Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 226: Giả chết




Tề Sở và Nghệ Cung liếc nhìn nhau, sau đó đều quay đầu nhìn lên đỉnh kim tự tháp. Vì giết Tôn Kỳ mà bỏ lỡ thời gian tranh bảo vật quả thật không đáng.

Tề Sở sai bước, có ý giữ khoảng cách với Nghệ Cung. Nghệ Cung thì cười cười không thèm để ý, tạm thời hắn cũng không có ý đối phó với Tề Sở.

Nhưng mà đột nhiên Nghệ Cung ôm đầu đau đớn, hắn bị trúng hồn phách công kích, hắn hét lên:

“Khốn kiếp! dám ám toán ta.”

Nghệ Cung tung một chưởng vào Tề Sở.

Tề Sở ngẩn ngơ, hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mà không chờ hắn suy nghĩ lâu, chưởng ấn của Nghệ Cung đã đến trước mặt, Tề Sở vận ma khí nghiêm túc đón đỡ.

Hai bên ầm ầm oanh kích.

Nghệ Cung mạnh hơn, đang dần chiếm lấy ưu thế. Nhưng khi sắp ra sát chiêu thì đột nhiên hắn lại bị hồn phách công kích.

Tề Sở mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết lúc này Nghệ Cung không chết thì hắn chết.

Tại trong tranh đoạt bảo vật, không có đồng minh cũng không có kẻ thù, chỉ cần có lợi thì lập tức ra tay.

Nghệ Cung cảm thấy vô cùng biệt khuất, hắn rõ ràng mạnh hơn Tề Sở nhưng mỗi lần muốn kết thúc trận chiến thì lại bị hồn phách công kích, hắn chỉ có thể tự trách sơ suất, trước đó không chuẩn bị bảo vật bảo vệ hồn phách, khiến cho hiện tại rơi vào thế bị động.

Tề Sở thì cũng không mấy vui vẻ, hắn liên tục bị áp chế, khi gần bị giết thì Nghệ Cung bỗng trở nên bất thường, tranh thủ cho hắn một cơ hội thở dốc, nhưng cũng chỉ như thế, khi hắn muốn phản sát thì Nghệ Cung đã trở lại như thường.

Chỉ qua nửa canh giờ đối chiến cả hai bọn họ đã thở dốc liên tục.

Nghệ Cung cảm thấy không ổn, vội đạp chân lùi ra sau, đưa tay ra dấu dừng lại, nói:

“Tề Sở dừng tay. Ta và ngươi đánh nữa cũng không có kết quả, chỉ làm lợi cho kẻ khác.”

“Hừ! ngươi cũng dám nói ra lời này, chính ngươi là kẻ tấn công ta trước còn gì.” Tề Sở hừ lạnh.

“Xảo trá! Chính ngươi mới là kẻ ra tay trước, nếu như ngươi không công kích hồn phách ta, thì ta đánh ngươi làm gì.” Nghệ Cung không vui nói.

“Công kích hồn phách!? Ta công kích hồn phách ngươi bao giờ, lại nói nơi đây có trận pháp áp chế, muốn phóng thích hồn lực dò xét cũng khó, nói chi đến dùng hồn lực công kích.”

“Hừ! ngươi có thể không dùng hồn lực, nhưng ai biết được ngươi có hay không bảo vật công kích hồn phách.”

“Ta không có!”

“Chỉ có kẻ ngốc mới tin ngươi.”

Cả hai bọn họ nhìn nhau chằm chằm không ai nhường ai, trong lòng bọn họ cảm thấy quá nhiều nghi vấn.

Nếu như Tề Sở thực sự có bảo vật công kích hồn phách thì cũng không cần phải chối cãi, vì dù sao đây cũng là thủ đoạn thực lực, chẳng ai có thể chê trách Tề Sở điều gì.

Còn Nghệ Cung thì cũng không việc gì phải giả vờ, vì quả thật mỗi lần muốn ra sát chiêu với Tề Sở thì lại bị ngăn lại, Nghệ Cung cũng không có sở thích vờn mồi.

Vậy nguyên nhân do đâu?

Tề Sở và Nghệ Cung ánh mắt chợt lóe sáng, vì bọn họ nghĩ ra một cái nguyên nhân: có kẻ thứ ba gây rối. Nhưng là ai? Mấy tên còn lại đang chiến đấu ở ba phía bên kia, phía bên này chỉ có bọn hắn.

Khoan đã…

Bên này không chỉ có hai bọn hắn, còn có…

Tề Sở và Nghệ Cung đồng loạt đưa mắt nhìn xuống. Bọn hắn giật mình phát hiện: xác của Tôn Kỳ đã không thấy đâu.

Chết tiệt! bị tính toán.

Bỗng nhiên, Tề Sở và Nghệ Cung đồng loạt ôm đầu đau đớn. Trong khoảng khắc này, liên tục những kim châm nhỏ xíu đâm vào các vị trí trên cơ thể Nghệ Cung.

Nghệ Cung toàn thân đột nhiên cứng đờ, ma khí đình trệ, tay chân mất cảm giác, hắn ngã đổ xuống đất.

Tề Sở định thần nhìn lại, khi Nghệ Cung đổ xuống lộ ra phía sau là một hỏa linh thể, chính là Tôn Kỳ. Tề Sở kinh hãi hét lên:

“Ngươi còn không chết! Làm sao có thể?!”

Tề Sở lập tức gồng lên ma khí, nhanh chóng đưa thân thể vào trạng thái chiến đấu đỉnh cao, nhưng mà Tôn Kỳ sẽ không cho hắn cơ hội đó. Một tia thần thức kim châm vô hình bắn tới, Tề Sở lập tức ôm đầu kêu đau, cơ thể đang phồng lên lại xẹp xuống như trái bóng xì hơi.

Vút! Vút! Vài tiếng. Những cây thiết châm nhỏ đã cắm vào các huyệt đạo Tề Sở, khiến cho hắn cũng giống như Nghệ Cung toàn thân cứng đờ.

Tề Sở và Nghệ Cung lúc này ý thức vẫn còn, bọn hắn biết từ đầu đến cuối, bọn hắn bị đùa giỡn trong lòng bàn tay. Bọn hắn chỉ có thể hối hận, biết như vầy, bọn hắn đã chuẩn bị bảo vật bảo vệ hồn phách.

Nghệ Cung gian nan mở miệng:

“Ngươi thắng! bọn ta rút lui. Bảo vật là của ngươi.”

Tôn Kỳ nhếch mép cười nói:

“Ngươi nghĩ cũng quá đơn giản đi.”

“Hừ! ngươi muốn giết bọn ta sao? Ngươi có chịu nổi hậu quả. Ngươi dám bốc lên tộc chiến giữa các thế lực sao? Thả bọn ta đi, tất cả đều vui vẻ.” Nghệ Cung lạnh lùng nói.

“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.” Tôn Kỳ lạnh nhạt đáp lại.

Sau đó Tôn Kỳ bóp cổ Nghệ Cung, tiến hành sưu hồn.

Tề Sở thấy vậy thì sợ mất mật, vội hét lên:

“Cứu! Cứu! ta là Tề Sở. Các ngươi cứu ta nhất định sẽ được Tề gia trọng thưởng.”

Tề Sở cố kêu cứu nhưng mà vô ích, bọn trong trận thì đang hăng máu chiến đấu, ai rảnh để ý đến hắn. Bọn bị đuổi ra bên ngoài thì ngó lơ, cho dù bọn hắn muốn vào cứu thì cũng không kịp.

Vả lại tất cả đều thuộc tỉnh tiêm thế lực, ai thèm đến mấy cái trọng thưởng của Tề gia, ngược lại Tề gia mất đi một thiên tài, tương lai sẽ bớt đi một phần sức mạnh. Tất cả với bọn hắn chỉ có lợi không hại.

Tôn Kỳ từ từ buông xác Nghệ Cung xuống, chậm rãi bước tới chỗ Tề Sở như tử thần đòi mạng.

Tề Sở bị Tôn Kỳ nắm cổ như nắm một con mèo con. Cho dù Tề Sở có cố giãy giụa ra sao cũng vô ích.

Đúng lúc này… Ầm! ầm! tiếng nổ vang oanh trời, cả hòn đảo lắc lư rung chuyển.

Có một âm thanh vang lên:

“Cường giả Hải tộc đang tấn công, các ngươi đã lấy được bảo vật chưa?”

“Chưa được, còn thiếu chút nữa.”

“Nhanh lên! Chúng ta chỉ cầm cự được thêm nửa canh giờ nữa, sau đó buộc phải rút lui. Mấy tên Tạo Thể cảnh bên ngoài kia còn không ra đây tạo phòng tuyến chống địch.”

Nghe vậy, mấy tên Tạo Thể cảnh đứng bên ngoài trận pháp lập tức chạy đi. Để lại đám Tạo Thể cảnh trong trận.

Đám thiên tài nhìn nhau, một tên nói:

“Hay là tạm thời dừng chiến, lấy được trứng Hải Vương mang ra ngoài để cho mấy vị trưởng lão tự phân xử, chúng ta cũng không cần chém giết mất mạng.”

“Ý này không tệ. Ta đồng ý.”

“Ta cũng vậy.”

“Ta không có ý kiến.”

Vậy là bọn họ dừng tay, cùng nhau tiến lên đỉnh kim tự tháp.

Từ các mặt tây, nam, bắc đều có hai tên Tạo Thể cảnh đi lên. Riêng hướng đông chỉ còn một mình Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ sau khi sưu hồn Nghệ Cung và Tề Sở thì lấy máu của bọn họ đổ vào trận pháp làm cho áp lực hắn phải chịu được giảm nhẹ, bởi vậy hắn nhanh hơn tất cả, dẫn đầu đi lên kim tự tháp.

Tôn Kỳ đứng trên đỉnh kim tự tháp, quả trứng chỉ cách hắn mười bước chân. Tôn Kỳ lúc này mới nhìn rõ quả trứng.

Quả trứng to như cái chậu, vỏ trứng màu bạch kim phản chiếu ánh sáng long lanh, trên vỏ trứng là hoa văn sóng biển cuộn trào. Mờ ảo bên trong quả trứng là một sinh linh nhỏ bé, từng nhịp tim rung động.

Tôn Kỳ từ từ bước lại gần đưa một tay ra chạm vào quả trứng.

Sáu tên Tạo Thể cảnh kia trong ánh mắt có chút không phục, bọn chúng cho rằng mình mới xứng đáng lấy xuống quả trứng.

Nhưng thôi, lấy xuống quả trứng cũng không thuộc về mình, vẫn là phải để cho đám trưởng lão kia phân định. Đến lúc đó cũng không có chuyện của bọn hắn.

Lấy xuống quả trứng, trở lại Ma giới, kết thúc chuyến này hành trình, nếu còn tranh chấp, Hải tộc đánh tới, lúc đó tính mạng khó giữ.

Khi ngón tay của Tôn Kỳ chỉ còn cách quả trứng nửa tấc thì bỗng nhiên hắn ôm đầu kêu la dữ dội:

“Khốn kiếp! Tên nào công kích hồn phách ám toán ta.”

Sáu tên Tạo Thể cảnh có chút ngẩn ngơ, nhưng sau đó đột nhiên tỉnh táo, đưa ánh mắt cảnh giác nhìn mấy tên xung quanh. Có thể công kích hồn phách chỉ có thể là một trong số bọn chúng.

Tôn Kỳ ôm đầu hét lên một tiếng, đôi mắt trắng dã, sau đó ngã vật lăn xuống lưng chừng kim tự tháp.

Chết rồi!? Bị công kích hồn phách giết chết?!

Đám Tạo Thể cảnh không biết Tôn Kỳ đã chết hay chưa nhưng mà bọn hắn biết, cơ hội lấy được bảo vật lại chia đều cho tất cả.

Bọn hắn đồng loạt vỗ túi lấy ra bảo vật bảo vệ hồn phách, bọn hắn nhìn nhau hừ lạnh:

Đã dùng hồn phách công kích lại còn lấy ra bảo vật bảo vệ hồn phách, đây rõ ràng là muốn che giấu thân phận, muốn tiếp tục trong bóng tối đánh lén.

Đám bọn họ nhìn nhau đầy cảnh giác, rồi chậm chậm tiến lên đỉnh kim tự tháp.

Chỉ vài bước sau, tất cả bọn hắn đều đã đứng trên đỉnh, nhưng mà bọn hắn cũng không vội động thủ, mà chỉ chăm chú quan sát đối thủ.

Lúc này hòn đảo lại tiếp tục rung lắc dữ dội, có âm thanh vang lên:

“Hải tộc cường giả sắp đến. Nhanh rút lui!”

“Không tốt! bọn chúng đã phá hủy cửa truyền tống.”

“Nhanh tản ra, chạy về Ma giới.”

Trên kim tự tháp, sáu tên Tạo Thể cảnh nhìn nhau, trong ánh mắt có sự hoảng sợ. Hải tộc cường giả sắp đến chỉ sợ cấp bậc Hợp Nhất cảnh không ít bởi vậy mới khiến các đại lão ra lệnh nhanh chóng rút lui, nếu bọn chúng còn tiếp tục ở đây thì chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà bảo vật trước mắt, chỉ còn cách vài bước chân, ai có thể lỡ bỏ?

Một tên đột nhiên cười hắc hắc nói:

“Bảo vật này để cho các vị, ta đi trước.”

Dứt lời, hắn lập tức phóng xuống kim tự tháp ra ngoài.

“Tính mạng quan trọng hơn, ta xin lui trước.”

Lại một tên khác lui ra.

Chỉ còn lại bốn tên vẫn kiên trì đứng đấy. Bọn họ đang đấu kiên trì, lì lợm, liều lĩnh với nhau. Kẻ nào sợ chết thì tự động lui ra, cho đến khi chỉ còn một tên cuối cùng. Lúc đó không cần đánh nhau, có thể nhẹ nhõm lấy được bảo vật.

Mười tức hơi thở sau, có một tên rút lui.

Mười năm tức sau, tên tiếp theo rút lui.

Lúc này chỉ còn lại Vũ Dương Thiên và Mộc Phá Thiên, cả hai đều là đỉnh cấp thiên tài, đều có tên trên Đồng Hỏa Bảng, Vũ Dương Thiên cao hơn ba cấp. Cả hai đều lấy thiên làm tên, một cái dương thiên, một cái phá thiên. Chú định bọn hắn sinh ra đã là địch thủ, sớm muộn cũng có một trận sinh tử quyết đấu.

Cả hai nhìn nhau không nói lời nào, bọn hắn vẫn đang đấu dũng cảm với nhau.

Lúc này hòn đảo rung lắc càng dữ dội, từng khe nứt mở rộng trải dài, trận pháp trải dài nhiều vết rách, năng lực áp chế của trận pháp đang dần yếu đi.

Mộc Phá Thiên nhíu mày, hắn cảm thấy không ổn, vì tu vi của hắn còn kém Vũ Dương Thiên một chút. Nếu như có trận pháp áp chế, hắn hiển nhiên không sợ nhưng nếu như trận pháp mất đi, hắn không có tự tin chắc thắng.

Vũ Dương Thiên tất nhiên biết điều này, nụ cười trên môi của hắn càng lúc càng đậm.

Mộc Phá Thiên cắn răng một cái quay đầu bước đi.

Vũ Dương Thiên phá lên cười:

“Ha… ha… ha… chiến thắng cuối cùng vẫn là của ta.”

Vũ Dương Thiên ngạo nghễ bước lên, nắm lấy quả trứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.