Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 202: Chương 202




Trong nháy mắt Trần Nhật Linh liền hiểu, rốt cuộc NhanKiến Định muốn làm gì.

“Về nói với mẹ cô, NhanKiến Định tìm bà ta báo thù.

“NhanKiến Định, anh mơ đi, anh không thể làm vậy, anh và em gái của anh đều là đồ khốn! A…”

Camera đã sẵn sàng, vệ sĩ thậm chí còn bày sẵn bốn phía trong phòng, khi ý thức của cô ta bắt đầu mơ hồ, để mấy tên đàn ông trong phòng uống thuốc kích dụng trên bàn, sau đó khóa cửa đi ra ngoài.

“Không!”

Trần Nhật Linh dùng chút sức lực cuối cùng lớn tiếng kêu lên.

Hiệu quả cách âm của phòng cũng không tệ lắm, trong hành lang chỉ miễn cưỡng nghe được chút tiếng vang, NhanKiến Định đeo khẩu trang lên, mặc áo khoác trắng, không chút lưu luyến rời khỏi nơi này, để lại hai tên vệ sĩ ở khách sạn, đứng ở hai đầu hành lang kiên nhãn chờ đợi.

Lý trí dân mất đi, Trần Nhật Linh nhìn mấy tên đàn ông xấu xí, còn tỏa ra mùi hôi thối trước mặt, hé miệng muốn hô to, giọng nói lại nghẹn ở trong cổ.

Hương vị bên trong miệng khiến cô ta muốn ói, nhịn không được, đẩy đám người đang làm bậy trên người mình ra, ghé vào giường nôn đến không biết trời trăng gì, Trần Nhật Linh giấy dụa muốn tắt camera đang quay trong phòng, lại vô tình bị đè ngã trên giường, thậm chí còn bị cho uống thêm thuốc kích d*c, dần dần tay chân mất hết sức lục, Trần Nhật Linh còn ôm lấy người đàn ông, trong miệng thì thào kêu: “Anh Tuấn…

Ngọn lửa nóng trong người Trần Nhật Linh dần tiêu tan, những suy nghĩ miên man cũng mất đi, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đau đến không chịu nổi, cả người nằm ở trên giường, không thể động đậy, nằm bên cạnh cô chính là mấy tên đàn ông lúc này, hầu như đều đã ngủ say như chết.

Sau khi biết là NhanKiến Định bắt mình, cô ta liền biết kết quả không được tốt đẹp rồi, nhưng không ngờ anh ta lại làm ra chuyện bẩn thỉu thế này.

Đẩy ra một tên đàn ông duy nhất còn tỉnh, đang táy máy trên cơ thể mình, Trân Nhật Linh giận dữ, hung hăng tát cho gã một cái: “Thằng khốn, mày có biết tao là ai không? Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.

Cô ta kéo ga giường che lấy cơ thể mình, lảo đảo nghiêng ngả đứng dậy, muốn lấy camera trên đầu giường xuống.

Tên bị đánh nhất thời có chút choáng váng, lắc lắc đầu mới tỉnh táo lại, vẻ mặt hung tợn, gã kéo Trần Nhật Linh lại, ném vào bên giường: “Đồ đàn bà thúi, cho mày mặt mũi mày lại không muốn, mày tới đây cho tao!”

“Cút đi, mày biết tao là ai không? Đồ khốn, a… Trong trạng thái tỉnh táo, cảm giác được trên da thịt bị bàn tay thô ráp lướt qua, Trân Nhật Linh theo bản năng ôm ngực muốn nôn tiếng, ghé vào bên giường nôn ra dịch dạ dày chua chua, sau đó lại bị kéo về.

Đang định giấy dụa, ở cửa truyền đến một tiếng cạch, sau đó một đám người chen nhau đi vào, ống kính lớn nhỏ chiếu thẳng vào mặt Trần Nhật Linh, đèn flash điên cuồng lóe lên, căn phòng vốn an tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt hẳn.

“Cô Nhật Linh, xin hỏi cô làm như vậy, cậu Anh Tuấn có biết không?”

“Xin hỏi vì cô có đam mê đặc biệt, cho nên cậu Anh Tuấn mới mãi không chịu thực hiện hôn ước với cô sao?”

“Cô Nhật Linh, bình thường cô đều chơi như vậy sao?”

Vô số âm thanh vang lên, thậm chí ống kính có đâm vào mặt Trần Nhật Linh.

Ngu ngơ nửa ngày, Trân Nhật Linh mới thét chói tai kéo chăn qua che lấy cơ thể mình, nhưng những vệt xanh xanh đỏ đỏ đã bị nhìn thấy không sót chút nào, mấy kẻ lang thang trước đó cũng tỉnh lại, dường như không cảm giác được đám đông xung quanh, một người kéo một bên, kéo Trần Nhật Linh ra khỏi chăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.