Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 191: Không thể nào!




Tôn Kỳ và huyễn ảnh đối mắt nhìn chăm chú đối phương.

Huyễn ảnh bỗng nhiên lên tiếng:

“Ta gọi là Hoàng Thiên…”

Tôn Kỳ nghe huyễn ảnh mở miệng nói thì vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ huyễn ảnh này tồn tại lâu đến mức có thể sinh ra linh trí.

Dường như hiểu được suy nghĩ của Tôn Kỳ, huyễn ảnh tiếp tục nói:

“Chính ta đã khai hoang mở lối, xây dựng lên Hắc Liên Khu. Tiến Hóa bí cảnh cũng do ta dựng lên. Vậy nên ngươi không cần ngạc nhiên, lúc mô phỏng huyễn ảnh chính mình, ta đã đặt thêm những lời này vào.”

Tôn Kỳ nghe xong thì thầm nói: thì ra là vậy. Nhưng mà mục đích là gì?

Không để Tôn Kỳ đợi lâu, huyễn ảnh Hoàng Thiên lại tiếp tục nói:

“Huyễn ảnh này tương đương với chiến lực của ta tại Luyện Linh cửu trọng đỉnh phong. Ta muốn để cho hậu bối biết cho dù có là thời đại nào thì Hoàng Thiên ta vẫn là chiến thần vô song. Ha… ha… ha…”

“Để có một trận chiến công bằng, để cho ngươi tâm phục khẩu phục. Tại đỉnh núi này ta không hề bố trí bất cứ trận pháp tạo áp lực nào. Chỉ một mình ta là đủ dẹp yên bát hoang.”

Tôn Kỳ nghe tên này nói thì nhếch mép cười: quả là một tên kiêu ngạo. Nhưng mà rất hợp ý hắn.

Nhiệt huyết trong lòng Tôn Kỳ sôi sục, đã lâu rồi hắn chưa có được một đối thủ cùng cấp xứng đáng hắn dùng toàn lực. Hắn luôn cho rằng trong cùng cảnh giới, hắn vô địch. Nhưng hắn lại không rõ chiến lực thực sự của chính mình đạt tới cấp độ nào.

Hoàng Thiên không thể nghi ngờ sẽ là phép thử tốt nhất cho Tôn Kỳ. Hoàng Thiên dù sao cũng là kẻ thành lập Hắc Liên Khu và Tiến Hóa bí cảnh, chiến lực chắc chắn là cực cường, danh hiệu chiến thần vô song đã nói lên thực lực của hắn.

Tôn Kỳ chiến ý dâng trào, tay vỗ vào Tử Kim Hồ Lô, một cây thương rơi vào trong tay hắn. Tôn Kỳ vuốt nhẹ thân thương, linh khí ồ ạt truyền vào, từng đường hoa vân sáng lên. Cả cây thương giống như một con hung thú từ từ mở mắt sống dậy.

Gặp được đối thủ ưu thích, Tôn Kỳ liền chủ động tấn công trước.

Hắn giậm chân, đá dưới chân hắn nứt vỡ như mạng nhện, lực phản chấn cực lớn, đẩy Tôn Kỳ bứt tốc tiến lên.

Mũi thương đâm thẳng, xé rách không khí, tạo thành từng dòng khí lưu chạy song song với thân thương.

Huyễn ảnh Hoàng Thiên thấy vậy thì cũng đâm ra một giáo.

Mũi thương và giáo chạm vào nhau.

Oanh! Vang một tiếng. Khí lãng như sóng cuồng bạo quét sạch bề mặt đỉnh núi.

Tôn Kỳ loạng choạng lùi lại mười bước, cả thương và tay hắn đều đang run nhẹ. Hiển nhiên là lần va chạm này hắn bị lực phản chấn làm cho run rẩy.

Huyễn ảnh Hoàng Thiên thì chỉ lung lay thân hình một chút, ba đôi chân bò cạp vẫn vững vàng cắm trên mặt đất triệt tiêu đi lực phản chấn. Đây là tiên thiên ưu thế cho huyễn ảnh Hoàng Thiên.

Lần va chạm đầu tiên có thể nhìn ra Tôn Kỳ kém hơn một bậc.

Tôn Kỳ hét lớn thoải mái, đối thủ càng mạnh mới có thể khiến hắn bộc phát hết tiềm lực, hắn muốn biết giới hạn chiến lực của chính mình.

Linh Khí Quyết vận chuyển, Thiên Hải linh khí cuộn trào, đổ xuống Thiên Đột, Đản Trung, Tả Môn, Hữu Môn, Đan Điền, Sinh Môn, Âm Tuyền, Dương Tuyền. Rồi lại từ tám đại huyệt đổ vào một trăm lẻ tám tiểu huyệt thông qua mười hai đường kinh và tám mạch.

Tôn Kỳ lúc này hoàn toàn khai mở tất cả đại huyệt, tiểu huyệt, mười hai kinh và tám mạch.

Khí thế của Tôn Kỳ lập tức tăng lên một mức độ khủng bố, viễn siêu trước đó. Hắn đã triển khai toàn bộ chiến lực.

Tôn Kỳ đạp mạnh mặt đất nhảy lên, hai tay cầm thương từ trên cao giáng xuống, muốn phá tan sơn hà.

Huyễn ảnh Hoàng Thiên không có lý trí nhưng có bản năng chiến đấu cực cường, nó cảm giác được một cỗ áp lực vô hình đang đè lên vai nó. Huyễn ảnh Hoàng Thiên hoành giáo ngang đầu thủ thế.

Thương và giáo chạm vào nhau. Oanh vang tiếng kim loại va chạm, khí lãng càn quét.

Huyễn ảnh Hoàng Thiên cả thân hình rung động. Sáu chân bò cạp của huyễn ảnh Hoàng Thiên lún xuống đất, run run chống đỡ. Để phá giải thế tấn công, đuôi bò cạp từ phía sau “vút!” một tiếng đâm về phía Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ nhún chân bật ngược ra sau né tránh.

Khi Tôn Kỳ vừa chạm đất thì huyễn ảnh Hoàng Thiên đánh tới, Tôn Kỳ không hề hoang mang, cầm thương đâm tới, lấy công đối công.

Hai bên đối chiến, hỏa hoa tung tóe, khí lãng càn quét, chiêu thức loạn xạ, đất rung núi chuyển.

Trên đỉnh Tuyệt Đỉnh Sơn quang mang chớp giật, âm thanh gào rít, tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên.

Dù đang ở bất kỳ nơi đây trong Tiến Hóa bí cảnh khi nhìn về phía Tuyệt Đỉnh Sơn cũng cảm nhận được một trận chiến dữ dội đang diễn ra.

Tề Sở nhìn về phía Tuyệt Đỉnh Sơn vừa có sợ hãi vừa có kinh ngạc. Không đi qua Tuyệt Đỉnh Sơn thì không biết Tuyệt Đỉnh Sơn khó khăn, hai chữ tuyệt đỉnh hoàn toàn xứng đáng.

Tề Sở trước đó leo lên Tuyệt Đỉnh Sơn, bây giờ nhớ lại trong lòng còn sợ hãi. Nếu trước đó không bị Tôn Kỳ túm cổ thì hắn cũng chỉ miễn cưỡng tiến thêm vài bước, hắn đoán Tôn Kỳ mạnh hơn hắn có thể lên tới ngàn bước.

Nhưng mà hiện tượng trên Tuyệt Đỉnh Sơn lại cho hắn một câu trả lời khác, Tôn Kỳ nhiều khả năng đã lên được đỉnh Tuyệt Đỉnh Sơn và đang chiến đấu với huyễn ảnh trên đó.

Điều này sao có thể?

Tuyệt Đỉnh Sơn trăm ngàn vạn năm nay chưa từng ai lên được đỉnh, cao nhất chỉ là chín ngàn bước. Tôn Kỳ làm sao có thể làm được?

Vậy chẳng phải nói Tôn Kỳ có vô hạn tiềm lực, đã vượt qua cổ kim ghi chép, nếu vậy thì việc hắn bại vào tay Tôn Kỳ cũng dễ chấp nhận. Tề Sở nghĩ đến đây cũng có chút cảm giác an ủi.

Nhưng mà với tiềm lực vô hạn như vậy, Tôn Kỳ nếu như bước vào Tạo Thể cảnh rồi Hợp Nhất cảnh, chẳng phải là một đại uy hiếp với sự thống trị của các thế lực thành Hắc Liên sao?

Thành chủ chắc chắn không cho phép, các thế lực lớn khác cũng không cho phép. Chuyện này nhất định phải báo cáo lên trên.

Không chỉ riêng Tề Sở có suy nghĩ như vậy mà đám thiên tài kia cũng cùng suy nghĩ.

Hỏa Bái Nhiên dặn dò một tên đồng tộc:

“Ngươi trước ra ngoài, lập tức mang chuyện này bẩm báo lên trên.”

Tên đồng tộc trịnh trọng gật đầu, hắn ôm bộ phụ thể lên sau đó bị truyền tống ra ngoài.

Bạch Minh Minh đứng trên một đỉnh núi ngước nhìn về hướng Tuyệt Đỉnh Sơn, nàng trầm tư suy nghĩ: không biết có nên nhanh chóng lấy phụ thể rồi ra ngoài, hay ở lại nhìn kỳ tích phát sinh.

Một lúc sau, nàng tự cười nói:

“Vẫn còn thời gian, có thể chờ thêm chút nữa. Kỳ tích dù sao cũng không phải muốn thấy là thấy.”

Đám thiên tài khác cũng là trì hoãn thời gian, bọn hắn cũng muốn chứng kiến kỳ tích. Chuyện này đủ để bọn hắn ba hoa chích chòe một thời gian.

Tại ngoại giới, thông tin Tôn Kỳ đang chiến trên Tuyệt Đỉnh Sơn nhanh chóng đến tai mấy vị đại lão các thế lực. Bọn hắn đầu tiên là không tin, nhưng mà đám hậu bối dường như không có lý do để gạt bọn hắn.

Sau đó là trạng thái khiếp sợ, Tuyệt Đỉnh Sơn xưa nay chưa ai lên được đỉnh chứ đừng nói chiến với huyễn ảnh trên đấy. Kẻ đi xa nhất chỉ có chín ngàn bước.

Tiếp đó là trầm tư suy nghĩ, bọn hắn nên làm gì? Có nên lặp lại chuyện năm xưa, nhưng rất có thể sẽ phải đắc tội với luyện linh sư hội. Nhưng nếu không làm rất có thể ủ ra tai họa.

Thành chủ ngồi trên bảo tọa, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế. Hắn đang suy nghĩ phải làm thế nào. Tên đưa tin thì cúi đầu không dám ngẩng lên.

Sau một hồi thì thành chủ mở miệng:

“Ngươi mời các vị đại lão kia đến phủ thành chủ bàn chuyện.”

“Có mời Công Tôn hội trưởng?” tên thuộc hạ hỏi lại.

“Chưa cần!” Thành chủ trả lời.

Tên thuộc hạ nhận lệnh nhanh chóng lui ra, chỉ còn lại thành chủ cô độc một mình trong phòng suy tư.

Lúc này trên đỉnh Tuyệt Đỉnh Sơn, Tôn Kỳ vẫn đang hăng hái chiến đấu, không biết rằng số phận của mình đang được đám đại lão bàn bạc.

Tôn Kỳ múa thương càng lúc càng gấp, chiêu chiêu nối tiếp nhau liên hoàn đánh ra. Lúc đầu huyễn ảnh Hoàng Thiên còn có thể chiến ngang sức với Tôn Kỳ nhưng qua thời gian, Tôn Kỳ dần quen thuộc với sức mạnh của mình, vận dụng càng lúc càng dễ dàng.

Huyễn ảnh Hoàng Thiên dần rơi vào thế hạ phong, tấn công thì ít phòng thủ thì nhiều.

Tôn Kỳ say sưa chiến đấu, quên mất thời gian. Hắn tận tình bộc phát tất cả chiến lực, giải phóng cho hắn rất nhiều sự kìm nén.

Từ khi lấy lại được linh trí, hắn luôn phải sống trong cảnh sợ hãi, luôn phải tìm cách che đậy chính mình, rất ít khi hắn được thoải mái bộc lộ chính bản thân mình.

Nhưng tại Tuyệt Đỉnh Sơn không có ai khác ngoài hắn, không ai có thể lén lút dòm ngó, hắn có thể không chút cố kỵ mà phóng đãng một lần.

Tôn Kỳ càng chiến càng dũng mãnh, dồn ép huyễn ảnh Hoàng Thiên vào thế bị động chống đỡ.

Thương ảnh như mưa từ trên cao trút xuống, huyễn ảnh Hoàng Thiên xoay giáo chặn lại nhưng mà vẫn bị thương ảnh đánh thủng lỗ chỗ.

Huyễn ảnh Hoàng Thiên hét lên giận dữ, ma khí bộc phát, nó đang rơi vào trạng thái cuồng bạo. Thể hình tăng gấp đôi, lực lượng tăng gấp đôi, chiến lực cũng tăng gấp đôi. Nó lập tức xông tới tấn công Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ cười lớn, thẳng tiến không lùi:

“Đến hay lắm!”

Oanh! Oanh! Âm thanh dậy sóng vang trời.

Hai bên lại một lần nữa lao vào chiến đấu.

Lại qua không biết bao lâu thời gian, Tôn Kỳ cuối cùng một kích đâm nát đầu huyễn ảnh Hoàng Thiên.

Huyễn ảnh lập tức tan biến, lồng ánh sáng bảo vệ phụ thể mở ra.

Cột ánh sáng trên Tuyệt Đỉnh Sơn lập tức ảm đạm, đám Tề Sở nhìn thấy thì tái mặt khó tin: chẳng lẽ hắn thành công chiến thắng huyễn ảnh lấy được phụ thể?

Tại trên đỉnh núi, Tôn Kỳ thở ra một ngụm trọng khí, hắn từng bước lại gần trung tâm pháp trận. Tại đây có một bàn đá, trên bàn đá để một bộ phụ thể.

Khi Tôn Kỳ nhìn thấy bộ phụ thể, hắn không kìm được mà hét lên:

“Không thể nào! Không thể nào! Tại sao có thể như vậy!?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.