Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 106: Chương 106




Cô vỗ ngực bảo đảm, cố gắng khuyên bà Nhung đi nghỉ trước.

Không có bà Nhung ở đây, sắc mặt Nhan Nhã Quỳnh bỗng chốc liền trở nên lạnh lùng, cô ngồi trên sô pha mà nhìn thẳng vào Lê Quốc Nam.

Lê Quốc Nam từng chút một bóc quả quýt trên tay, ngẩng đầu hướng về phía cô cười lấy lòng: “Anh Nam bóc quýt cho em ăn nhé, em ngồi nghỉ ngơi chút đit”

Anh ta cũng biết những gì mình đang làm thực sự không đàng hoàng gì, Lê Quốc Nam chỉ hận không thể nhét mình vào trong cái sô pha trốn cho rồi.

Chỉ hy vọng lát nữa cô nổi điên lên đánh anh ta có thể nhẹ nhàng hơn một chút.

“Anh Nam, em rất vui vì anh đưa dì qua chơi.

Nhưng tốt xấu gì anh cũng nên nói trước cho em biết, để em còn sửa sang lại mình, ít nhất cũng không phải trông luộm thuộm như thế này! Hình tượng từ nhỏ tới lớn của em trước mặt bác gái đã bị hủy chẳng còn gì rồi… Vừa nói đến đây, gương mặt nghiêm túc lúc ban đầu lập tức trâm xuống, mũi cô đỏ bừng.

Vẻ mặt oan ức này của cô khiến Thịnh Hành Nam nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Biết rằng nếu như mình trêu chọc thêm vài câu, cô gái nhỏ này nhất định sẽ giận dỗi, Lê Quốc Nam không thể nhịn được mà nở nụ cười.

Anh ta vội vàng lắc đầu: “Là anh nhất thời không nhớ ra chuyện này, em đừng lo, em ở trong mắt mẹ anh vẫn luôn là bảo bối nhỏ của bà ấy.

Mẹ anh rất muốn có một đứa con gái, lúc biết sinh anh ra là con trai, có một lần bà ấy còn điên cuồng muốn anh phải mặc váy.

Nên em cứ yên tâm đi, trong mắt của mẹ, cô gái xinh đẹp như em luôn là tiên nữ dù có trang điểm hay không”

Nhan Nhã Quỳnh trâm mặc, cô suy nghĩ một lúc, hình như quả thực là vậy.

Buồn bực trong lòng nhanh chóng đã biến mất, cảm xúc đến rồi đi nhanh như gió, trong nháy mắt cô đã có thể vui vẻ trở lại.

Sau khi bà Nhung tới, biệt thự vốn dĩ có chút hỗn độn lập tức trở nên ngăn nắp gọn gàng.

Một ngày của Nhan Nhã Quỳnh trôi qua suôn sẻ hơn rất nhiều, nếu như không phải nằm ăn chút gì đó thì sẽ là phơi nắng nằm ngủ.

Cả ngày có thể lười biếng như vậy, khí sắc trên gương mặt cô cũng ngày càng trở nên có tinh thân hơn.

Bảy ngày trôi qua nhanh chóng.

Thật hiếm khi có được một hôm thời tiết tốt như vậy, mặt trời hôm nay không quá nắng gắt, nhiệt độ bên ngoài cũng rất dễ chịu.

Bà Nhung đã ở đây một khoảng thời gian rồi, tới giờ cũng chưa từng ra ngoài thăm thú.

Khó có được một hôm Nhan Nhã Quỳnh dậy sớm, cô liên ăn mặc kín gió, chuẩn bị cho bản thân thật tốt sau đó hưng trí bừng bừng mà kéo bà Nhung ra ngoài chơi.

Nhan Nhã Quỳnh còn cố ý chọn lúc Lê Quốc Nam và Nhan Kiến Định đều không có ở đây, cô chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, cực kì mong đợi mà chạy tới trung tâm mua sắm lớn nhất.

Bà Nhung ngồi bên cạnh Nhan Nhã Quỳnh thấy cô vui vẻ như vậy cũng không giấu được nụ cười, trên đường đi bà chợt tâm sự với cô: “Nhã Quỳnh à, không biết lần này dì có thể ở lại bao lâu.

Nam Nam nhà dì, cháu cũng biết từ nhỏ nó đã chẳng bao giờ làm dì bớt lo lắng… “

Nhan Nhã Quỳnh gật đầu một cái, cô cũng cho là vậy, có nhiều lúc cô rất nghi ngờ anh ta trước mặt người ngoài thì bày ra một tấm lòng rộng mở, một bộ dáng quý công tử ấm áp.

Tại sao đổi lại trước mặt bọn họ lại giống như thoát xác trở thành một con chó hoang như vậy.

Nụ cười trong mắt bà Nhung càng lúc càng đậm hơn, tay bà bao bọc lấy bàn tay mềm mại của Nhan Nhã Quỳnh, nâng niu rồi nắm chặt lại: “Vì vậy mà dì muốn cháu tìm giúp dì một cô gái thật tốt mang về.

Dì không có yêu cầu nào khác, chỉ cần trong nhà thanh sạch và là một cô gái là được rồi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.