Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 240: Đánh Hoa Quả Sơn




Sau khi sáp nhập địa bàn Trư Bát vào của mình, sơn tặc dưới trướng của Tôn Kỳ đã tăng lên một trăm tên. Thạch Xà sơn trại bỗng chốc trở thành đại thế lực trong khu vực.

Tôn Kỳ lúc này ngồi trên bảo tọa, nhìn tấm bản đồ khu vực.

Hoàng Cẩu đứng bên cạnh giải thích:

“Trại chủ, phía tây của chúng ta có một con sông gọi là Lưu Sa, thuyền bè quanh năm nhộn nhịp. Nơi đây là địa bàn của Lưu Sa thủy trại, trại chủ là Sa Ngộ, thực lực cường hoành.

Lưu Sa Hà là miếng mồi ngon từng bị rất nhiều các thế lực tranh chấp chia cắt. Vào trăm năm trước, Sa Ngộ xuất hiện, thống lĩnh một đám huynh đệ đánh đông dẹp bắc, trong vòng mười năm, hoàn toàn thống nhất Lưu Sa Hà, trở thành thế lực duy nhất thống trị nơi đây.

Nghe đồn Sa Ngộ trại chủ đã bước vào Tạo Thể nhị trọng, chính là đỉnh cấp chiến lực trong các trại chủ quanh đây. Các thế lực trong thành Nhiên Tận cũng phải e ngại vài phần.

Phía nam chúng ta có núi Hoa Quả, bị Thạch Hầu trại chủ chiếm lĩnh. Nghe nói Thạch Hầu trại chủ vốn chỉ là một tên thợ săn bình thường tại Hoa Quả Sơn, nhưng vào một ngày, trong lúc đi sắn vô tình phát hiện được xác một con thạch hầu cấp Tạo Thể cảnh. Hắn lập tức lấy làm phụ thể, không lâu sau thì chính thức bước vào Tạo Thể cảnh.

Sau đó lại chiếm núi này, tự lập thế lực gọi là Thạch Hầu sơn trại.

Phía tây bắc của chúng ta là một mảnh bình nguyên là sào huyệt của Bạch Mã trại. Bạch Mã trại chủ chiến lực bình thương, nhưng tốc độ cực nhanh, một chiêu Phi Mã Bôn Đằng, không ai có thể bắt kịp. Là một đối thủ khó chơi.

Xa hơn tại phía đông bắc là Đường Huyền Động, nơi đây là tổ hợp nhiều hang động chằng chịt đan xen, dễ thủ khó công. Thành Nhiên Tận đã từng vây quét nơi đây nhưng cũng không thể triệt để tiêu diệt.

Đường Huyền Động có 81 động chủ, trong đó có 3 đại động chủ thống lĩnh tất cả động chủ. Bọn họ là Huyền Trang động chủ, Đông Huyền động chủ và Đường Lý động chủ. Ba bọn họ đều là Tạo Thể cảnh cường giả.

Ngoài ra còn rất nhiều thế lực khác nhưng cách chúng ta quá xa, xưa nay không có giao tiếp nên cũng không có nhiều tin tức.”

Tôn Kỳ nghe xong gật đầu chỉ vào một điểm trên bản đồ nói:

“Ngươi mang một trăm huynh đệ xuôi về phương nam tiến đánh Hoa Quả Sơn, lấy xác Thạch Hầu về cho ta.”

Hoàng Cẩu giọng run run:

“Trại chủ ngài không đi cùng sao?”

Tôn Kỳ phất tay:

“Không cần! có bảo bối của ta, ngươi có thể dễ dàng giết được Thạch Hầu.”

“Nhưng mà ngài nói bảo bối này phải ở gần ngài một dặm mới có tác dụng.”

“Được rồi! ta dạy ngươi cách nuôi hồ lô.” Ngẫm nghĩ một chút Tôn Kỳ nói.

Tôn Kỳ sau đó dạy Hoàng Cẩu kết các loại ấn ký cùng với bỏ ma thạch vào trong hồ lô để nuôi hồ lô.

Hoàng Cẩu cũng là kẻ thông minh, rất nhanh ghi nhớ toàn bộ, nhưng mà hắn vẫn không an tâm lắm, hắn hỏi:

“Trại chủ, một trăm huynh đệ đều đi, vậy thì trong sơn trại chỉ còn vài tên, nếu như có kẻ địch tiến đánh thì sao?”

“Có ta ở đây. Ai có thể xâm phạm.” Tôn Kỳ nghiêm giọng nói.

“Phải… phải… trại chủ uy vũ, vô địch thiên hạ, ai dám tranh phong.” Hoàng Cẩu lại giở giọng nịnh hót.

Hai ngày sau. Một trăm tên sơn tặc gươm giáo chỉnh tề xuất phát tiến về Hoa Quả Sơn.

Một tháng sau, Hoa Quả Sơn bị bao vây.

Thạch Hầu đứng trên mỏm đá chìa ra khỏi núi, nhếch mép cười nhìn đám ô hợp. Trong phạm vị hồn lực thăm dò của hắn, hắn không phát hiện ra Tạo Thể cảnh.

Thạch Hầu cũng không hề biết Trư Bát sơn trại đã bị tiêu diệt sáp nhập vào Thạch Xà sơn trại, dù sao thì địa hình cách trở, tin tức của hắn cũng không quá linh thông.

Hắn cho rằng đây là Thạch Xà trại chiêu dụ được mấy tên tán tu, số lượng tăng nhiều nên muốn mở rộng địa bàn, mà Thạch Xà trại chủ thì ở một nơi bí mật nào đó quan sát, để một đám Luyện Linh cảnh tiên phong.

Sơn tặc Thạch Xà trại tại dưới chân núi hò hét khiêu khích đối thủ.

Trên núi, một tên thuộc hạ quỳ báo cáo:

“Bẩm trại chủ, bọn hắn có một trăm tên gấp đôi chúng ta, nếu như đánh nhau chỉ sợ không ổn.”

Mấy tên thuộc hạ khác cũng là run run sợ hãi, xì xầm bàn tán, Thạch Xà sơn trại sao lại đột nhiên mạnh lên như vậy?

Thạch Hầu thì vẫn dửng dưng, cắn một miếng chuối nhai chóp chép, hắn nói:

“Sợ gì chứ! Có ta ở đây thì bọn hắn có thêm ngàn tên nữa cũng không sợ.”

Đám thuộc hạ nghe vậy thì có chút an tâm.

Thạch Hầu nói tiếp:

“Nhưng mà trại chủ của bọn hắn chưa ra mặt, ta cũng không thể trực tiếp lên chiến trường. Trận đầu vẫn là các ngươi phải tự đánh. Các ngươi yên tâm ta đã có đối sách: Chúng ta có lợi thế địa hình, chỉ cần tiến hành đánh du kích, tiêu hao binh lực bọn chúng, bọn chúng sẽ tự rút lui. Nếu như các ngươi không chịu nổi, ta sẽ ra tay.”

Đám thuộc hạ nghe vậy cũng không quá an tâm nhưng cũng không dám mở lời, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Chiến tranh nhanh chóng bộc phát.

Quân Thạch Xà trại ồ ạt tiến lên núi. Quân Thạch Hầu trại chiếm giữ các vị trí trọng yếu, lợi dụng địa hình giăng bẫy giết địch.

Mưa tên như trút, ánh đao sáng lóa, tiếng leng keng binh bốp vang lên không ngừng. Đất rung núi chuyển cây cối đổ rạp. Tiếng la hét thúc giục tiến lên, tiếng kêu gọi giúp đỡ, tiếng cổ vũ giữ vững trận thế…

Thương vong nhanh chóng xuất hiện.

Bên bị thiệt hại lớn hơn là quân Thạch Xà trại, quân Thạch Hầu trại tạm chiếm ưu thế.

Nửa ngày sau, hai bên tạm đình chiến. Quân Thạch Xà trại ổn định lại trận thế, cũng cố lại những nơi đã chiếm đóng. Quân Thạch Hầu trại thì sửa lại các bẫy, tạo thêm nhiều vật cản.

Quân Thạch Xà trại nhanh chóng sử dụng ma thạch và đan dược khôi phục.

Khi sử dụng Bách Dụng Đan, bọn hắn bỗng nhiên cảm thấy mọi đau đớn bị xua tan, tinh thần hưng phấn, dã tính bộc phát. Bọn chúng hù lên như một bầy dã thú.

Ngay lập tức đám sơn tặc hùng hùng hổ hổ xông lên núi giống như một lũ sói điên. Bọn chúng không hề biết sợ chết, một đường chém giết. Ngay cả khi bị chặt tay, đứt chân, bọn chúng cũng không biết đau, điên cuồng vô cùng.

Đám quân Thạch Hầu trại bối rối ứng phó, lập tức rơi vào thế bị động. Càng đánh càng sợ hãi, nhiều tên đã bỏ vũ khí chạy trốn.

Thạch Hầu tất nhiên biết được chiến cục bất lợi, hắn cũng không hiểu vì sao quân Thạch Xà trại lại đột nhiên trở lên điên cuồng không sợ chết như vậy?

Hắn bây giờ nếu không ra mặt thì sơn trại của hắn sẽ bị toàn diệt.

Thạch Hầu bước ngang hư không, lơ lửng trên đỉnh Hoa Quả Sơn, khí tức Tạo Thể cảnh toàn diện bộc phát, ép phía dưới mấy tên Luyện Linh cảnh quỳ rạp hít thở không thông.

Thạch Hầu một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh xuyên thấu núi rừng, hắn muốn xem Thạch Xà trại chủ đang ở đâu?

Thạch Hầu thiên phú Hỏa Nhãn Kim Tinh chính là cực kỳ lợi hại đồng thuật. Nghe nói Hỏa Nhãn Kim Tinh đại thành có thể nhìn thấu hư huyễn, phá mọi huyễn thuật, khám phá trận pháp… diệu dụng vô cùng.

Thạch Hầu trước đây chỉ là một tên thợ săn tầm thường, may mắn chiếm được xác Thạch Hầu mới có thể tạo thể. Hắn bỏ ra nhiều năm nghiên cứu đồng thuật Hỏa Nhãn Kim Tinh có chút thành tựu, nhưng do không phải thực sự là Thạch Hầu tộc, nên Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn chỉ dừng lại ở bước nhập môn.

Hắn hoàn toàn không hề phát hiện được Tạo Thể cảnh gần đây.

Thạch Hầu có chút bực tức, hét lớn:

“Đã dám đến địa bàn của ta gây chuyện sao không dám ra mặt!”

Âm ba chấn động vang khắp núi rừng, mấy tiểu thú sợ hãi bỏ chạy tán loạn, mấy tên Luyện Linh cảnh ôm đầu choáng váng, có tên nổ đầu chết ngay tại chỗ.

Hoàng Cẩu lúc này vô cùng chật vật, ma khí từ cổ họng cứ trào ra không ngăn lại được. Hắn sợ hãi nhận ra khoảng cách của hắn và Tạo Thể cảnh lớn như lạch trời, trước đó giết được vài tên Tạo Thể cảnh khiến hắn lòng tin bành trướng quên mất bản thân nhỏ bé thế nào.

Nhưng cũng vì vậy mà hắn cảm nhận sâu sắc sự bá đạo của Hồng Hoàng Hồ Lô.

Hắn gian nan gỡ xuống hồ lô, mở nắp, miệng hướng phía Thạch Hầu, lấy hết sức hét lên:

“Thạch Hầu… Thạch Hầu… Thạch Hầu… nghe ta gọi, mau trả lời.”

Thạch Hầu từ trên cao cúi đầu nhìn thì ra là một tên tiểu ma dám vô lễ gọi thẳng tên hắn.

“Hừ! thật to gan.”

Thạch Hầu vươn một tay xuống, bàn tay hóa thành khổng lồ, che rợp một nửa núi, bàn tay co lại nắm lấy Hoàng Cẩu bắt lên.

Nhưng đúng lúc này… một tiếng phốc vang lên. Bàn tay bị một tia sáng từ trong hồ lô bắn ra xuyên thủng.

Thạch Hầu chưa kịp hoàn hồn thì mi tâm đã có một lỗ máu. Hắn lấy tay sờ nhẹ lên trán, máu thấm đẫm tay hắn. Thạch Hầu nhắm mắt, từ trên cao rơi xuống.

Đám sơn tặc Thạch Hầu trại ngẩn ngơ, còn đám sơn tặc Thạch Xà trại hò reo vui mừng, cảnh này bọn hắn thấy rất quen.

Thạch Xà trại lập tức tấn công, Thạch Hầu trại nhanh chóng đầu hàng.

Tại trong một góc khuất, Tôn Kỳ nhếch mép cười. Hắn thực sự là có đến Hoa Quả Sơn.

Hồng Hoàng Hồ Lô vốn chỉ là một chiếc hồ lô bình thường, là Tôn Kỳ bỏ vào trong đó phi đao, rồi dùng thần thức điều khiển giết địch. Chuyện kết ấn và nuôi hồ lô đều là do Tôn Kỳ bịa ra để gạt Hoàng Cẩu.

Bởi vậy muốn Hồng Hoàng Hồ Lô phát huy công dụng cần trong phạm vi thần thức của Tôn Kỳ. Thần thức của hắn còn chưa kéo xa đến Hoa Quả Sơn được. Vậy nên hắn mới xuất hiện ở đây để điều khiển phi đao trong hồ lô giết Thạch Hầu.

Chuyện tiếp theo đã không cần Tôn Kỳ xử lý, hắn bí mật trở lại Thạch Xà sơn trại.

Hoa Quả Sơn nhanh chóng bị thu phục, trở thành một phần địa bàn của Thạch Xà sơn trại.

Tôn Kỳ ngồi trên bảo tọa nghe Hoàng Cẩu báo cáo tình hình. Tôn Kỳ ôn tồn nói:

“Các huynh đệ đều đã vất vả, ban thưởng cho mỗi huynh đệ sáu mươi ma thạch, một khối kỳ kim, một lọ Bách Dụng Đan.”

Dừng một chút, Tôn Kỳ nhìn đám tù binh hỏi:

“Các ngươi có nguyện ý quy thuận Thạch Xà trại.”

Đám tù binh tất nhiên là đồng ý, gật đầu như gà mổ thóc. Tôn Kỳ ban thưởng cho bọn chúng hai mươi ma thạch và một lọ Bách Dụng Đan.

Vậy là binh lực của Thạch Xà trại sau khi trừ đi tử thương, lúc này đã tăng lên 120 tên.

Tôn Kỳ ngón tay tiếp tục chỉ vào Bạch Mã trại, hẹn một tháng sau sáp nhập vào Thạch Xà trại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.