Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 243: Chiếm núi làm vương




Đường Tử Ly sắc mặt dần tái đi, nàng đã đến giới hạn chịu đựng, đầu gối sắp không chống nổi. Nàng tất nhiên sẽ không buông tay chịu chết.

Đôi mắt của Đường Tử Ly đổi sang màu đen, hóa thành vòng xoáy.

Tôn Kỳ bị cuốn vào thế giới đồng thuật, hồn phách hắn lơ lửng giữa không gian vô định, hắn cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé giữa thiên địa bao la.

Trên trời cao, từng khỏa lưu tinh giáng xuống, kéo theo một vệt sáng dài đến tận chân trời, lưu tinh trút xuống muốn mai táng Tôn Kỳ cùng với mảnh thiên địa này.

Tôn Kỳ hừ lạnh, đôi mắt của hắn cháy lên ánh lửa, hắn nhìn đến đâu lửa cháy đến đó, cả mảnh thiên địa này đang bị thiêu cháy.

Đồng thuật của Đường Tử Ly bị Tôn Kỳ dễ dàng phá giải. Đường Tử Ly sắc mặt càng tái, ngay cả đồng thuật mà nàng vẫn tự hào cũng không thể làm gì được Tôn Kỳ.

Đúng lúc này, Tôn Kỳ thu lại khí tức, đưa tay ra hiệu mời ngồi, cười nói:

“Bây giờ thì có thể ngồi nói chuyện được rồi chứ!?”

Đường Tử Ly hít một hơi sâu ổn định lại ma khí đang xáo trộn, sắc mặt nàng từ từ phiếm hồng trở lại, nàng thái độ giận hờn, nói:

“Ngồi thì không cần.”

Đường Tử Ly nhẹ bước phiêu nhiên trên không, ngang tầm mắt với Tôn Kỳ, nàng lần này đã không dám đứng trên đỉnh đầu của Tôn Kỳ, đây là thừa nhận thực lực của Tôn Kỳ, nàng hỏi:

“Ngươi rốt cuộc là ai? Với thực lực của ngươi làm chủ một thành dễ như trở bàn tay, chui vào núi làm sơn tặc là có âm mưu gì? Lại nói sao ngươi có thể biết được thân phận của ta?”

Tôn Kỳ cười nhẹ, từ trong tay áo lấy ra một vật, hắn phất tay ném vật này cho Đường Tử Ly.

Đường Tử Ly búng tay một cái, vật kia dừng lại lơ lửng trước mặt nàng. Đường Tử Ly liếc qua một cái, vẻ mặt sửng sốt:

“Luyện linh sư hội Hắc Liên Khu?!”

Tôn Kỳ lúc này gỡ xuống mũ vải để lộ khuôn mặt của mình, cười nói:

“Đường tiểu thư kiến thức phi phàm, mới liếc qua đã nhận ra ngay.”

Đường Tử Ly ánh mắt ngưng tụ, trước mặt nàng là một tên thanh niên trẻ tuổi, có lẽ sấp xỉ cùng tuổi với nàng, ánh mắt hắn như hai viên hỏa châu lấp lánh cuốn hút, trên da của hắn trải rộng hoa văn. Những hoa văn này luân chuyển giống như dòng dung nham đang chảy.

Kẻ này tu luyện hỏa nguyên tố đã đạt tới trình độ cao thâm.

Tôn Kỳ cười nói:

“Ta thuộc luyện linh sư hội Hắc Liên Khu, bị trưởng bối bó buộc trong hội, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội trốn ra ngoài chơi. Ta dự định ở đây chiếm núi vui chơi một thời gian.”

Đường Tử Ly nghe vậy cũng có chút đồng cảm, hoàn cảnh này khá giống với nàng.

Đừng nhìn nàng là tuyệt thế thiên tài của một đại gia tộc, phong quang vô hạn. Nhưng ai biết được rằng trong đại gia tộc cũng có áp lực không hề nhỏ, suốt ngày bị bắt phải tu luyện thế này phải học thứ nọ, thật sự là rất mệt mỏi.

Bởi vậy nàng mới thỉnh thoảng chạy ra ngoài chơi, lần này cũng là như vậy.

Nghe Tôn Kỳ nói nàng có sự đồng cảm, cảnh giác với Tôn Kỳ lại giảm đi một phần.

Tuy thế nàng cũng không dễ dàng tin lời Tôn Kỳ, Đường Tử Ly chấp vấn:

“Làm sao ta có thể tin được thân phận của ngươi là thật?”

Đường Tử Ly ngón tay nhấn nhẹ vào lệnh bài, lệnh bài bay lại chỗ Tôn Kỳ, nàng đây là muốn Tôn Kỳ khởi động lệnh bài chứng thực thân phận.

Lệnh bài thân phận của luyện linh sư hội rất đặc trưng chỉ có chủ lệnh bài mới có thể kích hoạt, không ai có thể làm giả được.

Tôn Kỳ đưa tay, nhẹ nhàng bắt lại lệnh bài, thần thức tuôn vào trong lệnh bài kích phát trận pháp bên trong. Lệnh bài lập tức sáng lên.

Đường Tử Ly gật đầu, thân phận của Tôn Kỳ tuyệt không thể giả.

Điều này làm sáng tỏ nhiều vấn đề như: thực lực của Tôn Kỳ vượt quá sơn tặc bình thường, hồ lô bảo vật bất phàm của Tôn Kỳ, cả việc Tôn Kỳ có thể nhận ra thân phận của nàng. Là một thành viên của thế lực lớn những thứ này đều không khó có được.

Nàng dịu giọng hỏi:

“Ngươi tên là gì? Ngươi vì sao lại trốn tới đây?”

Nàng sở dĩ hỏi như vậy vì khoảng cách giữa các khu quá xa xôi, muốn qua lại mất quá nhiều thời gian, chính nàng cũng chỉ tại trong Hỏa Âm Khu chạy qua chạy lại, chưa từng được đi qua khu khác.

Nàng có chút tò mò Hắc Liên Khu sẽ như thế nào?

Tôn Kỳ giọng ôn tồn nói:

“Ta gọi là Tinh Niệm, vốn tu luyện hỏa nguyên tố, nghe được Hỏa Âm Khu thiện hỏa, nên chạy tới đây xem. Không may bị lạc đường, không tới được Hỏa Âm thành, ngược lại tới nơi này.

Dù sao cũng rảnh rỗi nên ta chiếm núi làm vương, vui chơi một thời gian.”

“A! thì ra là vậy?” Đường Tử Ly gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy còn bảo bối kia của người là thế nào? Ta chưa từng thấy bảo bối nào lợi hại như vậy?”

Tôn Kỳ lấy ra hồ lô, miệng nhẩm chú ngữ, từ trong hồ lô bắt ra một vệt kim quanh đâm xuyên một cột trụ. Tôn Kỳ thu lại kim quang.

Đường Tử Ly ánh mắt sáng ngời, đúng là thứ này, hồn lực của nàng cũng không thể nhìn ra là thứ gì.

Tôn Kỳ thấy ánh mắt của Đường Tử Ly thì nở nụ cười, ném hồ lô cho nàng.

“Đường tiểu thư nếu thích thì coi như lễ gặp mặt của ta.”

Nói rồi, Tôn Kỳ đẩy hồ lô về phía Đường Tử Ly.

Cầm hồ lô trong tay, Đường Tử Ly vui vẻ, dùng hồn lực bao bọc lấy hồ lô, nhưng rồi nàng nhận ra đây chỉ là một chiếc hồ lô bình thường, không hề có cái gì là bảo vật.

Đường Tử Ly xụ mặt:

“Ngươi lừa ta!”

Nàng ném hồ lô về phía Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ đưa tay bóp nát hồ lô, Đường Tử Ly một mặt mộng bức, không cho thì thôi cũng đâu cần hủy bảo vật.

Tôn Kỳ lại lấy ra từ bên hông một cái hồ lô khác, vỗ hồ lô, một vệt kim quang bay ra đâm thủng cột trụ.

Đường Tử Ly ánh mắt ngưng tụ, dường như hiểu ra được gì đó, nàng ngập ngừng hỏi:

“Vật bên trong hồ lô là do ngươi thao túng, vốn dĩ không hề có cái gì tuyệt thế bảo vật.”

“Đường tiểu thư thông minh.”

“Vậy tại sao ta không thể dò ra hồn lực thao túng của ngươi?”

“Vì tu vi của ta cao hơn và ma pháp ta tu luyện giúp cho hồn lực đặc biệt mạnh mẽ dẻo dai, tiểu thư không nhận ra cũng là bình thương. Dùng thứ này giết mấy tên Tạo Thể cảnh cấp thấp vẫn là dễ dàng.”

“Thì ra là vậy.”

Vậy hóa ra các thế lực thành Nhiên Tận luôn bị Tôn Kỳ đùa giỡn trong lòng bàn tay. Điều này quả thực… quá… quá vui đi… chơi như vậy mới là chơi chứ.

Đường Tử Ly cảm thấy việc làm của Tôn Kỳ quá thú vị, vô cùng kích thích.

Trước kia đi đến đâu nàng cũng được cung phụng như tiểu tổ tông, chưa bao giờ thử cảm giác đi làm sơn tặc.

“Này, ngươi nói xem làm sơn tặc có vui không?”

“Làm sơn tặc có rất nhiều thứ thú vị.” Tôn Kỳ cười đáp.

Đường Tử Ly ánh mắt sáng rỡ, nghiêng tai lắng nghe, nàng dù sao cũng là một tiểu cô nương, tu vi tuy cao nhưng xưa nay dành quá nhiều thời gian cho tu luyện, gặp gỡ sự việc không nhiều.

Mà Tôn Kỳ không chỉ có kinh nghiệm cuộc đời hắn, hắn còn sưu hồn được rất nhiều cuộc đời khác.

Đường Tử Ly say mê nghe chuyện, khoảng cách giữa bọn họ vô hình gần lại.

Đường Tử Ly cuối cùng tiếp nhận Tôn Kỳ như một bằng hữu, hẹn Tôn Kỳ ngày sau đến Hỏa Âm thành nàng sẽ dẫn hắn đi tham quan.

Tôn Kỳ tất nhiên là không từ chối thiện ý của Đường Tử Ly, dù sao có thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn có một kẻ thù, mà bằng hữu này lại có bối phận cực kỳ cường đại.

Nửa ngày sau, Đường Tử Ly lưu luyến chia tay Tôn Kỳ.

Ra khỏi cửa trại, hai tên thuộc hạ đứng chờ đợi sẵn ở đó, cánh tay gãy của bọn hắn buông thõng, chưa kịp chữa thương, đủ cho thấy lòng trung thành của bọn hắn đối với Đường Tử Ly là vô cùng cao.

“Tiểu thư không sao chứ?”

“Ừm… ta không sao.” Đường Tử Ly nhẹ nhàng đáp, sau đó nàng lấy ra từ trong túi hai viên ma linh đan đưa cho bọn họ, nói: “Hai ngươi vất vả rồi, phục dụng đan này chữa thương đi.”

Hai tên thuộc hạ chắp tay nhận lấy.

Đường Tử Ly dặn thêm:

“Chuyện hôm nay các ngươi không cần nhiều lời.”

“Vâng! Thuộc hạ hiểu.” Hai tên đồng thanh đáp.

Đường Tử Ly cùng hai tên thuộc hạ trở lại doanh trại các thế lực.

Đàm Nguyên Tú đang nằm trên giường cũng cố bò lên ra gặp mặt, mấy tên Tạo Thể cảnh kia cũng là như vậy.

Nhìn bọn họ tình trạng thảm hại, nàng khẽ cười lắc đầu nói:

“Thân phận của hắn cao, các ngươi không chọc nổi. Hắn chỉ muốn vui chơi một chút, các ngươi cứ để mặc hắn. Các ngươi cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.”

Đám Đàm Nguyên Tú nhìn nhau, từ trong ánh mắt thấy được sự khiếp sợ.

Có thể để cho Đường Tử Ly nói thân phận cao vậy thì ít nhất cũng cùng bối phận với nàng, tức là kẻ này có thể đến từ đại thế lực. Bọn hắn đúng là chọc không nổi.

Điều này cũng giải thích vì sao kẻ này tu vi cao, lại có bảo bối lợi hại như vậy.

Đám bọn họ phiền não không thôi, sao đám tiểu tổ tông này lại khó hầu hạ như vậy, không có việc gì làm hay sao mà lại giả làm sơn tặc, làm cho bọn hắn vô tình đắc tội. Gây ác cảm cho một kẻ đến từ đại thế lực, cho dù không bị bắt tội, bọn hắn cũng có cảm giác thấp thỏm không yên.

Sau đó quân đội thành Nhiên Tận lặng lẽ hành quân trở về.

Thấy cảnh này, đám sơn tặc hò reo không thôi, bọn hắn tưởng chừng như chết chắc nhưng không ngờ quân thành Nhiên Tận tự động rút lui. Bọn hắn cũng không hiểu vì sao?

Chỉ nghe trại chủ nói hắn đã giao dịch với thành Nhiên Tận, từ nay về sau, không cần lo bị thành Nhiên Tận càn quét nữa.

Lần này coi như Thạch Xà trại thắng lớn, nhưng cũng không phải không có thiệt hại.

Một bên sườn núi bị phá hủy không nói, gần trăm huynh đệ cũng bị tiêu diệt trong lúc khiêu chiến quân thành Nhiên Tận, trong số này chỉ còn hơn mười tên may mắn sống sót.

Tôn Kỳ ban thưởng cho bọn hắn mỗi tên một trăm hỏa thạch, hai lọ đan dược cùng một bộ vũ khí. Ban thưởng này vô cùng nồng hậu.

Bọn hắn đang nằm trên giường, vừa mới phục dùng Bách Dụng Đan lập tức bật dậy, vỗ ngực ầm ầm, khỏe mạnh như voi. Làm cho mấy tên sơn tặc còn lại không khỏi kinh hãi, càng thán phục Bách Dụng Đan kỳ diệu.

Mấy ngày sau đó, tin tức Thạch Xà trại đẩy lui quân đội Nhiên Tận thành lan ra khắp khu vực, tán tu mộ danh kéo đến gia nhập tấp nập, mấy đám tiểu sơn tặc gần đó cũng lần lượt quy thuận. Số lượng quân Thạch Xà trại nhanh chóng tăng lên tới 300 tên.

Với số quân đông đảo, khí thế bừng bừng, Thạch Xà trại lại một lần nữa tấn công Đường Huyền Động.

Sau một tháng vây quét, bọn hắn cuối cùng cũng giết được ba đại động chủ, kết thúc chiến dịch Đường Huyền Động.

Tiếp đó không lâu, Tôn Kỳ tuyên bố chiếm núi làm vương, gọi là Thạch Xà Đại Vương, cáo chiếu khắp toàn vùng.

Tiệc mừng diễn ra suốt ba ngày ba đêm, khách khứa đến không ngừng, quà cáp chất cao như núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.