Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 118: Hỏa Linh




Lương Bằng thắc mắc:

“Nếu như trung tâm Hỏa Nguyên có cơ duyên quan trọng, vậy phải chăng mấy vị cường giả đấy đã lấy đi?”

Tào Chân nghe lời này thì lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng kể lại:

“Lúc bọn họ muốn đem viên đá về nghiên cứu thì xuất hiện một ngọn lửa ma trơi. Ngọn lửa này quỷ dị khó lường, nhiệt độ cực cao, dù chưa tiếp xúc thì cũng có mấy vị Tạo Thể cảnh bị thiêu chết. Lại nói ngọn lửa này như có linh tính, dù bọn họ có chạy trốn thì cũng bị nó đuổi theo kịp, tu vi càng mạnh càng bị nó chú ý.”

“Vậy không có cách gì đối phó với ngọn lửa đó sao?” một tên hỏi.

Tào Chân lắc đầu:

“Không có. Bọn họ sử dụng hết tất cả biện pháp vẫn không thể làm gì ngọn lửa, chỉ có tiếp thêm ma khí khiến nó cháy thêm dữ dội. Cuối cùng bọn họ từ bỏ, mạnh ai lấy chạy.”

“Kết thúc lần thám hiểm đó, chết hết tám phần, cũng có vài cường giả Hợp Nhất cảnh ngã xuống. Từ đó về sau lại không có ai đi vào, trở thành cấm địa. Cho đến nhiều năm sau đó mới có Luyện Linh cảnh đi vào tìm được Hỏa Căn. Sau đó thì trở thành tranh chấp giữa hai luyện linh sư hội như chúng ta biết hiện nay. Nhưng mà…”

Nói đến đây, Tào Chân chỉ chỉ lên trời, nói:

“Bọn hắn vẫn đang quan sát Hỏa Nguyên. Bọn hắn đang chờ một ngày Hỏa Nguyên nguội đi, ngày mà bọn hắn có thể đi vào.”

“Vậy thì nào còn cơ hội cho chúng ta?” Hạ Xung ỉu xìu nói.

Tào Chân mỉm cười:

“Không! Đây chính là cơ hội cho chúng ta. Hỏa Nguyên chưa nguội, chỉ có Luyện Linh cảnh mới đi vào được. Chính là cơ hội duy nhất cho chúng ta tìm kiếm cơ duyên. Đợi Hỏa Nguyên nguội cũng không có phần chúng ta.”

“Vậy sao bọn họ không phái thuộc hạ thăm dò hoặc cho thiên tài hậu bối vào tranh cơ duyên?” Khương Tường hỏi lại.

Tào Chân cười thần bí:

“Các ngươi tưởng không có sao? Tất cả chuyện chúng ta nghĩ đến bọn họ đã làm. Còn chi tiết như thế nào thì chỉ có bên trên là biết. Ta chỉ biết chắc một điều là cơ duyên này vẫn chưa bị đoạt đi.”

“Vậy cơ duyên đó là cái gì?” đám bọn họ háo hức hỏi.

Tào Chân lắc đầu;

“Không có thông tin. Nhưng ta đoán đó là một bộ ma pháp truyền thừa, tu luyện thành công có thể giúp vô địch thiên hạ.”

“Ta lại nghĩ là một bảo khí.”

“Cũng có thể là một viên đan dược.”

“Lỡ đâu lại là một loài linh sủng.”

….

A… A… A… Tôn Kỳ thét lên.

Tiếng thét kéo dài mãi.

Hắn hét một lúc thì nhận ra điều gì đó. Đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, đôi tay bắt chéo cũng từ từ hạ xuống. Hắn sờ sờ khuôn mặt.

Hắn chưa chết. Hắn quả thực chưa chết. Hắn chưa kịp vui mừng thì lại mếu muốn khóc.

Ngọn lửa ma trơi đang lơ lửng trên đầu hắn hút lấy linh khí.

Tôn Kỳ vốn không còn nhiêu linh khí trong cơ thể, bây giờ lại bị ngọn lửa ma trơi này hút lấy, hắn chỉ sợ sớm muộn gì cũng tiêu hao hết linh khí. Đến lúc đó thì hắn chết chắc.

Tôn Kỳ cố gắng vận chuyển suy nghĩ tìm cách.

Hắn cần bổ sung linh khí. Nhưng mà làm sao bổ sung linh khí đây, toàn bộ ma thạch, đan dược hay thảo dược, hắn đều để lại chỗ ở. Lúc này trong tay hắn hoàn toàn không có thứ gì có thể bổ sung linh khí.

A… khoan đã. Còn một thứ.

Tôn Kỳ lấy ra một cọng Hỏa Căn từ trong túi, thầm nghĩ: hy vọng có thể bổ sung linh khí. Sau đó hắn ném cọng Hỏa Căn vào miệng. Hắc động lập tức vận chuyển.

Hỏa Căn dần dần tan ra bị hắc động thôn phệ.

Một lượng linh khí khổng lồ từ trong hắc động truyền vào cơ thể của Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ còn chưa kịp điều động linh khí đổ vào linh khí hồ thì một lực hút mạnh kéo linh khí chạy thẳng lên trên chui vào trong ngọn lửa ma trơi.

Tôn Kỳ thầm mắng: đáng chết!

Ngọn lửa thì lại nhảy nhót vui sướng.

Một lúc sau linh khí từ cọng Hỏa Căn cũng bị ngọn lửa hấp thụ hết, nó lại đang chuẩn bị hấp thụ linh khí của hắn.

Tôn Kỳ biết cứ kéo dài như vầy không phải là cách. Hắn lại ném mấy cọng Hỏa Căn vào miệng. Hắn cần nhanh chóng tìm biện pháp.

Đầu óc hắn luân chuyển suy nghĩ đối sách. Bỗng nhiên một ý tưởng nảy ra trong đầu hắn: Luyện hóa ngọn lửa này.

Trong luyện khí muốn phát huy hết công dụng một bảo vật thì cần luyện hóa nó. Điều này chỉ đúng với bảo vật.

Tôn Kỳ cũng không biết có thể áp dụng với ngọn lửa này hay không. Ngọn lửa hẳn không phải là sinh vật sống, có thể coi như bảo vật luyện hóa nhưng mà ngọn lửa này hình như có linh tính trí tuệ.

Tuy không biết là có thành công hay không nhưng đã đến bước này thì hắn buộc phải liều thôi.

Tôn Kỳ nắm hết Hỏa Căn bỏ vào miệng, từng luồng linh khí dồi dào sinh ra.

Linh khí cùng thần thức quện vào nhau chủ động tiến nhập vào ngọn lửa.

Khi thần thức của hắn xông vào trong ngọn lửa hắn cảm giác như lạc vào một không gian rộng lớn vô ngần. Không có trên dưới trái phải không có trời không có đất, tất cả đều là hư không. Lúc này có một giọng nói mơ hồ truyền khắp không gian:

“Ta phán có ánh sáng!”

Ánh sáng liền có. Đối lập với ánh sáng là bóng tối. Ánh sáng đi tới đâu thì bóng tối lùi tới đó.

Tại một nơi nào đó, ánh sáng cùng bóng tối va chạm kịch liệt, từng tia năng lượng bắn ra. Trong đó có một tia năng lượng biến thành ngọn lửa.

Ngọn lửa rơi bắn lung tung thì có một bàn tay nhẹ nâng ngọn lửa.

Ngọn lửa nằm trong bàn tay này thì vui mừng nhảy nhót. Một đôi mắt sâu thẳm, trong ánh mắt chất chứa bản nguyên vạn vật.

Đôi mắt thú vị nhìn ngọn lửa trong tay mình, sau đó phán:

“Ngươi sẽ được gọi là lửa. Ngươi sẽ là vua của các loại lửa. Là tổ của tất cả loại lửa trên đời này. Ngươi là Hỏa tổ.”

Đôi mắt ấy lại nhìn lên xuyên qua thời gian, không gian, nhìn xuyên vạn vật, nhìn rõ từng hạt cấu tạo. Miệng mỉm cười, lại có giọng phán:

“Ta có một nhiệm vụ cho ngươi. Nhưng mà không phải bây giờ.”

Sau đó đôi tay ấy đặt ngọn lửa xuống một bụi gai.

Ngọn lửa vẫn bập bùng cháy nhưng bụi gai cũng không bị thiêu rụi. Ngọn lửa cứ như vậy tồn tại.

Ngày qua, tháng đến, năm đi. Giống như lời đã phán, ngọn lửa này tách ra từng tia lửa. Những tia lửa này vung vãi rơi xuống mọi nơi trong thiên địa.

Có tia lửa rơi vào trong nơi âm u trở thành u hỏa.

Có tia lửa kết hợp với chim nhỏ trở thành phượng hoàng hỏa.

Có tia lửa rơi xuống lòng đất trở thành địa hỏa.

Có tia lửa rơi vào bông sen trở thành liên hỏa.

Có tia lửa rơi xuống đống lá khô trở thành thường hỏa.

Mỗi tia lửa đều có số phận riêng của nó. Nhưng mà ngọn lửa kia vẫn nằm tại đấy như một con mèo lười ngủ ngày.

Và rồi một ngày, một hòn đá từ nơi nào đó bay đến, phá tan bụi gai, kéo theo nó bay xa.

Bay rất xa… rất xa… rất lâu… rất lâu… càng ngày ngọn lửa càng yếu dần. Nó liền chui vào trong viên đá… ngủ tiếp.

Lại qua không biết bao lâu, bỗng nhiên có một vụ va chạm mạnh, viên đá nứt ra. Nó bị đánh thức từ trong giấc ngủ. Nó quan sát xung quanh. Nó thấy không có gì thú vị nên chui vào trong tảng đá… ngủ tiếp.

Sau đó nó cảm giác khó chịu, nó tỉnh giấc ra ngoài, nó thiêu rụi một đám lại gần nó. Sau đó lại có một đám khác, nó lại thiêu một lần nữa. Từ đó về sau không ai còn làm phiền nó ngủ.

Trong lúc ngủ nó vẫn có thể cảm nhận được mình đang bị tiêu tán dần, nó đang bị suy yếu. Nhưng mà nó không thể làm gì, nó chỉ có thể làm chậm quá trình này bằng cách… ngủ tiếp.

Rồi một ngày nó cảm thấy có gì đó đang mời gọi nó, một thứ khiến nó thèm khát từ trong bản năng, một thứ có thể giúp nó khôi phục. Vậy là nó tỉnh dậy đuổi theo thứ đó. Và rồi nó cũng có được thứ nó muốn, nó điên cuồng hấp thụ lấy thứ này.

Tôn Kỳ lúc này ôm đầu đau đớn. Thần thức và linh khí của hắn tiêu hao quá nhiều.

Hắn cố tạo dựng Hồn Phách Ấn Ký để lạc ấn trong ngọn lửa nhưng mà ngọn lửa quá nóng. Hồn Phách Ấn Kỳ mới vừa tạo dựng đã bị thiêu đốt.

Thần thức và linh khí của hắn đang cạn kiệt dần, ý thức của hắn trở lên mơ hồ. Hắn biết mình đã sức cùng lực kiệt.

Hắn đổ sụp thân hình. Hắn nằm đấy với một chút ý thức còn sót lại. Hắn miên man mơ màng. Hắn không biết hắn tiến vào đây là đúng hay sai, hắn không biết tham gia đan chiến là đúng hay sai, hắn không biết đáp ứng Đại ca là đúng hay sai,… từng dòng ký ức chảy ngược.

Hắn không biết mình tồn tại trên đời này là đúng hay sai.

Nhưng mà tất cả đã không còn quan trọng. Hắn sắp chết. Chết đi rồi thì tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Hắn nhắm mắt chìm vào trong bóng đêm vô tận.

Lách tách… lách tách… lách tách…

Trong đêm đen từng tiếng lách tách vang lên, những đốm sáng hỏa quang văng tung tóe, chúng sinh ra rồi lại lụi tàn. Chỉ còn lại một ngọn lửa là vĩnh hằng bất diệt.

Ngọn lửa này dần chiếu rọi sáng tỏ, bóng đêm lui tán. Ý thức của hắn được chiếu sáng, hắn tỉnh lại.

Tôn Kỳ mơ màng mở đôi mắt ra. Hắn cảm thấy toàn thân vô lực. Linh khí và thần thức đều cạn kiệt. Hắn cố thôi thúc hắc động để hắc động có thể hấp thụ bất cứ thứ gì có thể hấp thụ.

Sau đó nửa ngày, Tôn Kỳ mới dần khôi phục.

Hắn ngồi dậy kiểm tra xung quanh. Bên cạnh hắn lúc này là ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót vô hại.

Tôn Kỳ có thể cảm nhận được một mối dây liên hệ giữa hắn và ngọn lửa nhỏ này. Hắn cẩn trọng từ từ đưa tay sờ lấy ngọn lửa.

Không nóng! Quả thực không nóng! Vậy có nghĩa là hắn đã hoàn toàn luyện hóa được ngọn lửa.

Tôn Kỳ vui mừng quá đỗi. Thành công! Hắn vậy mà thành công. Hắn tưởng mình đã chết nhưng không ngờ lại thành công.

Nếu không phải hắn còn đang suy yếu thì lúc này hắn đã nhảy lên vui mừng ca hát ba ngày ba đêm. Chỉ nghĩ đến một chút sức mạnh của ngọn lửa này có thể đốt chết cả Hợp Nhất cảnh, sau này gặp ai ngứa mắt liền lấy lửa ra ném hắn. Đốt chết cả nhà hắn.

Có được ngọn lửa này không phải là vô địch thiên hạ rồi sao?

“Không được!”

“Vì sao lại không được?”

“Vì bổn Hỏa… Hỏa… còn đang suy yếu cần phải ngủ say nếu không sẽ bị tiêu tán.”

“Suy yếu là sao?... A… khoan đã… là kẻ nào đang nói…”

Tôn Kỳ nháo nhác nhìn xung quanh cảnh giác.

“Không cần nhìn nữa là bổn Hỏa… Hỏa… đang nói chuyện với ngươi.”

Tôn Kỳ nhìn ngọn lửa nghi hoặc:

“Là ngươi đang nói chuyện với ta sao? Sao có thể như vậy chứ?”

“Có gì không thể chứ? Ta với ngươi tinh thần liên thông, có thể giao tiếp với nhau.”

“Không! Ý ta là ngươi là ngọn lửa sao có thể có ý thức được.”

“Ngọn lửa cái đầu ngươi, gọi ta là Hỏa… Hỏa… gì đó, ta cũng không nhớ được tên mình. Chờ ta nhớ được sẽ nói với ngươi. Ngươi chỉ cần biết ta không phải ngọn lửa bình thường, ta có ý thức. Ta cũng là một sinh linh sống.”

Tôn Kỳ chẹp miệng, tấm tắc khen kỳ lạ nhưng rồi hắn nhớ lại trọng điểm thì hỏi:

“Ngươi nói ngươi đang suy yếu cần ngủ say là sao? Ngươi không thể cầm đi đốt kẻ khác sao.”

“Không thể.” Ngọn lửa dứt khoát.

Tôn Kỳ ỉu xìu:

“Vậy ta liều cả mạng sống thu phục ngươi thì được ích gì chứ?”

“Ta nói cho ngươi biết: Thứ nhất ngươi không thu phục ta mà ta chủ động cùng ngươi ký hiệp ước. Thứ hai: ta còn đang suy yếu nhưng chỉ cần ngươi cung cấp cho ta đủ năng lượng thì ta có thể hồi phục lại trạng thái tốt nhất.”

Tôn Kỳ nghe vậy thì mắt sáng mừng rỡ:

“Thứ ngươi nói hẳn là linh khí, vậy ngươi cần bao nhiêu.”

“Ưm… không nhiều. Chỉ cần một tỷ cái như ngươi bây giờ gộp lại, có lẽ đủ cho ta khôi phục lại tám phần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.