Nhân Tình Bí Mật

Chương 13




Hồng Nguyên ngồi trên sô pha đơn, nhấp một ngụp rượu vang đỏ, chau mày. Nàng liếm môi dưới, đặt ly rượu xuống bàn, nhìn hắn. Một lúc sau, mất kiên nhẫn nàng lại nhấp thêm một ngụp rượu vang, trầm giọng: " Này! "

Đường Chính Dật không trả lời, mặt hệt một khúc gỗ, không có lấy chút xúc cảm.

Phòng làm việc của hắn đặt biệt lớn, phía sau bàn làm việc đồng loạt trải kính cường lực. Không khỏi khiến nàng có chút choáng ngợp. Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính, trải đều lên tấm lưng rộng của hắn, khó nhìn rõ mặt. Mà thật ra Hồng Nguyên chẳng cần nhìn rõ mặt hắn nàng cũng biết là vẻ mặt gì. Nàng sắp bị ánh mắt bén như lưỡi dao đó chém chết rồi. Hắn hôm này cư nhiên có chút căng thẳng a?

Hồng Nguyên bị cho ăn bơ, tức giận quát: " Này đầu gỗ! "

Đường Chính Dật không nhấc mắt, giọng vừa trầm vừa khàn, không có độ ấm: " Uống xong thì ra ngoài. "

Hồng Nguyên nhếch mép, mặt dày: " Mấy ngày nay tâm trạng của cậu giống chó cắn vậy? Đoán không nhầm là cậu với nhóc Đông xảy ra chuyện chứ gì? "

Nghe đến Tinh Đông, Đường Chính Dật hơi khựng người, mặt liền đen hơn một chút. Đúng thật mấy hôm nay tâm trạng hắn đâu có khác chó cắn là mấy. Ngoài đưa đầu vào đống hợp đồng chất cao như núi, dự án hợp tác cùng với dự án sắp tiến hành ra thì hắn không dám quan tâm đến thứ khác. Hồng Nguyên cảm thấy có chút kỳ lạ. Nàng bất mãn cùng cực với tác phong làm việc quá độ này.

" Im lặng là đúng rồi. Bình thường đống giấy tờ kia có cao hơn nhà cậu thì đầu gỗ cậu cũng sẽ cong chân tranh thủ chạy về nhà chỉ để ăn một bữa cơm của nhóc Đông. Hà cớ gì tận bốn ngày rồi đến bước ra khỏi phòng cậu cũng chẳng buồn. ", Hồng Nguyên nói bằng giọng điệu cợt nhã.

Nàng còn nhớ rất rõ có lần hắn đã đắn đo việc Tinh Đông ngỏ ý muốn dọn ra ngoài. Đường Chính Dật lần đầu tiên tìm đến nàng hỏi ý kiến. Hắn không muốn Tinh Đông dọn ra ngoài nhưng càng không muốn quá ràng buộc tự do của y. Kết quả y đi hai tháng, Hồng Nguyên chứng kiến hắn sốt cao hai tuần, say mèm một tuần, số ngày còn lại đều ăn cơm ngoài không đều đặn, tầng suất làm việc cao hơn bốn tầng. Có đôi lúc nàng lại nghĩ mình là nên dành sự đáng thương này cho tình đơn phương cao thượng của Đường Chính Dật hay cho Tinh Đông vì đã vô ý bị tên tham lam này yêu thương.

Đường Chính Dật im lặng. Hắn là đang tự kiểm điểm bản thân việc hôm trước mất đi tự chủ. Tinh Đông từ nhỏ đã rất không thích người khác chạm vào da thịt của mình vì y đặt biệt nhạy cảm. Chắc chắn y vài ngày nữa sẽ không về nhà vậy thì hắn cũng sẽ không về.

Hồng Nguyên bắt chéo chân, nhấp rượu: " Cậu biết tính nhóc rồi đó. Đầu gỗ cậu không bắt nhóc về, nhóc chết ở bệnh viện luôn cho coi. "

Đường Chính Dật khẽ thở dài: " Em ấy chắc chắn đã giận. "

Hồng Nguyên cười nhạt: " Hay quá ha. Đôi lúc tôi thấy nhóc như thiên thần vậy đó. Trong đầu toàn vị tha với vị tha. Chắc chắn một chút giận cũng không có. Mà giận cũng đúng đi ai bảo cậu đem nhóc ra cắn như chó làm gì? "

Đường Chính Dật mệt mỏi, lấy tay đỡ trán: " Hơi mất kiểm soát. "

Hồng Nguyên bất mãn cũng thở dài: " Cậu không nghĩ cho Tinh Đông cũng phải nghĩ cho Tống Vu Lỵ. Trong chuyện này con bé không có lỗi. Nếu con bé biết được cậu không dành tâm tư cho nó, tôi có cảm giác nhóc Đông vô duyên vô cớ lại dính vào một mớ rắc rối. "

Không phải hai người mà là tận ba người sẽ tạo thành một vòng quay rắc rối. Vậy suy cho cùng lại chính Tinh Đông là người gánh chịu rắc rối này. Tạo ra vòng quay đó lại là sự ích kỷ của Đường Chính Dật. Câu chuyện này mãi mãi không có hồi kết. Hồng Nguyên là người ngoài cuộc còn nhìn thấy được, vậy Đường Chính Dật vì sao mãi không chịu nhìn thấy?

Chân mày hắn giật nhẹ, hắn nhỏ giọng nói: " Cạnh em ấy có tôi. "

Hồng Nguyên chau mày: " Cậu mở to mắt một chút, nhìn kỹ một chút, vận động não của mình đi! Nhóc Đông không phải đồng tính luyến. Đừng đặt suy nghĩ của người khác vào suy nghĩ của bản thân. Cậu ở với nhóc được bao lâu? Đến khi cậu kết hôn, cậu nghĩ nhóc sẽ buồn chắc? Tính nhóc như thế nào? Tính nhóc chính là sẽ vui vẻ chúc mừng hạnh phúc cho hai người. Tình yêu mù quáng của cậu khiến những người xung quanh quá mức mệt mỏi. "

Đúng thật, Hồng Nguyên nói rất đúng. Hắn quá mù quáng, dù biết bản thân hắn giữ tình cảm trong lòng rất khó chịu. Dù hắn biết mình một chút cũng không muốn kết hôn nhưng hắn vẫn im lặng. Nếu Đường Chính Dật nói ra thì sau đó sẽ như thế nào? Sau đó hắn nhìn Tinh Đông tiếp tục ở bên mình hay nhìn Tinh Đông chán ghét rời đi? Hắn quả nhiên không dám đánh cược số mệnh.

Hồng Nguyên đứng về phía Tinh Đông, dù cho chỉ là một chút. Nàng lúc này chẳng biết phải nói như thế nào, chỉ biết lần lượt thở dài: " Cậu không phân biệt được giữa tự do và giam giữ sao? Nhóc đó ở với cậu cũng hơn mười năm, cậu kiềm chế dục vọng cũng hơn mười năm, rồi sẽ tới lúc nào cậu kiềm không nổi đây? Nếu cậu không nói ra được thì buông bỏ đi. Ràng buộc không hạnh phúc. "

Đường Chính Dật ấn ấn ngón tay vào hai thái dương. Nếu hắn thật sự buông bỏ được, hắn đã không kiềm nén đến tận thời điểm này.

Hồng Nguyên đặt ly rượu xuống, bất đắc dĩ nói: " Về nhà đi! Về nhà sẽ có nhiều thứ khiến tâm tình cậu thoải mái hơn. Đừng có ở đây làm một bộ lãnh đạm nhạt nhẽo giả tạo với tôi. "

Đường Chính Dật nhấc mắt, trầm giọng: " Ra ngoài! "

Hồng Nguyên mở to mắt, nhìn qua nhìn lại một hồi mới " à " một tiếng. Quên mất nàng hiện đang ngồi trên đất nhà hắn. Nàng lẳng lặng, đem một mặt quê xệ bước ra ngoài.

- -------

" 38,5 độ? Bộ em muốn chết à? ", Felix tròn mắt, nhìn chằm chằm cái nhiệt kế.

Tinh Đông mở ngăn tủ, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát. Đem ra mấy lọ thuốc trắng, xanh, đổ lên lòng bàn tay hai ba viên. Y không nhanh không chậm uống một hơi liền hết. Sau mới nói: " Cảm mạo, không sao. "

Felix vừa thích lại vừa chán ghét tính cách này của y. Tinh Đông vì sao không thể một lần nghe theo lời người khác? Chuyện gì cũng muốn tự mình cam chịu, phiền phức chỉ nên tới với mình. Hằng ngày chỉ có thể nghe " không sao " từ y. Quá tự lập nhiều khi lại không tốt.

Anh không muốn tiếp tục nói, dù sao y cũng chẳng nghe. Dứt khoát nắm lấy eo Tinh Đông ném xuống giường, thuận tay khoát chăn. Felix nằm kế y, nghiêng người. Tay anh ấn xuống tóc y xoa xoa, ôn nhu nói: " Nghỉ ngơi cho tốt. Vài thứ thuốc đó không chống đỡ thay em được đâu. Em đau tôi cũng đau. "

Tinh Đông ngốc ngốc: " Đau? "

Felix cười cười, lật người nhìn xuống y. Anh nắm bàn tay y chạm lên ngực trái. Thì thào chỉ đủ hai người nghe: " Đau ở đây. "

Giọng nói của Felix trầm nhưng tràn đầy hơi ấm. Đi vào tai người nghe càng làm cho trái tim người đó tan chảy. Cuốn hút đến mức tim y đập một cái, chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn anh. Không phải y nhưng có thể sẽ là bất cứ ai đó muốn một lần chạm lên môi anh. Chạm một cách đầy nhẹ nhàng giống như cảm ơn vì sự quá đỗi ôn nhu.

Tinh Đông hiện tại lại dấy lên một suy nghĩ vô cũng ích kỷ. Giá như trước mặt y là Đường Chính Dật, giá như hơi ấm này tất cả đều lan tỏa từ người anh ấy. Tinh Đông không biết chính mình là đang suy nghĩ cái quỷ gì. Y lấy cánh tay che mặt, nghiêng đi tránh ánh mắt Felix. Giống như sắp khóc, y chính là sắp rơi lệ: " Xin lỗi Felix! "

Ánh mắt của Felix dường như là hụt hẫng, lại giống như đau lòng. Anh cố gắng cau lên một nụ cười thật đẹp, đẹp đến xót xa. Trở mình, anh nằm xuống nhìn lên trần nhà. Vẫn không phai mờ đi sự ôn nhu, anh nói: " Em thích người ta rồi có đúng không? "

Tinh Đông hơi cong môi, kìm nén: " Là yêu... rất yêu... "

Felix vô thức trở nên yếu đuối, anh cũng lấy cánh tay che mắt, cười nhạt: " Tôi sẽ tiếp tục chờ em. Chờ đến khi em thật sự gục ngã, thật sự cảm nhận được tổn thương. Tôi sẽ ôm em, sẽ đón nhận em. "

Tinh Đông không hiểu vì sao Felix lại dùng "tiếp tục". Hai chữ này từ miệng Felix nghe ra rất nhiều đượm buồn, thêm nhiều cam chịu nhưng y không có ý muốn hỏi.

" Có muốn nghe tôi nói một chút không? ", Tinh Đông cười nhạt, y không muốn không khí có phần trầm lặng.

Anh gật đầu.

" Tôi là một người sống vô cùng tiêu cực, anh ấy lại rất có chính kiến của bản thân. Là người chuẩn mực quy tắc, trái ngược với tôi. Cha mẹ tôi đã mất từ sớm, lúc đó cứ ngỡ cuộc đời chẳng còn gì nữa rồi hay là cứ nhảy vào đống lửa kiếm tìm, kiếm không được thì cùng cha mẹ ở một thế giới khác đoàn tụ. "

Felix không nói, chỉ có chút thương cảm trong lòng. Tinh Đông tiếp tục nói.

" Tôi được một anh lính cứu ra khỏi dinh thự. Lúc đó chỉ mới có mười tuổi, được cứu ra vừa lo sợ vừa hối hận. Tại sao lại không để tôi cùng cha mẹ đi thì tốt hơn? Hôm đó tôi ở Hoa An, bạn thân nhất của mẹ tôi chẳng biết từ đâu xuất hiện đem tôi về Đường gia. Năm đó anh ấy chỉ mới hai mươi, cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn lấy tôi một cái. Thẳng tắp đi lên phòng. Không thấy nổi vui vẻ, chỉ thấy một cái ngột ngạt khó chịu. "

Felix cười méo sệt: " Em ngốc thật, ai đời lại đi thích một đại thúc đến nhìn cũng chẳng nhìn mình làm gì? "

Tinh Đông cũng phụt cười: " Đúng là ngốc thật, đại thúc đó đến tận bây giờ vẫn một mặt không ưa thích gì tôi. Năm tôi lên trung học đã tặng anh ấy một cái cà vạt tự may, kết quả đến cái cà vạt như thế nào anh ấy cũng chẳng ngó một cái. Năm nhất đại học, tôi làm cho anh ấy một bàn thức ăn. Anh đoán xem chuyện gì diễn ra? "

Felix ngước mặt, nói đại: " Không về nhà? "

Tinh Đông ý định gật đầu lại thay đổi rồi lắc đầu: " Hôm đó sinh nhật năm ba mươi mốt. Bốn giờ sáng anh ấy được một nữ đồng nghiệp đưa về cửa với vẻ say khướt, trên cổ còn có một dấu hôn. "

Felix hơi chau mày, nói: " Để tôi đoán xem... em đã vui vẻ vác thân xác từ bàn ăn đi tới cửa. Lại cúi đầu cảm ơn chị ta thật nhiều. Cuối cùng là một mình ăn hết một bàn đó. "

Tinh Đông im lặng nửa ngày mới phụt cười một cái như không: " Hôm đó là lần đầu tiên tôi hoan phí như vậy. Lần đầu tiên tôi dám đổ đi một bàn đầy đồ ăn đắc tiền. Sau đó chui rúc vào trong chăn ngủ đến tận chiều hôm sau. "

Felix cười nhạt, xoa xoa đầu y. Tinh Đông cười không nổi, trực tiếp rơi nước mắt. Cố sức lấy tay che đi gương mặt, không muốn anh thấy mặt yếu đuối này. Felix không nói chỉ ôm y, ôm chặt hơn một chút, như vỗ về an ủi lại như muốn y quên đi tất cả quá khứ đau buồn.

Hôm đó cả hai đều không ai nói điều gì tiếp theo. Tinh Đông nhớ rất nhiều chuyện, từ những chuyện đau lòng nhất đến những chuyện nhỏ nhặt nhất. Lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng Felix.

- ----------

Hãy bình luận về những điều liên quan đến nội dung truyện. Thật ra mấy người giục ta thì ta cũng đâu có ra tí chất xám nào * cười *. Thay vì vậy hãy đem nội dung để bàn luận ta sẽ tích cực ra nhanh hơn. * xấu hổ *


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.