Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 193: Nhờ giúp đỡ




Trường Mi nắm lấy tay Tôn Kỳ một đường chạy gấp. Tôn Kỳ cảm thấy sự việc trọng đại nhưng mà hiện tại hắn không tiện mở lời, chỉ có thể để Trường Mi nắm tay kéo đi.

Phía sau là vài ba tên Tạo Thể cảnh đuổi theo. Bọn hắn cũng không dám ép quá sát, sợ Trường Mi liều chết ra tay. Bọn hắn chỉ bám đuôi với khoảng cách vừa đủ.

Liên tục sau đó có thêm kẻ truy đuổi nhập bọn, tình trạng của Trường Mi và Tôn Kỳ càng lúc càng nguy cấp.

Một tên truy đuổi hỏi:

“Đã báo lên trên chưa? Mệnh lệnh thế nào?”

“Các vị ấy đang cùng Công Tôn hội trưởng nói chuyện, tạm thời không dứt ra được. Các vị ấy lệnh xuống tiếp tục truy đuổi, chặn mọi con đường trở lại luyện linh sư hội của Trường Mi. Chỉ cần giữ chân Trường Mi một lúc là được.”

“Được! cứ theo đấy mà làm.”

Có mấy bóng hình nhanh chóng tách ra, đi trước chặn đường đến luyện linh sư hội.

Trường Mi liếc nhìn thấy cảnh này thì đoán được đối phương muốn chặn đường mình. Hắn khó quyết, hiện tại nên làm thế nào? Sau lưng có truy đuổi, phía trước có chặn đường.

Trường Mi cắn răng, quay đầu ngoặc hướng khác.

Tôn Kỳ bị quyết định của Trường Mi làm cho ngạc nhiên. Với tình huống của bọn hắn hiện tại thì chỉ có chạy về Vĩnh Lục Sơn Cư nhờ sự bảo hộ của Đại ca là an toàn nhất, nếu như cứ chạy lòng vòng sớm muộn gì cũng bị bắt.

Đám truy đuổi thấy vậy thì có chút bất ngờ, nhưng sau đó cười gằn, không chạy về luyện linh sư hội thì càng thuận lợi cho bọn hắn.

Trường Mi chạy gấp. Sau ba khúc chín quẹo, hắn rẽ vào một trong cửa hàng.

Tôn Kỳ thấy cửa hàng này thì có chút bất ngờ, vì cửa hàng này hắn đã từng đi qua. Chính là Huyễn Hương cửa hàng, năm xưa Đại ca từng nhờ hắn vào đây mua giấy Huyễn Hương.

Vừa vào trong cửa hàng, Trường Mi đã chạy thẳng lên cầu thang lầu trên.

Tên phục vụ không kịp ngăn cản, chỉ có thể ú ớ gọi:

“Khách quan khoan đã. Không thể lên trên.”

Trường Mi tất nhiên không để lời này vào tai, nhưng khi hắn vừa đạp vào cầu thang mấy bước thì…

Oanh! Một tiếng. Một cỗ áp lực khổng lồ đè ép, khiến Trường Mi và Tôn Kỳ lăn xuống đất.

Tôn Kỳ sắc mặt hơi tái, thầm than không tốt, vì hắn cảm nhận được cỗ áp lực này là của Hợp Nhất cảnh cường giả. Bọn hắn đang bị truy đuổi phía sau, trong cửa hàng lại chọc giận một Hợp Nhất cảnh cường giả. Đây chẳng khác nào là vừa rét vì sương vừa lạnh vì gió.

Trường Mi lôm côm bò dậy, ôm ngực kêu lớn:

“Đại tỷ, mau giúp bọn đệ. Bọn đệ bị truy sát.”

Tôn Kỳ có hơi sững sờ với lời của Trường Mi. Không đợi hắn nghĩ nhiều, một thân hình mỹ nữ yểu điệu bước xuống cầu thang, giọng của nàng dịu dàng mà mê hoặc:

“Hừ! Ai là Đại tỷ của ngươi?!”

Tôn Kỳ nhìn vị này thì nhận ra: đây là chủ của Huyễn Hương cửa hàng, hắn đã từng gặp trước đó, nhưng không ngờ là nàng lại là Hợp Nhất cảnh cường giả.

Trường Mi lúc này đứng dậy cười giả lả nói:

“Bọn đệ cùng với Vô Ưu đại ca kết bái, vậy nên chúng ta cũng xem như…”

Trường Mi chưa kịp nói hết thì thân hình bị bắn ngược ra sau, đập vào tường rồi bật lại, ngã sấp mặt xuống đất.

“Ngươi còn dám nhắc đến hắn.” Vị thiếu phụ mỹ nữ tức giận nói.

Tôn Kỳ thấy vậy thì thành thành thật thật ngậm miệng lại, lời định hỏi cũng nuốt vào trong bụng.

Trường Mi lôm côm bò dậy, hiển nhiên là không có bị thương quá nặng. Hắn biết đây là Đại tỷ nương tay, nếu không thì dưới một kích của Hợp Nhất cảnh, hắn làm sao có thể sống được.

Trường Mi lại định mở miệng nói thì đúng lúc này đám truy đuổi xông vào cửa hàng. Bọn hắn nhìn thấy tình trạng của Trường Mi thì có chút mừng nhưng nhìn lại vị thiếu phụ mỹ nữ kia thì sắc mặt trầm trọng, không dám thất lễ. Bọn hắn chấp tay nói:

“Đã quấy rầy tiền bối. Đây là hai kẻ mà phủ thành chủ muốn bắt. Xin tiền bối cho cái thuận tiện. Thành chủ sau đó sẽ hậu tạ.”

Vị thiếu phụ mỹ nữ hừ lạnh, nàng làm sao không nghe ra trong lời này có ý uy hiếp, muốn lấy thành chủ ra dọa nàng, nhưng nàng cần phải sợ thành chủ sao? Kẻ khác có lẽ sợ nhưng nàng thì không. Nàng nhìn đám truy đuổi hỏi:

“Bọn hắn phạm tội gì?”

Đám truy đuổi chưa kịp mở miệng, thì Trường Mi đã lại gần giả lả nói:

“Thất đệ leo lên đỉnh Tuyệt Đỉnh Sơn. Bọn hắn muốn lặp lại chuyện năm xưa.”

Nghe lời này vị thiếu phụ mỹ nữ nhíu mày, đám truy đuổi cũng không phản bác, chỉ yên lặng chờ vị cường giả này ra quyết định.

Bọn hắn không biết vị cường giả này là ai? Nhưng bọn hắn tin chắc vị này sẽ không dám chống đối thành chủ. Nói đùa, thành chủ chính là đệ nhất cường giả trong thành, ai dám trái ý.

Không khí lúc này trở lên lắng đọng, có chút ngột ngạt.

Đúng lúc này, Tôn Kỳ mở miệng nói:

“Đại ca vẫn thường lấy huyễn hương giấy ra tưởng niệm.”

Nghe được lời này vị thiếu phụ mỹ nữ trong ánh mắt có một tia lưu động.

Trường Mi chợt hiểu, hùa nói theo:

“Đúng… đúng… đúng… Đại ca đúng là thường hay lấy huyễn hương giấy ra tưởng niệm. Đệ có thể lấy mạng mình ra bảo chứng.”

Vị thiếu phụ mỹ nữ liếc Trường Mi một cái làm hắn sợ rụt cổ. Nàng nhăn mày suy tư một lúc thì nói:

“Các ngươi ở lại đây.”

Tôn Kỳ và Trương Mi nghe lời này thì đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Còn đám truy đuổi thì sắc mặt khó coi, nhưng bọn hắn cũng không dám lên tiếng ý kiến.

Tôn Kỳ bỗng nhiên sắc mặt tái mét nói:

“Đại tỷ! không ổn. Hợp Nhất cảnh đuổi tới.”

Vị thiếu phụ mỹ nữ nhíu mày, vì nàng không hề cảm thấy khí tức của Hợp Nhất cảnh đến gần, nên nhớ nàng cũng là Hợp Nhất cảnh. Vậy mà Tôn Kỳ mới chỉ là Luyện Linh cảnh sao có thể biết Hợp Nhất cảnh đang tới?

Đang trong lúc suy nghĩ thì vi thiếu phụ bỗng nhiên sắc mặt căng thẳng, vì nàng cảm thấy quả nhiên có Hợp Nhất cảnh đến, mà không chỉ có một tên.

Vị thiếu phụ không chút chần chờ, nắm tay Tôn Kỳ và Trường Mi bay ra cửa hàng, nhắm thẳng hướng luyện linh sư hội mà đi.

Vài tức hơi thở sau, hai vị Hợp Nhất cảnh xuất hiện trong cửa hàng, một tên mở miệng hỏi:

“Bọn hắn đâu?”

Một tên thuộc hạ vội trả lời:

“Đã được một vị Hợp Nhất cảnh mang đi, hướng về phía luyện linh sư hội.”

Hai tên Hợp Nhất cảnh sắc mặt đột nhiên khó coi, thân hình biến mất tại chỗ, đuổi theo hướng luyện linh sư hội.

Trên bầu trời thành Hắc Liên xẹt qua một tia sáng, nhắm thẳng đến luyện linh sư hội. Theo sau là hai tia sáng khác. Khoảng cách càng lúc càng được kéo gần.

Dân thành Hắc Liên ngẩng đầu quan sát, cảm giác như ba ngôi sao đang đuổi nhau. Bọn họ chỉ cảm thấy đây là thiên nhiên vẻ đẹp. Lại không biết rằng là truy đuổi sinh tử.

Vị thiếu phụ mang Tôn Kỳ và Trường Mi bay xẹt qua bầu trời, bay vào trong luyện linh sư hội.

Đám lính canh luyện linh sư hội ngơ ngác, bọn hắn biết có kẻ không xin phép vừa xông vào luyện linh sư hội, đây là phạm luật. Nhưng mà kẻ đến là cường giả, bọn chúng cũng không thể ngăn được.

Tên đội trưởng lập tức phát lệnh:

“Nhanh báo cho các vị trưởng lão có kẻ xâm phạm.”

Tên đội trưởng vừa dứt lời thì lại có hai cỗ khí tức cực mạnh xuất hiện tại trên không luyện linh sư hội, không cần đoán cũng biết đây là Hợp Nhất cảnh cường giả.

Tên đội trưởng mướt mồ hôi, hắn cảm thấy sự việc không nhỏ.

Hắn chắp tay lớn giọng nói:

“Không biết hai vị tiền bối đến luyện linh sư hội có chuyện gì?”

Hai tên Hợp Nhất cảnh không thèm để ý lời tên đội trưởng, bọn hắn liếc nhau trao đổi ánh mắt. Một tên nói:

“Có nên xông vào?”

Tên còn lại ngẫm nghĩ rồi lắc đầu:

“Không nên. Xông vào chẳng khác nào khinh nhờn luyện linh sư hội, mà mấy tên luyện linh sư này tự tôn rất cao. Để bọn hắn ghi thù thì không tốt. Vả lại bên kia đang gây áp lực cho Công Tôn Độ. Nếu như thuận lợi có khi chính Công Tôn Độ sẽ đưa tên tiểu tử kia ra. Không cần chúng ta nhọc công.”

Tên kia nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Sau đó cả hai hóa thành hai tia sáng biến mất tại chỗ.

Tên đội trưởng nhìn hai Hợp Nhất cảnh đi xa mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lúc này trong luyện linh sư hội, vị thiếu phụ mang Tôn Kỳ và Trường Mi thẳng đến Vĩnh Lục Sơn Cư, sau đó đáp xuống chân núi. Nàng có chút chần chừ phân vân không biết có nên đi lên.

Sau đó nàng nói:

“Ta đã đưa các ngươi đến nơi an toàn, các ngươi tự lên đi.”

Nói rồi nàng quay lưng bước đi. Đúng lúc này có giọng nói từ trên Vĩnh Lục Sơn Cư vọng xuống:

“Ngọc Hoàn, muội cũng lên đây đi.”

Vị thiếu phụ nghe gọi tên thì tay hơi run nhẹ, nhưng sau đó nàng nắm chặt tay, ánh mắt trở nên kiên định. Nàng không làm gì sai cả, sao phải sợ gặp hắn? phải là hắn sợ gặp nàng mới đúng.

Vậy là Tôn Kỳ, Trường Mi, vị thiếu phụ cùng nhau lên núi.

Trong sân nhỏ, Vô Ưu vẫn ngồi bên bàn đá như mọi khi, nhưng mà trong ánh mắt của hắn đã không có sự vô ưu như ngày thường, mà có thêm một tia tình cảm lắng đọng.

Tôn Kỳ và Trường Mi chắp tay chào Vô Ưu, vị thiếu phụ tên Ngọc Hoàn thì lại lạnh lùng nhìn Vô Ưu.

Vô Ưu chỉ tay vào ghế đá nói:

“Các ngươi ngồi đi!”

Ngọc Hoàn hừ lạnh, mắng nhỏ:

“Giả tạo thanh cao.”

Sau đó nàng ngồi xuống, Tôn Kỳ và Trường Mi cũng nối tiếp ngồi theo.

Vô Ưu bị mắng nhưng không có sinh tức giận, hắn chỉ hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Có chuyện thì mới tìm ngươi được sao?! Ngươi nghĩ ngươi là ai?!...” Dường như kìm nén từ lâu, Ngọc Hoàn chớp lấy cơ hội mắng chửi Vô Ưu hồi lâu.

Vô Ưu bị chửi vuốt mặt nhưng mà cũng không dám mở miệng nói lại. Tôn Kỳ và Trường Mi thì ngồi im thin thít.

Mãi một lúc sau, khi đã xả hết giận, Ngọc Hoàn hừ lạnh khoanh tay không nói nữa.

Trường Mi lúc này mới lên tiếng:

“Thất đệ lên đỉnh Tuyệt Đỉnh Sơn.”

Vô Ưu nghe lời này thì mắt giật một cái, sau đó nhìn Tôn Kỳ hỏi:

“Có thật vậy?”

Tôn Kỳ gật đầu.

“Trên đường lên Tuyệt Đỉnh Sơn, ngươi có thấy tên Độc Cô Vô Địch?” Vô Ưu lại hỏi.

Tôn Kỳ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

“Ta chỉ thấy duy nhất một cái họ Độc Cô. Hắn gọi Độc Cô Hành.”

“Quả nhiên!” Nói xong lời này thì Vô Ưu lâm vào trầm tư.

Tôn Kỳ cảm thấy cái tên Độc Cô Hành và chuyện hắn leo lên đỉnh Tuyệt Đỉnh Sơn chính là nguyên nhân khiến hắn bị truy sát. Tôn Kỳ hỏi lại:

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trường Mi đang định trả lời, thì đúng lúc này phía dưới chân núi vang lên một giọng nói:

“Để ta nói cho ngươi nghe.”

Lời nói vừa dứt, một bóng hình đã xuất hiện trong sân nhỏ, chính là Công Tôn Độ.

Tôn Kỳ cảm thấy một cỗ áp lực đè nặng lên vai hắn. Công Tôn Độ ánh mắt sắc bén không thiện cảm nhìn Tôn Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.