Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 112: Chương 112




Đôi mắt đen láy không chút cảm xúc, anh ấy chạm vào mái tóc mềm mại của cô, âm thầm an ủi.

Một lúc lâu sau, đột nhiên các bác sĩ và y tá kêu lên.

Cuối cùng, vị bác sĩ chuyên chăm sóc em bé đã bế ra một vật nhỏ có dính một ít máu trên người được quấn trong một tấm vải dệt.

Đứa bé đỏ hỏn và nhăn nheo khiến Nhan Kiến Định phải nhíu mày nhìn.

Bác sĩ vui mừng giúp Nhan Nhã Quỳnh khâu lại vết mổ và báo tin vui: “Chúc mừng các người, là một bé trai rất khỏe mạnh, tương lai cậu nhóc sẽ là một thanh niên đẹp trai.’ “Cuối cùng cũng sinh được rồi, anh ơi, em sẽ không bao giờ sinh nữa… Nhan Nhã Quỳnh kiên trì chờ đợi tin tức đến giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô ngửa đầu ngủ thiếp đi.

Tâm trạng của hai người canh giữ bên trong phòng bệnh chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cũng có thể xem như là sinh ra an toàn.

Lúc trước bọn họ không cảm thấy gì, bây giờ sau khi thả lỏng, cảm giác khó chịu từ trong cơ thể lan tràn ra, hai người hận không thể ngủ thiếp đi ngay lập tức.

Đứa bé và Nhan Nhã Quỳnh đã có chuyên gia chăm sóc.

Đến lúc này, hai người đều không còn việc gì cần lo lắng nữa, đẩy Nhan Nhã Quỳnh ra khỏi phòng mổ, bên ngoài trời đã sáng, đúng là thời gian đẹp nhất trong ngày.

Hai người canh giữ bên giường Nhan Nhã Quỳnh, đứa bé đã sớm bị vứt ra sau đầu.

Kí ức cuối cùng khi chìm vào giấc ngủ chính là ánh đèn chiếu sáng trên bàn mổ, khi Nhan Nhã Quỳnh mở mắt ra lần nữa thì cả căn phòng đều tối tăm.

Nhan Kiến Định ngủ ở giường nhỏ quen thuộc cách đó không xa, cơ thể cao lớn của Lê Quốc Nam thì co rụt lại trên sô pha, nhìn cách ngủ vừa quái dị lại vừa khổ thân.

Cô vốn không muốn đánh thức hai người họ nhưng cô chỉ hơi lật người lại, một cử động nhỏ nhất đã khiến cả hai người bật dậy.

“Nhã Quỳnh, thế nào rồi? Bây giờ em còn đau không? Trên người có khó chịu gì không? Có khát nước không? Có muốn uống nước không…?”

Nhan Kiến Định ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng đỡ Nhan Nhã Quỳnh ngồi dậy trên giường.

Thực ra cô vẫn còn đau nhưng Nhan Nhã Quỳnh cười lắc đầu: “Đâu có quý báu như vậy.

Năm đó, khi mẹ sinh ra hai chúng ta có lẽ còn đau hơn.

Em đã đỡ hơn nhiều rồi.

Đúng rồi, em bé đâu?”

Lúc này hai người mới sực nhớ tới, hình như vừa mới liếc mắt nhìn trong phòng mổ, đến bây giờ vẫn chưa nhìn lại.

Nhan Kiến Định vén chăn bông cho Nhan Nhã Quỳnh rồi nói: “Em bé rất khỏe mạnh, bác sĩ nói là cơ thể khỏe mạnh cường tráng.

Anh đã nhìn thấy rồi, rất giống em, tương lai nhất định phải là một thiếu niên đẹp trai.”

“Thật sao?”

Nhan Nhã Quỳnh cũng xốc lại tinh thân.

Khi đứa bé được sinh ra, cô đã kiệt sức, trước khi chìm vào cơn buôn ngủ, cô chỉ nhớ rằng bác sĩ nói đó là một cậu bé, thậm chí cô còn chưa nhìn thấy đứa bé trông như thế nào.

Nhan Nhã Quỳnh muốn đứng dậy thì cô lại bị Nhan Kiến Định nhanh chóng giữ chặt: “Muốn làm gì thì nói với anh, không cần em tự mình làm: Nhan Nhã Quỳnh gật đầu qua loa, cô sốt ruột nói: “Em muốn nhìn thấy em bé.”

“Được rồi.”

Ngay khi Nhan Nhã Quỳnh hỏi về đứa bé, Lê Quốc Nam đã bắt gặp ánh mắt của Nhan Kiến Định, anh ta lặng lẽ đi ra ngoài tìm đứa bé.

Vì đã sớm sắp xếp nên lúc này anh ta biết rõ ràng đứa bé đang ở đâu.

Đứa bé nằm ở cách đó không xa, anh ta chưa có thời gian quan sát thêm, đã đẩy chiếc giường trẻ em đi tới.

Thấy vậy, Nhan Kiến Định vội vàng chạy tới giúp đỡ, cẩn thận đặt đứa bé vào trong vòng tay của Nhan Nhã Quỳnh rồi mới bắt đầu xem xét cẩn thận.

Bởi vì Nhan Kiến Định nói rằng đứa bé rất khỏe mạnh, còn rất giống cô nên Nhan Nhã Quỳnh đã rất kỳ vọng vào đứa bé nhưng hóa ra lại là một con khỉ nhỏ hơi đỏ và nhăn nheo.

Nhan Nhã Quỳnh ngạc nhiên chớp mắt rồi kinh hãi nhìn Nhan Kiến Định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.