Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 198: Một buổi chiều hóa phàm




Tôn Kỳ lúc này cả tình cảm và lý trí đều đang hỗn loạn. Hôm nay hắn đã gặp quá nhiều sự đả kích khiến cho chính hắn cũng đang hoài nghi mình là ai? Mình có còn là Nhân tộc nữa không?

Vậy nên khi bị Nghệ Tu khiêu khích, Tôn Kỳ không kìm được mà ra tay, hắn bất chấp hai bên cảnh giới chênh lệch mà vẫn tiến lên.

Tôn Kỳ có thể bất chấp cảnh giới nhưng mà khoảng cách giữa hai bên vẫn luôn tồn tại.

Nghệ Tu nhếch miệng cười mỉa mai, hắn giơ tay trái lên, dễ dàng chặn lại cú đấm của Tôn Kỳ. Tay phải hắn tung một chưởng vào mạn sườn của Tôn Kỳ.

Làm cho Tôn Kỳ như diều đứt dây bay ngược ra sau, đập vào thành tường rồi ngã xuống.

Hiển nhiên là Nghệ Tu đã nương tay, hắn chỉ làm đau chứ không làm thương Tôn Kỳ. Mục đích của hắn là làm nhục Tôn Kỳ chứ không phải tổn thương Tôn Kỳ.

Nên biết hiện tại tình huống của Tôn Kỳ hết sức nhạy cảm, chỉ cần một mồi lửa nhỏ thì chiến tranh cũng có thể bộc phát. Nghệ Tu tất nhiên là không muốn làm cái mồi lửa ấy, tự dẫn lửa thiêu thân. Nên mọi thứ hắn làm đều vừa đúng vừa đủ.

Nghệ Nguyệt vội chạy tới đỡ Tôn Kỳ dậy, nàng lộ rõ vẻ lo lắng, liên tục hỏi thăm tình hình Tôn Kỳ thế nào.

Nhưng mà đầu của Tôn Kỳ giờ đây chỉ có tiếng ong… ong… đã không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào, hắn đang thất thần. Hắn cảm thấy lạc lõng và cô độc.

Tôn Kỳ đứng dậy, hất tay Nghệ Nguyệt ra. Hắn không nói lời nào, lủi thủi bước đi.

Nghệ Nguyệt nhìn bóng lưng Tôn Kỳ mà có chút đau lòng, dù sao cũng là một tuyệt thế thiên tài, nhưng lại bị ép phải lấy nhân hình tạo thể. Như vậy thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là nhân hình quá yếu, yếu đến không tả nổi.

Nàng cho rằng hôm nay Tôn Kỳ thấy được sự yếu ớt của Nhân tộc thì gặp đả kích, vừa rồi lại gặp Nghệ Tu chính diện công kích khiến cho Tôn Kỳ đâm ra chán nản, tuyệt vọng.

Nàng cũng có chút thông cảm với Tôn Kỳ, nhưng nàng không thể làm gì, nàng lúc này cho dù có nhiều lời khuyên bảo cũng vô ích, chuyện này chỉ có thể để Tôn Kỳ một mình giải quyết.

Nghệ Nguyệt liếc Nghệ Tu có chút bất mãn, Tôn Kỳ dù sao cũng có ân giúp đỡ với hai tỷ muội nàng, vậy mà Nghệ Tu đả kích Tôn Kỳ. Nhưng dù có nghĩ thế thì nàng cũng không mở miệng trách Nghệ Tu, không nói Nghệ Tu là Tạo Thể cảnh mạnh hơn nàng, Nghệ Tu còn là đồng tộc với nàng. Sẽ không ai vì ngoại tộc mà trách mắng đồng tộc.

Nghệ Tu nhìn Tôn Kỳ bước đi thì nụ cười trên miệng càng đậm. Hắn hy vọng Tôn Kỳ tìm một chỗ nào đó tự tử luôn đi cho rồi.

Gián tiếp giết một thiên tài tuyệt thế, với Nghệ Tu mà nói vô cùng có cảm giác thành tựu.

Tôn Kỳ bước đi trong tuyệt vọng và cô đơn.

Bước chân của hắn loạng choạng, đầu óc của hắn trống rỗng, hắn đi mà không hề có mục đích, hắn không biết mình đang ở đâu? Sẽ đi về đâu? Đâu là đích đến?

Hắn cảm thấy một bầu trời u tối bao trùm mà hắn không thể tìm được lối ra.

Dưới chân còn đường thì hắn còn đi, chân hắn còn có thể nhấc lên được thì hắn vẫn tiếp tục đi.

Hắn đi ra khỏi trại chăn nuôi. Hắn đi men theo con đường nhỏ. Đi hết con đường nhỏ là bãi cỏ hoang. Qua bãi cỏ hoang là con đường đầy đá lởm chởm.

Hắn dừng lại, trước mặt hắn là một ngọn núi. Hắn ngước nhìn ngọn núi.

Ngọn núi không cao nhưng cho hắn cảm giác không thể vượt qua. Hắn phải làm sao đây? Từ bỏ? Đi vòng qua? Hay leo lên?

Chần chừ một chút, hắn bước chân lên núi.

Trên đỉnh núi có một mỏm đá chìa ra ngoài vách núi, trên mỏm đá có một cây đa già. Cây đa có bộ rễ lớn nổi lên ngoài mặt đất, bộ rễ cuốn quanh mỏm đá, cắm sâu vào trong vách núi. Tảng đá giữ cây đa và cây đa cũng giữ mỏm đá.

Tôn Kỳ dừng chân, ngồi tựa lưng vào cây đa, phóng tầm mắt về phía chân trời.

Trong đôi mắt của hắn không một tia linh trí, chỉ có sự thẫn thờ vô hồn.

Vì sao lại như vậy?

Vì hắn lọt vào đả kích, trực chỉ bản tâm.

Hắn vốn là Nhân tộc, sau đó bị rút hồn trở thành hồn nô, sau đó thức tỉnh linh trí, mạo danh Tinh Niệm, sống tiếp với thân phận của một ma linh.

Hắn tự hỏi hắn là Nhân tộc hay Ma tộc? Hắn rốt cuộc là thứ gì?

Tôn Kỳ ánh mắt trống rỗng, lưng tựa vào gốc đa. Tâm cảnh của hắn sụp đổ tan rã. Tâm cảnh chính là kết tinh của tín niệm, quyết tâm, ý chí, tinh thần, tham vọng, sự khao khát, ước mơ, tâm nguyện,…

Khi những thứ như tín niệm càng mãnh liệt thì tâm cảnh càng mạnh mẽ, vững chắc. Nhưng khi tín niệm sụp đổ thì tâm cảnh cũng sụp đổ theo.

Tâm cảnh không có tác dụng tăng chiến lực, nhưng lại có ảnh hưởng cực lớn trong tu luyện và tiến cấp.

Tâm cảnh của Tôn Kỳ sụp đổ dẫn đến tu vi bất ổn. Trên thân hắn linh khí tản mát, hắn đang bị tán công.

Luyện Linh cửu trọng đỉnh phong… Luyện Linh cửu trọng trung kỳ… Luyện Linh cửu trọng sơ kỳ… Cảnh giới của Tôn Kỳ không ngừng rớt xuống.

Tôn Kỳ lúc này mê man, ý thức chìm vào trong ngủ say, ma tính được dịp bộc phát, dụ dỗ Tôn Kỳ trầm luân ma đạo.

Một giọng nói từ trong sâu thẩm tâm hồn của hắn vang lên. Giọng nói đầy quyến rũ mê hoặc, lời nói như mật ngọt rót vào tai hắn.

“Ngươi tất nhiên là Ma tộc rồi!?”

“Ngươi thử nghĩ xem, ngươi có cái gì giống Nhân tộc? Hình dạng của ngươi là ma linh, ngươi tu luyện ma pháp, ngươi hấp thụ ma khí, học đan đạo Ma tộc, tính cách sát phạt giết chóc cũng giống Ma tộc. Ngươi không phải Ma tộc thì là cái gì?”

Tôn Kỳ thất thần, lẩm bẩm:

“Ta là Ma tộc sao? Ta có thật là Ma tộc?!”

“Phải! ngươi chính là Ma tộc. Đây là sự thật ngươi không thể chối bỏ. Không cần chống cự, hãy thuận theo tự nhiên, để ma khí gột rửa thân xác ngươi, tâm hồn ngươi.”

Trong đôi mắt của Tôn Kỳ hiện lên một sợi hắc sắc, sau đó sợi tơ hắc sắc này lan rộng, bao trùm lấy đôi mắt của hắn. Đồng tử của Tôn Kỳ trở thành đen kịt một màu hắc sắc.

Ma khí từ bốn phương tám hướng len lỏi chui vào cơ thể của Tôn Kỳ. Nếu như là trước đây thì cơ thể Tôn Kỳ sẽ tự bài xích ma khí, nhưng hiện nay tâm cảnh Tôn Kỳ sụp đổ, hắn tự cam trầm luân.

Thiên đạo mảnh vỡ dung nhập trong cơ thể Tôn Kỳ đã không còn tác dụng bài trừ ma khí, ngược lại ma khí tràn vào áp chế thiên tính trong cơ thể của hắn.

Hắc động xoay tròn chậm chạp, nặng nề, giống như một bánh răng rỉ sét lâu ngày.

Ma khí len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cơ thể Tôn Kỳ, ma khí xung đột với linh khí, làm cho linh khí nhanh chóng bị tiêu trừ.

Cảnh giới của Tôn Kỳ lại tiếp tục rớt xuống.

Luyện Linh bát trọng hậu kỳ… Luyện Linh bát trọng trung kỳ… Luyện Linh bát trọng sơ kỳ…

Ma khí len lỏi vào trong kinh mạch, làm ô nhiễm các tiểu linh hồ. Ma khí nhanh chóng tiêu hủy linh khí, ma khí thế chỗ linh khí tràn ngập các tiểu linh hồ.

Mười tiểu linh hồ… hai mươi tiểu linh hồ… năm mươi tiểu linh hồ…

Một trăm lẻ tám tiểu linh hồ nhanh chóng bị ma khí lấp đầy. Ma khí lúc này có được điểm tựa vững chắc, làm cho chúng càng thêm cuồng bạo, ma khí bắt đầu xông phá kinh mạch tấn công vào chín đại linh hồ.

Từng sợi ma khí như những con rắn độc chui ra chui vào thất khiếu của Tôn Kỳ, một lớp ma khí dày đang bọc lại Tôn Kỳ.

Ấn ký trên tay Tôn Kỳ sáng lên lập lòe, Hỏa Hỏa từ trong ấn ký bay ra, nó xem xét Tôn Kỳ, sắc mặt nó trầm trọng. Nó biết Tôn Kỳ đang sụp đổ tâm cảnh, đánh mất tín niệm, để cho ma tính kéo vào ma đạo.

Muốn hóa giải chuyện này thì chỉ có thể dựa vào chính Tôn Kỳ, kẻ bên ngoài không thể giúp được gì.

Hỏa Hỏa nhìn Tôn Kỳ có chút phức tạp, nó bây giờ cũng không biết phải làm gì?

Nếu như Tôn Kỳ có thể lấy lại được bản tâm là tốt nhất.

Nếu như Tôn Kỳ triệt để nhập ma trở thành Ma tộc, vậy thì nó cũng không còn chỗ dựa, sẽ rất nhanh bị tiêu biến trong trời đất. Nếu vậy thì nó sẽ đốt lên sinh mệnh bản nguyên đồng quy vu tận với Tôn Kỳ, vì nó cảm giác nếu như để Tôn Kỳ nhập ma thì Tôn Kỳ chắc chắn trở thành đại ma đầu hủy thiên diệt địa, đó là điều mà nó không hề muốn thấy.

Trong cơ thể của Tôn Kỳ, ma khí đã xâm chiếm tám đại linh hồ, đang công phá Thiên Hải. Tu vi của hắn lúc này đã rớt xuống Luyện Linh nhất trọng.

Thiên Hải rộng lớn, linh khí dạt dào nhưng không có sự bổ sung thì Thiên Hải cũng sớm muộn bị xâm chiếm.

Ma khí cuồng bạo từ các phương tiến vào Thiên Hải, không ngừng bào mòn linh khí.

Qua không bao lâu, ma khí đã hoàn toàn xâm chiếm Thiên Hải. Tôn Kỳ lúc này đã triệt để hóa phàm. Nếu một lần nữa tu luyện thì hắn sẽ lấy ma khí làm trọng tâm, tu luyện giống như Ma tộc. Lúc đó Tôn Kỳ sẽ hoàn toàn là một Ma tộc.

Giọng nói Ma tính kia lúc này lại vang lên:

“Tốt! Rất tốt! Nhanh! Nghe lời ta: vận chuyển ma pháp, hấp thụ ma khí, trở thành chân chính Ma tộc.”

Tôn Kỳ lúc này vô thức nâng tay kết ấn, đang chuẩn bị vận chuyển ma pháp. Thì bỗng nhiên một đốm ánh sáng nhỏ từ trong sâu thẳm tâm hồn hắn xuất hiện. Đốm sáng nhỏ quang mang yếu ớt, nhưng vẫn quá nổi bật trong màn đêm u tối.

Từ trong ánh sáng nhỏ một giọng nói non nớt trẻ con vang lên:

“Trở thành Ma tộc để làm gì?”

Giọng nói này chính là Nhân tính của Tôn Kỳ, là sơ tâm của hắn. Vì hắn bị giết khi lên mười tuổi nên Nhân tính của hắn vô cùng nhỏ bé yếu ớt, giọng nói cũng là của một đứa trẻ lên mười. Chính vì còn nhỏ nên Nhân tính của hắn lại trong trẻo vô ngần, không hề nhiễm một tia tạp chất, là hoàn mỹ thánh thiện nhất.

Dù hắn tại Ma giới trải qua âm mưu, chém giết mà trưởng thành, nhưng Nhân tính của hắn vẫn không hề thay đổi. Nếu có thay đổi thì chính là Ma tính được hình thành và nảy mầm, càng tiếp xúc với Ma tộc, càng ở lâu Ma giới thì Ma tính trong hắn lại càng lớn mạnh.

Tính ra Ma tính của hắn đã gần hai trăm tuổi, còn Nhân tính vẫn chỉ là đứa nhỏ mười tuổi.

Ma tính giọng trầm ổn như là một vị trung niên đang khuyên dạy hậu bối, nó nói:

“Trở thành Ma tộc tất nhiên là để xưng bá Ma giới, bá chủ một phương.”

“Nhưng xưng bá Ma giới để làm gì?” Nhân tính như đứa trẻ ngây thở hỏi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.