiên đấu giá là một bộ áo giáp tên: Ngư Long Giáp.”

“Giáp này được tạo thành từ bảy mươi hai chiếc vảy của Ngư Long ma thú Tạo Thể cảnh.”

“Là một món hồn binh trung cấp nhưng tuyệt đối giá trị không kém hồn binh cao cấp do một mảnh hồn khí tạo thành.”

“Giáp này có thể chịu được vài công kích của Hợp Nhất cảnh.”

Nghe đến đây, cả trường đấu giá như nháo nhào lên, không ngờ món đầu tiên lại một món đỉnh tiêm hồn binh trung cấp, cơ hồ tất cả đều nổi lòng tham.

Tinh Niệm cũng là như thế, hắn nghĩ nếu như có giáp này, hắn có thể thoải mái xâm nhập Liên Vân sơn mạch.

Hắc Tông thế nhưng lại rất bình tĩnh, những chuyện như thế này hắn gặp quá nhiều lần.

Đạt được hiệu quả mong muốn, Tô Bân tiếp tục:

“Giá khởi điểm là một ngàn ma thạch, mỗi lần đấu giá tăng thêm không ít hơn mười ma thạch.”

Nghe cái giá này khiến một nửa kẻ trong trường đấu giá liền rụt lại, một ngàn ma thạch bọn họ lấy ra được nhưng hiển nhiên đây chỉ là giá mồi. Bình thường trên thị trường Ngư Long Giáp cũng cao hơn một ngàn ma thạch.

“một ngàn hai trăm ma thạch.”

“một ngàn năm trăm ma thạch”

“hai ngàn… ”

….

Kéo dài hồi lâu, cuối cùng kết giá năm ngàn ma thạch.

Thuận theo đà sôi nổi này, các món đồ tiếp theo dù không đặc biệt nhưng vẫn được tranh giành quyết liệt, Tô Bân thì cười híp mắt, đây là kết quả hắn muốn nhìn.

Tiếp theo mấy món, không khí bắt đầu trầm xuống, Tô Bân biết lúc này là thời điểm tung chiêu.

Tô Bân: “Món đồ tiếp theo đây vô cùng đặc biệt”

Nghe câu này làm gợi lên sự tò mò của cả hội trường, yên tĩnh lắng tai nghe.

Tô Bân chậm rãi tiếp tục:

“Ai trong chúng ta trong quá trình tu luyện đều phải dùng đến đan dược, dùng nhiều đan dược chắc chắn sẽ tích tụ tạp chất.”

“Tạp chất sẽ ảnh hưởng đến tu vi tinh tiến. Muốn tu vi tinh tiến lại phải dùng ngoại lực như đan dược, dùng đan dược lại tích tụ tạp chất.”

“Đây là cái vòng quẩn luẩn, không có đường ra.”

“Dùng hồn lực cọ rửa tạp chất là cách tốt nhất nhưng lại tốn quá nhiều thời gian.”

“Ngươi chậm hơn kẻ khác một bước thì sẽ khiến ngươi chậm cả đời.”

Nói tới đây Tô Bân dừng một chút rồi lại tiếp tục:

“Ngoài hồn lực còn có nhiều cách khác dùng ngoại vật.”

“Lần này là một vật như thế.”

Nói đến đây lão giả giở ra tấm khăn che.

Một chiếc bình lưu ly nhỏ tại giữa khay.

Cả khán phòng trố mắt nhìn nhưng vẫn chưa nhận ra là vật gì.

Tô Bân đạo: “là nguyệt tinh hoa”

Nghe được ba chữ “nguyệt tinh hoa” làm cả hội trường xao động, bàn tán sôi nổi. Có giọng nói chấp vấn vang lên:

“Không phải nói nguyệt tinh hoa phải dùng ngay tại chỗ Nguyệt Hoa Thụ, mang đi không lâu thì bay hơi sao? Sao có thể cất giữ trong bình?”

Tô Bân cũng không ngạc nhiên với câu hỏi, nếu không ai hỏi mới khiến hắn ngạc nhiên.

“Lời này không sai. Nhưng mà trên đời này chuyện gì cũng có ngoại lệ.”

“Một vị Hợp Nhất cảnh cường đại, đến Liên Vân sơn mạch chúng ta, thấy nguyệt tinh hoa giá trị liền nhổ cả gốc Nguyệt Hoa Thụ mang đi, dự định mang về trồng, thường xuyên cung cấp nguyệt tinh hoa.”

“Nhưng đáng tiếc Nguyệt Hoa Thụ dần dần suy tàn, không thể trồng được, nguyệt tinh hoa được tạo ra cũng ít đi rất nhiều.”

“Vị Hợp Nhất cảnh này không còn cách nào khác là thu lấy nguyệt tinh hoa, phong ấn trong bình này.”

“Nhưng mà chỉ có thể trì hoãn thời gian nguyệt tinh hoa bay hơi. Không kịp mang về gia tộc đành giao cho thương hội chúng ta đấu giá.”

“Thời gian đã qua một ngày, nguyệt tinh hoa chỉ còn lại hai ngày thời gian.”

Lời vừa xong khiến cả hội trường xôn xao, cực không yên tĩnh. Tô Bân để mặc một lúc như vậy, hắn muốn chính là hiệu ứng này.

Không khí càng sôi động, nóng bỏng càng dễ cảm nhiễm. Khi ngươi đã bị cảm nhiễm, cuốn vào vòng xoay thì ngươi không cần ngươi cũng có cảm giác cần, ngươi không muốn ngươi cũng cảm thấy muốn. Một khi bị cuốn vào thì không còn bình tĩnh dứt ra được.

Tinh Niệm trong lòng lửa nóng, mấy chữ “nguyệt tinh hoa” vẫn ám ảnh hắn thời gian gần đây. Dùng biết bao công sức không có được, bây giờ lại ở ngay trước mắt chỉ cách một bước.

Tinh Niệm đưa mắt nhìn Hắc Tông, ánh mắt chờ mong.

Hắc Tông thấy thế thì hiểu ý: “Ngươi yên tâm! Ta sẽ dùng hết sức.”

Tinh Niệm lúc này mới ngồi xuống, tĩnh tâm nhưng mà trong lòng hắn là một mảnh lửa nóng làm sao bình tĩnh được.

Lúc này có tiếng nói bình thản vang lên:

“Nguyệt tinh hoa tuy là đồ tốt nhưng chỉ sợ để trong bình đã tiêu tán không ít tinh hoa.”

Giọng nói tuy bình bình đạm đạm nhưng có gia trì hồn lực truyền vào tai tất cả tại hội trường.

Lại có một giọng nói khác vang lên:

“Ta dùng Hoả Nhãn Kim Tinh thấy trong bình này tinh khí đang trôi, ma khí xâm nhiễm. Đã không còn thuần khiết. Đáng tiếc!”

Hắc Tông cũng tiếp lời:

“Ta là ma linh sư có thể thấy rõ tinh hoa trôi đi không ít, phần còn lại chỉ có tác dụng tương đương dùng hồn lực cọ rửa mười ngày.”

Sau đó lại có vài giọng nói nữa vang lên đều có nội dung tương tự như trên.

Bọn hắn đều là những kẻ có địa vị danh phận nói ra những điều này làm cho hội trường nguội đi không ít.

Đến cả Tinh Niệm cũng nhìn Hắc Tông sợ Hắc Tông thực sự bỏ cuộc. Hắc Tông chỉ vẫy tay ra hiệu cho hắn bình tĩnh.

Tô Bân cười khẩy trong lòng: Mấy lão hồ ly.

Tô Bân cũng không giải thích, đạo:

“Quý vị giá khởi điểm là năm ngàn ma thạch.”

“Mặc dù đã không còn nhiều tác dụng nhưng lấy làm quà sinh nhật ba tuổi cho cháu ta cũng được. Năm ngàn năm trăm ma thạch.”

“Ta chỉ muốn nghiên cứu một chút. Sáu ngàn ma thạch.”

Hắc Tông cũng tiếp lời: “Ta lại muốn mang về luyện đan. Sáu ngàn ba trăm ma thạch.”

Lời tiếp lời, giá trị không ngừng được đẩy lên đến tám ngàn ma thạch.

“Lão Bạch không ngờ ngươi lại bỏ ra đến tám ngàn ma thạch mua đồ tặng cho cháu, thật xa xỉ. Chín ngàn ma thạch.”

“Lão Tiêu ngươi cũng đừng nói là ngươi bỏ ra chín ngàn ma thạch chỉ để nghiên cứu. Chín ngàn bốn trăm ma thạch.”

“Các vị đạo hữu chi bằng để cho Hắc Tông ta luyện đan. Lúc luyện thành không phải ai cũng có phần sao? Một vạn ma thạch.”

“Một vạn ba trăm…”

“Một vạn hai ngàn…”

“Một vạn hai ngàn tám trăm…”

….

Nhìn thấy mấy lão hồ ly tranh chấp so với lời nói lúc đầu mới biết mình bị lừa. Tinh Niệm cũng chỉ cười khổ: mình còn quá ngây thơ.

Ngẫm lại lời của Hắc Tông, Tinh Niệm mới thấy quỷ kế: lúc đầu chê bai để loại một số đối thủ cách này chỉ có thể gạt được một số tiểu chút chít, lúc sau lại nói luyện đan thì mọi người đều có rõ ràng là lừa dối vì chưa ai có thể luyện nguyệt tinh hoa làm đan.

Sau một lúc đấu giá cuối cùng cũng kết thúc.

“Một vạn sáu trăm ma thạch lần một…”

“Một vạn sáu trăm ma thạch lần hai…”

“Một vạn sáu trăm ma thạch lần ba…”

“Xin chúc mừng khách ở vị trí số ba đã mua thành công nguyệt tinh hoa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.