Đường Chính Dật thẳng chân gác lên bàn làm việc trắng tinh, tự tay móc trong túi quần đắc tiền ra một gói thuốc. Rủ mi mắt nhìn người kia đang thấp thỏm lo sợ. Châm thuốc, phà khói.
Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, nhíu mày.
" Đường... Đường Tổng... Lý Ngụy tôi vốn nhỏ bé. Chức vụ này khó khăn mới kiếm được... ngài... ngài có thể lượng thứ... ", Lý Ngụy nói một tràn liền loạn tứ tung. Mình phạm lỗi gì cũng không biết.
Đường Chính Dật không buồn nhấc mi mắt.
Nhà họ Lý theo ngành y cũng hơn ba đời. Tiếng tăm lừng lẫy. Quan hệ cũng gọi là tương đối tốt với Đường gia. Hoa An này thuộc quyền sở hữu của Đường Chính Dật, sau này nhờ quan hệ tốt đó mà nhà họ Lý có được chức quyền trong bệnh viện. Có điều Lý Ngụy cũng không giỏi giang mấy, Đường Chính Dật nhìn ra nên cũng chỉ cho tạm cái chức viện trưởng qua loa cho có lệ.
" Ông không thiết sống nữa sao? Người của tôi cũng dám đụng vào? ", hắn phà ra làn khói còn đọng trong miệng. Trong giận ngoài bình thản.
Lý Ngụy phát giác được điều gì đó nên vội gập đầu. " Tôi sai... là tôi sai... không nên mắng bác sĩ Đường! ".
Đường Chính Dật mắt nhắm, mắt mở rõ khinh thường Lý Ngụy. Con người hắn cũng chẳng thích nói lời dư thừa chỉ im lặng vài phút.
Lý Ngụy hệt như ngồi trên đống than. Đường Chính Dật càng im lặng, Lý Ngụy càng không khỏi run rẫy.
Bình thường không có chuyện gì hắn đã thành bộ dạng khiến người ta sợ hãi. Khi tức giận đôi mắt đó chỉ mở hờ, sắc bén lại càng khiến người ta nhìn thoáng qua đã nhiễm nặng phong hàn. Tới khi chứng kiến được cảnh hắn tức giận thì ba cái Hoa An cũng không đủ để hắn bổ đôi.
Đường Chính Dật ném điếu thuốc lên trước mặt Lý Ngụy.
" Con người chỉ cậy quan hệ thì đừng nên quá tự đắc! Tôi cũng không quản mấy chuyện ở đây nhưng Đường Tinh Đông đó phiền ông đừng nên lắm lời! ", hắn đi qua đạp điếu thuốc còn đang cháy đỏ.
Nghe tiếng đóng cửa, Lý Ngụy một hơi thở ra nhẹ nhõm. Bản thân tới giờ phút này mới biết Đường Tinh Đông đó là nhân vật khó có thể đụng vào. Ông nhếch môi. Rõ ràng có quyền thế như vậy nhưng khi mới bước vào Hoa An y làm bộ mặt như thể chẳng khác gì con rùa rụt đầu. Giấu nhẹm cái quyền thế đó sau lớp vỏ bọc của một dân thường một cách hoàn hảo. Vài phút trước ông còn nghĩ sẽ tống cổ y ra khỏi bệnh viện mới chết chứ. Lý Ngụy xoa xoa cái cổ đang đeo sợi dây bằng vàng đắt đỏ. Nếu như thật sự sa thải Đường Tinh Đông đó sợ rằng sẽ khó thoát khỏi móng vuốt của Đường Chính Dật chứ chưa kịp nói tới Đường gia. Từ giờ về sau nên an phận một chút mới tốt.
- -----
Biệt thự của nhà họ Đường phải nói là quá hoàn hảo. Khoảng sân vườn hai trăm người đứng không hết. Hai bên trải đều Cẩm Tú Cầu xanh biếc. Ở giữa sân có hẳn một tượng nữ thần cao ba mét cầm một cái bình chảy nước. Trong hồ có vài con cá chép đỏ bơi lượn.
Đường Tinh Đông mang theo một túi đeo chéo đựng vài sấp tài liệu. Bản thân cũng không có ý định sẽ ở lại chỉ là muốn tới thực hiện một vài nghi lễ cho tròn đạo làm con.
Y đứng trước cánh cổng cao bốn mét màu trắng tinh, hoa văn điêu khắc phức tạp cầu kỳ nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không thấy có ý nghĩa gì. Cánh cổng được người bên trong mở ra.
" Chào dì Lưu! ", Đường Tinh Đông lễ phép cúi đầu với người trước mặt.
Dì Lưu khẽ cúi đầu đáp lại. Xòe ra bàn tay hướng vào bên trong. " Phu nhân đang đợi thiếu gia. "
Đường Tinh Đông chỉ nhẹ cười. Dì Lưu là người làm trong nhà cũng được vỏn vẹn bốn mươi năm. Nhà bà ba đời đều phục tùng cho Đường gia. Đường gia một mực tin tưởng hơn ai hết. Dì Lưu cũng không dám một lần làm trái lời. Trong nhà này có lẽ chỉ có Đường Tinh Đông chưa bao giờ nặng nhẹ với bà. Mỗi lần thấy y trở về đều khiến tâm tình bà vui vẻ hơn nhiều phần.
" Đông Đông! ", người phụ nữ dáng vóc thục nữ đoan trang. Mái tóc đen dài vén một bên. Trên môi vươn một nụ cười ôn hòa khó tả, dang rộng đôi tay hướng về phía Đường Tinh Đông.
" Dì! ", một tiếng " dì " kêu lên liền khiến bà rụt tay về. Hiện rõ vẻ mặt không vui vẻ. Đường Tinh Đông ho khan vài tiếng liền chỉnh lại, " m... mẹ! "
" Đông Đông, bao nhiêu năm như vậy con đều muốn giữ khoảng cách với ta? Phải chăng ta chưa từng đối xử tử tế với con? ", giọng nói hiện rõ vẻ oán giận.
" Người rất tốt với con là do con không tốt. ", y đón nhận vòng tay của bà. Ôm lấy cơ thể ấm áp đã lâu không gặp gỡ.
Phu nhân nhà họ Đường nổi tiếng xinh đẹp, tính nết ôn hòa, khí chất ngời ngời. Ngữ khí thông minh sắc xảo. Luôn biết làm được lòng người khác. Thẩm Tư Yên, danh tiếng lẫy lừng. Trước đến nay đều một mực chăm lo cho Đường Tinh Đông. Y từ nhỏ đã là một thằng nhóc hiểu chuyện. Điều đó luôn làm cho Thẩm Tư Yên đắn đo có nên cho y điều quản một công ty của Đường gia hay không.
" Đông Đông, ta rất nhớ con. Con trở về đây luôn có được không? ", Thẩm Tư Yên vỗ vai y.
Đường Tinh Đông phì cười. Dáng vẻ này của bà nhìn bao lâu cũng không chán nha.
" Con dù gì cũng đã lớn không thể cứ ở mãi nơi này được. Sẽ thường xuyên đến thăm người có được không? "
" Con đúng là quá hiểu chuyện rồi! "
Thẩm Tư Yên gật đầu, trong lòng vẫn còn hơi giận dỗi. Đường Tinh Đông rời khỏi vai bà.
" Mau chỉnh trang lại. Cha của con chốc nữa sẽ xuống cùng dùng cơm. Ông ấy đi đường xa tâm tình chắc cũng không ổn mấy đâu. ", bà vươn tay chỉnh lại áo sơ mi cho y.
" Người vất vả rồi. ", Đường Tinh Đông rời đi. Tìm kiếm nơi cất túi của mình.
Y có hơi lo lắng. Từ lúc cha mẹ mất đã may mắn được nhà họ Đường nhận nuôi. Thẩm Tư Yên đồng ý là thoải mái còn thích y là đằng khác. Bà dù gì cũng là người bạn thâm tình của mẹ mình. Càng về sau càng nhìn Đường Tinh Đông lại càng an ủi được nỗi nhớ nhung người bạn này của bà. Về phần Đường Nhuận, ông ấy không bài xích việc y gọi là cha cũng không phản bác việc y đi lại trong Đường gia nhưng Đường Nhuận lại có vẻ trông cậy gì đó vào Đường Tinh Đông khiến y hơi lo lắng mỗi lần nhìn thấy ông.
" Về rồi sao? Sao không cùng mẹ hàn huyên một lúc? Bà ấy rất lo lắng cho con. ", Đường Nhuận từ trên lầu bước xuống, tiến lại gần y.
Đường Tinh Đông giật mình, bước lui vài bước.
" Ch... cha? ", mỗi lần thấy Đường Nhuận xem như y được một màn nói lắp không điểm dừng.
" Xuống dùng cơm với mọi người! ", Đường Nhuận cũng không lấy làm lạ. Dáng vẻ này mỗi lần gặp y đều thấy. Nhiều đến mức ban đầu nhắc nhở " không nên sợ " lúc sau thì lấy làm chuyện thường tình.
Y theo sau Đường Nhuận xuống phòng ăn. Vừa kịp lúc Thẩm Tư Yên giúp dì Lưu mang vài món hợp khẩu vị của Đường Nhuận đặt lên bàn ăn lớn. Thức ăn nóng hổi mang hương thơm động lòng người.
" Chính Dật đâu? Tại sao còn chưa có mặt? ", vừa nhắc tới Đường Chính Dật, ông liền lộ vẻ khó chịu.
" Về rồi! ", Đường Chính Dật kịp lúc đi vào. Liền kéo ghế ngồi xuống. Không buồn nói lời thứ hai với ông, cũng chẳng thèm đánh mắt với bà. Để Vu Lỵ đằng sau lủi thủi đi tới.
" Chào cha... mẹ! Con thay Chính Dật xin lỗi hai người. Đã thất lễ rồi ạ! ", Vu Lỵ giữ vững tôn nghiêm cúi đầu.
" Không cần xin lỗi. Tôi là con của họ không phải người ngoài, không cần lễ nghĩa. "
- -------------------------------
Hết chương 2.