Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 237: Ta đáng sợ vậy sao?




Lam Phùng – gia chủ Lam gia, tu vi Tạo Thể tam trọng. Hắn là phụ thân của Lam Phỉ.

Hắn tuổi già mới có một đứa con nên hết mực thương yêu bảo bọc. Đứa con này cũng không làm hắn thất vọng, thiên phú còn tốt hơn hắn, năm trăm tuổi đã bước vào Tạo Thể cảnh.

Lam Phỉ hứa hẹn sẽ là gia chủ đời tiếp theo kế tục hắn. Lần này để Lam Phỉ dẫn đội chính là muốn rèn luyện Lam Phỉ đồng thời tăng thêm uy vọng trong gia tộc.

Nhưng với tình thương của phụ thân, Lam Phùng vẫn luôn bí mật đi theo Lam Phỉ đề phòng bất trắc. Và quả như hắn lo lắng, bất trắc đã đến với Lam Phỉ.

Đã thế tên sơn tặc lại ra tay quá nhanh, khi Lam Phỉ ngã xuống, hắn còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.

Khi thấy xác con mình nằm lạnh lẽo trên mặt đất, lòng hắn cỡ nào đau đớn, cỡ nào tức giận.

Hắn tự trách, chỉ vì một chút lơ đãng mà con của hắn đã ra đi vĩnh viễn.

Ngày hôm nay hắn muốn đại khai sát giới! tất cả đều phải chết! hắn muốn tất cả phải bồi táng theo con trai của hắn!

Hắn muốn…

Phốc… phốc… phốc… mấy tiếng, toàn thân hắn cứng đờ.

Đây là có chuyện gì? Hắn không biết.

Hắn chỉ biết một bàn tay đã túm lấy cổ hắn, sau đó… không còn sau đó nữa.

Nhìn Tôn Kỳ bóp cổ Lam Phùng, đám bảo vệ đoàn xe rụng rời chân tay, triệt để tuyệt vọng.

Bọn hắn vốn đã tuyệt vọng nhưng khi Lam Phùng xuất hiện bọn hắn lại dấy lên hy vọng, rồi khi Lam Phùng bị nắm cổ bọn hắn lại rơi vào tuyệt vọng.

Trong mấy tức thời gian liên tục trải qua tuyệt vọng rồi hy vọng rồi lại tuyệt vọng, đây là cỡ nào tra tấn tinh thần.

Đám sơn tặc cũng là cảm xúc liên tục thay đổi, đang vui mừng lại chợt hoảng sợ rồi lại vui mừng. Đám sơn tặc bây giờ đang hò reo không ngớt, tân trại chủ của bọn họ thật sự quá cường hãn.

Ngay cả gia chủ một thế lực cũng không qua nổi một chiêu của tân trại chủ.

Trại chủ có lẽ đã là Tạo Thể tam trọng, với tu vi này, trong tất cả sơn trại quanh đây chính là nhất đẳng. Trại chủ càng mạnh, bọn hắn tương lai càng dễ sống.

Điều này khiến bọn hắn vui mừng vô cùng.

Tôn Kỳ nắm cổ Lam Phùng từ từ đáp xuống đất, liếc nhìn đám bảo vệ, lạnh nhạt nói:

“Đầu hàng hoặc chết.”

Đám bảo vệ liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt quỳ xuống:

“Đám thuộc hạ tham kiến trại chủ.”

Bọn hắn cũng không muốn làm sơn tặc, nhưng nếu không đồng ý thì chỉ có con đường chết. Dù sao sống vẫn tốt hơn chết.

Tôn Kỳ gật đầu, ra lệnh:

“Thu tất cả về sơn trại.”

Đám sơn tặc reo hò vui mừng nhận lệnh, trong lúc thu dọn bọn hắn âm thầm biển thủ một chút gì đó.

Trở lại sơn trại. Tôn Kỳ ngồi trên bảo tọa nghe đám thuộc hạ báo cáo. Tôn Kỳ hài lòng nói:

“Rất tốt, các ngươi hôm nay đã vất vả. Hoàng Cẩu, ngươi phát cho mỗi huynh đệ năm mươi hỏa thạch, một lọ đan dược. Còn lại tất cả thu vào trong kho.”

Hoàng Cẩu chính là tên thuộc hạ thân cận của trại chủ trước đó, tay chân nhanh nhẹn, miệng lưỡi trơn chu. Tôn Kỳ tiếp tục để hắn làm công việc quản lý sơn trại.

Tôn Kỳ nhìn đám bảo vệ hỏi:

“Các ngươi giao hàng cho ai?”

Tên đội trưởng đội bảo vệ gọi là Dương Thành, hắn hơi lưỡng lự một chút rồi nói:

“Bẩm trại chủ, là giao cho Từ gia thành Nhiên Tận.”

“Thứ gì?”

“Là một khối Vân Hỏa Trầm Kim.”

“Ồ! Không ngờ là nó.”

Tôn Kỳ quả thật có chút ngạc nhiên, theo như hắn biết: Vân Hỏa Trầm Kim vô cùng hiếm gặp, điều kiện hình thành rất khó khăn. Khi núi lửa phun trào dưới đáy biển sâu, nóng lạnh kết hợp, lại trải qua vạn năm mới có xác suất nhỏ hình thành Vân Hỏa Trầm Kim.

Tôn Kỳ gõ nhẹ lên thành ghế suy tư.

Một lúc sau, hắn nói:

“Các ngươi đến thành Nhiên Tận, thông báo với Từ gia thương đoàn bị cướp, nhờ bọn hắn tới cứu viện.”

Dương Thành hơi sững sờ, nhưng nhanh chóng đoán được ý đồ của Tôn Kỳ, đây chính là muốn cướp của Từ gia. Nhưng một câu hỏi lại nảy sinh: Tôn Kỳ vì sao làm vậy?

Nếu Từ gia biết chuyện này chỉ sợ sẽ phái đến trọng binh vây quét, sơn trại khó giữ chứ đừng nói tới ăn cướp. Vị trại chủ này chẳng lẽ cho rằng hắn có thể đối phó được trọng binh Từ gia.

Dương Thành hỏi lại:

“Trại chủ, ngài chắc chứ?”

Tôn Kỳ tất nhiên chắc chứ.

Hắn làm sơn tặc không đơn giản chỉ vì muốn tài nguyên tu luyện.

Tài nguyên tu luyện, hắn có rất nhiều cách để kiếm tới tay.

Thứ hắn muốn còn là vật thí nghiệm để nghiên cứu.

Gọi đến Từ gia, chính là muốn bắt giữ Tạo Thể cảnh.

Còn về thực lực của Từ gia? Hắn không sợ.

Gia tộc của một thành nhỏ, cao nhất chỉ có cao thủ Tạo Thể tam trọng, hắn hoàn toàn có thể đối phó được. Cho dù Tạo Thể cảnh của toàn thành Nhiên Tận vây quét hắn, hắn vẫn tự tin có thể thoát thân, thứ bị hủy diệt chỉ là sơn trại này.

Tôn Kỳ lạnh nhạt nói:

“Ngươi cứ y như lời ta mà làm việc.”

Dương Thành cúi đầu chắp tay nhận lệnh lui ra. Đây dường như cũng là một cơ hội cho hắn thoát đi, có thể ra khỏi đây, chạy đến thành Nhiên Tận vậy thì hắn an toàn rồi. Còn có hay không làm theo lệnh của Tôn Kỳ thì là chuyện khác.

Dương Thành quay đầu đi, mấy tên bảo vệ cùng đội nhìn hắn ánh mắt cầu cứu. Dương Thành nhìn bọn chúng, cảm thấy không lỡ.

Hắn cầu xin:

“Trại chủ, một mình thuộc hạ nói chỉ sợ không thuyết phục được bọn hắn. Hay là thuộc hạ mang theo vài đồng bọn, như vậy sẽ dễ thuyết phục bọn hắn hơn.”

Tôn Kỳ phất tay:

“Được, tùy ý các ngươi.”

Dương Thành và đám đồng bọn không ngờ Tôn Kỳ đồng ý nhanh như vậy. Đám bọn hắn vội vàng thối lui ra ngoài.

Bọn chúng co giò nhanh chóng chạy đi. Ra ngoài trăm dặm mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hoàng Cẩu khó hiểu hỏi:

“Trại chủ, ngài không nên tin tưởng bọn hắn.”

Tôn Kỳ liếc hắn một cái.

Hoàng Cẩu sợ hãi, quỳ xuống dập đầu:

“Trại chủ là ta sai rồi? ta không nên nghi ngờ quyết định của ngài.”

Tôn Kỳ mặt lạnh băng phất tay đuổi hắn đi. Hoàng Cẩu như được ân xá, vừa quỳ vừa lui.

Hỏa Hỏa bên trong ấn ký ôm bụng lăn ra cười.

Tôn Kỳ cũng là cười khổ:

“Ngươi thấy ta hung dữ lắm sao? Ta chỉ muốn đối mặt giải thích với hắn, vậy mà hắn lại nghĩ là ta cảnh cáo hắn.”

“Cái này cho thấy ngươi thích hợp đóng vai ác.” Hỏa Hỏa vừa cười vừa nói.

Tôn Kỳ cũng lắc đầu cười.

Tâm trạng hắn lại có chút nặng nề.

Một người đã quen quỳ thì sẽ khó đứng lên. Một người đã quen làm nô thì sợ tự do.

Nhân tộc trăm ngàn năm qua làm nô lệ, súc sinh liệu hắn có thể giúp Nhân tộc đứng lên? Hắn không biết.

Thành Nhiên Tận.

Đám Dương Thành sau khi ra khỏi sơn trại đã một mạch chạy tới thành Nhiên Tận. Khi vào được thành, thì cả đám mới dám thở ra một hơi thư giãn, cảm giác như mới từ cõi chết trở về.

Bọn hắn đến bây giờ cũng không dám tin mình vẫn còn sống.

Bọn hắn vội kiếm một nơi nghỉ tạm, che giấu thân phận.

Nhưng mà chỉ mấy ngày sau, một đội quân đã bao vây chỗ bọn hắn ở. Trên áo giáp của bọn lính có khắc một chữ Từ.

Không thông minh cũng biết đây là quân đội Từ gia.

Từ gia đã đặt hàng Vân Hỏa Trầm Kim từ Lam gia, theo như thời gian thì hẳn là thương đội Lam gia đã đến, nhưng lại bặt vô âm tín.

Từ gia lo lắng xảy ra chuyện nên đã phái ra thám báo điều tra. Kết quả là phát hiện dấu vết đánh nhau gần núi Thạch Xà, là địa bàn hoạt động của Thạch Xà sơn trại.

Từ gia lại tiếp tục điều tra thì phát hiện một nhóm bảo vệ khả nghi đi vào thành.

Và kết quả là như hiện nay.

Từ trong đám lính, một tên trung niên cưỡi ngựa bước lên trước, giọng hắn uy nghiêm:

“Các ngươi còn không ra đây?”

Đám Dương Thành biết không còn đường thoát chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Tên trung niên cưỡi ngựa, tên gọi Từ Lăng, hắn chính là tổng lãnh binh Từ gia, trong gia tộc, chiến lực chỉ kém mỗi gia chủ Từ gia.

Từ Lăng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt hỏi:

“Thành thật khai hết ra. Ta rất lười hỏi nhiều.”

Dương Thành biết là không có lựa chọn, hắn thành thật khai báo. Từ chuyện bị đoàn thương buôn bị cướp, Lam Phỉ và Lam Phùng bị giết, kể cả chuyện Tôn Kỳ cho bọn hắn tới báo tin cho Từ gia.

Từ Lăng nghe xong thì nhíu mày, vì trong chuyện này có quá nhiều nghi điểm.

Ví như một tên trại chủ làm sao có thể dễ dàng giết được hai cao thủ Tạo Thể cảnh Lam gia, mà một trong số đó lại là Lam gia chủ, nên biết Lam gia chủ tu vi chiến lực tương đương với Từ gia chủ của bọn hắn.

Lại nói đã cướp thành công vì sao còn thả ra cho đám hộ vệ báo tin.

Từ Lăng cũng không cho rằng Dương Thành dám nói dối.

Từ Lăng suy nghĩ một lát rồi nói:

“Các ngươi theo ta về Từ gia, để xem đám trưởng lão nói sao.”

Vậy là đám Dương Thành bị áp giải về Từ gia. Tại đây bọn hắn bị nhiều lần tra khảo.

Trong đại sảng Từ gia, đám trưởng lão cùng nhau suy xét vấn đề.

“Kết quả thế nào?”

“Giống hệt như lời khai trước đó.”

“Chúng ta đã dùng đủ mọi biện pháp: mềm dẻo, cứng rắn, tàn nhẫn, dụ hoặc… với từng tên và tất cả lời khai đều như nhau. Vậy thì lời khai ban đầu hẳn là không sai.”

“Nhưng lời khai này cũng có quá nhiều nghi điểm.”

“Có thể do tên trại chủ này quá tự tin, cho rằng có thể ăn của Từ gia một vố, muốn chúng ta mang tiền chuộc Vân Hỏa Trầm Kim.”

“Nếu như vậy thì hắn quá khinh thường Từ gia rồi, Từ gia tuyệt đối sẽ không làm ra nhượng bộ.”

“Nhưng còn việc hắn giết Lam gia chủ?”

“Hừ! ai biết được có phải tên Lam Phùng kia diễn trò muốn nuốt trọn Vân Hỏa Trầm Kim hay không?”

Đám trưởng lão cãi qua cãi lại cũng không tìm được lời giải thích hợp lý.

Từ gia chủ ngồi trầm từ trên ghế, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế. Hắn mở miệng nói:

“Được rồi! không cần tranh cãi. Dù là âm mưu gì, thì chúng ta cũng phải lấy lại Vân Hỏa Trầm Kim. Từ Lăng, Từ Lương lãnh ba trăm binh đi dẹp Thạch Xà sơn trại, phải dạy cho bọn chúng biết: Từ gia không dễ bắt nạt. Từ Thư, Từ Miên bí mật theo sau đề phòng bất trắc.”

“Gia chủ, đi như vậy có quá nhiều. Trong gia tộc chỉ còn lại mình ngài tọa trấn, có ổn không?” Từ Lương hỏi.

“Không sao! Trong thành thái bình, một mình ta là đủ. Ngược lại bên kia, có thể có Lam Phùng đang ẩn nấp, các ngươi phải tuyệt đối cẩn trọng và phối hợp với nhau.”

“Gia chủ nói phải.”

Hôm sau, một đoàn quân xuất phát từ Từ gia đi thẳng đến Thạch Xà trại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.