Sở Trường Ca mang thiếu niên thủ lĩnh theo con đường thứ ba đi về phía trước, rất nhanh liền thấy năm lư hương thật lớn, trên lư hương khắc lần lượt là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Năm lư hương bày ra thành một vòng tròn, mỗi lư hương cách xa nhau một thước về hai phía trái phải. Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Từ kim đi đến hỏa, lại từ hỏa đi đến mộc, mộc đến thổ, cuối cùng từ thổ đi đến thủy. Nhớ kỹ phải ấn lên mặt đất thẳng bước mà đi, không thể nghiêng đi nửa phần, nếu không sẽ khởi động cơ quan."
Sở Trường Ca theo đúng lời thiếu niên thủ lĩnh nói từ kim đi đến hỏa, mới vừa bước một bước, chỉ nghe roẹt một tiếng, một mũi tên bắn lén từ lư hương đối diện bay ra. Sở Trường Ca vội vàng nghiêng người trốn tránh, không ngờ lại bị tên bắn lén từ phía sau phóng tới. Thiếu niên thủ lĩnh vội gọi: "Quay trở lại." Sở Trường Ca lập tức bay lên quay về chỗ cũ, vừa đứng vững liền nói: "Ngươi xác định cơ quan này ngươi biết cách phá giải?"
Thiếu niên thủ lĩnh không trả lời, chỉ nói: "Thả ta xuống." Sở Trường Ca nghe lời buông hắn xuống. Thiếu niên thủ lĩnh tỉ mỉ quan sát lư hương trước mắt, nghiêm túc nói: "Bọn họ di chuyển vị trí lư hương. Năm lư hương này vốn dĩ dùng phương vị (phương hướng và vị trí) Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ để đặt, tương hợp với mặt đất, chỉ có ấn đường đi chính xác, mới không khởi động cơ quan. Hiện tại lư hương bị bọn họ di chuyển, đường đi chính xác cũng thay đổi, cho nên vừa rồi mới có thể khởi động cơ quan."
Sở Trường Ca nhíu mày, "Vậy bây giờ có thể phá giải không?"
"Có thể. Nhưng cần một ít thời gian." Thiếu niên thủ lĩnh nói.
Sở Trường Ca hỏi: "Cần bao lâu?"
Thiếu niên thủ lĩnh nhìn lư hương suy nghĩ một chút, nói: "Nửa canh giờ."
Sở Trường Ca nói: "Lâu lắm."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Nếu thuận lợi, sau ba khắc có lẽ liền có thể phá giải."
Sở Trường Ca lắc đầu, "Vẫn lâu lắm."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Đây là tốc độ nhanh nhất. Không phá giải cơ quan, thì không có cách nào đi qua."
"Ai nói không có cách nào?" Sở Trường Ca cong môi, cười nói: "Ngươi biết phương vị cuối cùng chúng ta muốn đi đến thông qua năm lư hương này hay không?"
Thiếu niên thủ lĩnh gật đầu, "Biết. Trước kia đường mở ra sau lư hương Thủy. Hiện tại tuy rằng lư hương bị di chuyển, nhưng đường đi kia sẽ không thay đổi. Bởi vì nó tương hợp với mặt sau của cơ quan. Trừ đường kia là an toàn, con đường phía sau bốn lư hương còn lại đều thiết kế cơ quan." Dứt lời, hắn nhìn nhìn con đường trước mắt, nói: "Con đường sau lư hương Mộc, là đường chúng ta phải đi."
Sở Trường Ca nói: "Ngươi xác định không lầm?" Con đường đó lộn xộn tứ tung, tựa như mạng nhện, bước này đan chéo bước kia. Đi nhầm một bước là xong đời.
Thiếu niên thủ lĩnh gật đầu khẳng định: "Ta xác định."
Sở Trường Ca lại nói: "Không đạp trên mặt đất, có phải sẽ không khởi động cơ quan hay không?"
"Phải."
"Tốt lắm." Sở Trường Ca nắm hắn lên, dưới chân nhẹ nhún, bay lên không, lướt qua lư hương dừng trên đường an toàn.
"Bây giờ đi bên nào?" Sở Trường Ca hỏi.
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Vẫn đi về phía trước, cuối đường chính là cấm cung."
Vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên sáng lên. Trong nháy mắt đêm đen chị tản đi. Một giọng nói truyền đến từ cổng thành phía sau, "Sở Trường Ca, rốt cục ngươi cũng đến."
Sở Trường Ca không cần quay đầu nhìn cũng biết người này là ai, vì âm thanh này, hắn quá quen thuộc. Buông thiếu niên thủ lĩnh ra, Sở Trường Ca từ từ xoay người, giương mắt nhìn về phía cổng thành, nói: "Đã lâu không gặp. Đại ca."
Thiếu niên thủ lĩnh sợ hãi nói: "Các ngươi là huynh đệ?"
Sở Trường Ca cong môi cười, tươi cười kia lọt vào trong mắt thiếu niên thủ lĩnh, tràn ngập bi thương. Sở Trường Ca nói: "Ta cũng thực kinh ngạc, ta lại có đại ca như vậy."
Trong lòng thiếu niên thủ lĩnh biết ân oán giữa hai người tất nhiên rất phức tạp, liền không thèm nhắc lại.
Hoa Thiên Thành nói: "Những lời này hẳn là đến lượt ta nói, ta thực kinh ngạc, ta lại có đệ đệ như ngươi vậy. Xưng bá giang hồ, quét sạch triều đình. Chỉ tiếc, một núi không thể có hai hổ. Đại Nghiệp Vương Triều không thể có hai hoàng đế."
Sở Trường Ca nói: "Cũng đã ba năm, ngươi còn ôm mộng làm hoàng đế?"
Hoa Thiên Thành tức giận mà cười, nói: "Ngôi vị hoàng đế vốn là của ta! Nếu không phải mẫu phi của ngươi quyến rũ, mê hoặc phụ hoàng, sao phụ hoàng lại vứt bỏ ngôi vị hoàng đế. Ta chính là thái tử, là hoàng đế chính thống! Thiên hạ này vốn là của ta. Kết quả những đại thần kia lại ủng hộ ngươi làm hoàng đế! Mà ngươi lại cho đứa con chưa đến mười tuổi của ngươi thống trị thiên hạ. Ha ha ha, thật sự là buồn cười, rất buồn cười! Vì tương lai của Đại Nghiệp Vương Triều, ta nhất định phải đoạt lại ngôi vị hoàng đế!"
Sở Trường Ca nói: "Mộ Dung xác thực chưa đến mười tuổi, nhưng hắn thống trị quốc gia rất tốt, cũng không thua gì một hoàng đế trưởng thành. Điều này rõ như ban ngày. Ngươi có dã tâm là chuyện của ngươi, không cần lấy tương lai của Đại nghiệp Vương Triều ra ngụy trang. Nếu ngươi thật tình hy vọng Đại Nghiệp Vương Triều phồn vinh hưng thịnh dân giàu nước mạnh, sẽ không khơi mào chiến tranh."
Hoa Thiên Thành cười lớn một tiếng, nói: "Vì tương lai lâu dài, tạm thời phải đổ máu. Hơn nữa, đến bây giờ ngươi vẫn còn không biết vì sao ta muốn làm hoàng đế, đây là nguyên nhân hôm nay ngươi thất bại dưới tay ta. Cung thủ, bắn tên!"
Trong khoảnh khắc, tên xuống như mưa, từ bốn phương tám hướng bắn về phía Sở Trường Ca cùng thiếu niên thủ lĩnh. Sở Trường Ca lập tức gọi thanh long ra chắn tên. Thiếu niên thủ lĩnh cũng lấy giáo dài ra ngăn cản tên phóng tới, nhưng mà cung thủ trên tường thành quá nhiều, ngăn cản không kịp, rất nhanh vai phải liền trúng một tên. Rên đau một tiếng, giáo dài rơi trên mặt đất. Sở Trường Ca thấy thế lập tức bảo vệ trước người hắn, một mặt hươ kiếm ngăn địch một mặt hỏi: "Có nơi nào có thể tạm thời ẩn thân không?"
Thiếu niên thủ lĩnh suy nghĩ một chút, nói: "Có! Nguyệt cung! Nguyệt cung là lăng mộ của mẫu thân ta. Bọn họ nhất định không vào được."
Sở Trường Ca nghe vậy nhấc hắn lên, nói: "Nói cho ta biết đi như thế nào."
"Từ bên trái, đường màu đỏ thứ bảy... Không nên không nên. Như vậy quá chậm, không kịp." Thiếu niên thủ lĩnh bỗng nhiên nhớ lại Sở Trường Ca sẽ bay, vội vàng nói: "Ngươi đi về phía Đông Nam theo hướng tòa cung điện cao nhất kia đi."
Sở Trường Ca nghe vậy thuận gió theo hướng phía Đông Nam mà đi, cùng lúc đó vung thanh long lên, chỉ thấy một ánh sáng trắng hiện lên, cổng thành bị chẻ ra thành một cái khe, vài tên cung thủ từ đầu tường rơi xuống. Hoa Thiên Thành ngồi xổm xuống lấy tường thành làm lá chắn tránh công kích của Sở Trường Ca, khi đứng dậy, đã không thấy bóng dáng của Sở Trường Ca cùng thiếu niên thủ lĩnh. Lúc này, Hoa Thiên Thành tức giận không thôi, dồn sức chụp lấy tường thành, nói: "Bọn họ nhất định còn chưa ra khỏi thành. Tìm cho ta!"
"Dạ!" Binh lính lập tức truy tìm, cả thành tản ra tìm tung tích Sở Trường Ca cùng thiếu niên thủ lĩnh.
Mà bên kia, Sở Trường Ca nắm thiếu niên thủ lĩnh đi vào Nguyệt cung. Thiếu niên thủ lĩnh lập tức mở cửa mộ ra, đi vào cùng Sở Trường Ca, sau đó đóng cơ quan từ bên trong. "Lăng mộ này là cha ta xây dựng cho mẫu thân ta, trừ ông ấy và ta, không ai biết cách ra vào cơ quan." Thiếu niên thủ lĩnh nói.
Sở Trường Ca gật đầu tỏ vẻ nghe được, sau đó nói: "Trên vai ngươi bị thương, có thể tự mình băng bó không?"
Thiếu niên thủ lĩnh sửng sốt, nói: "Có thể."
Sở Trường Ca: "Vậy ngươi tự băng bó đi."
Giữa trán thiếu niên thủ lĩnh nhất thời nhảy ra mấy vạch đen. Với tình huống này, hẳn là hắn nên chủ động giúp mình băng bó miệng vết thương chứ?
Dù sao thì, hiện tại bọn họ cũng là châu chấu trên một thuyền, hơn nữa mình còn cung cấp chỗ ẩn thân cho hắn. Thiếu niên thủ lĩnh một mặt nghĩ như vậy, một mặt kéo góc áo xuống, nhịn đau rút mũi tên ra, một dòng máu đen trào ra. Thiếu niên thủ lĩnh kinh hãi nói: "Trên tên có độc!"
Sở Trường Ca nhặt tên lên, quả nhiên phát hiện trên mũi tên có bột phấn màu xanh. Sở Trường Ca vội vàng điểm huyệt đạo trên vai thiếu niên thủ lĩnh lại, nói: "Nhanh hút máu độc ra."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Hút thế nào?"
Sở Trường Ca lườm hắn một cái, nói: "Dùng miệng."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Ta biết là dùng miệng. Nhưng miệng vết thương ở trên vai, rất khó hút tới." Ngụ ý, ngươi hút giúp ta.
Sở Trường Ca lại làm như không nghe thấy ý trong lời hắn, nói: "Rất khó hút cũng phải hút, bằng không chờ độc phát là phải chết."
Thiếu niên thủ lĩnh nhíu mày nói, "Đối đầu kẻ địch mạnh, chúng ta hẳn là nên đoàn kết hỗ trợ." Trọng điểm là hỗ trợ.
Mày kiếm của Sở Trường Ca nhíu nghiêng, nói: "Chờ sau khi ngươi chết, ta sẽ giúp ngươi nhặt xác."
"..." Thiếu niên thủ lĩnh bất đắc dĩ, đành phải tự mình nghiêng đầu hút từng ngụm từng ngụm máu độc ra, sau đó lại tự mình băng bó miệng vết thương thật tốt. Bỗng nhiên, khóe mắt nhoáng lên một cái, thiếu niên thủ lĩnh sợ hãi nói: "Trên mu bàn tay phải của ngươi có vết máu!"
Sở Trường Ca nâng tay phải lên nhìn, trên mu bàn tay quả nhiên có vài vết máu, nhiễm màu đen, đã đông lại. Sở Trường Ca cảm thấy trầm xuống, vội vàng vận công ép độc, lại thấy nội lực tan rã, không thể ngưng tụ.
Thiếu niên thủ lĩnh thấy mặt Sở Trường Ca không chút thay đổi, liền nói: "Làm sao vậy?"
"Ta trúng độc." Sở Trường Ca nói.
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Tự mình hút độc ra đi."
"Không còn kịp rồi." Sở Trường Ca lắc đầu, "Vừa rồi ta bị thương mà không phát hiện, lại vận dụng nội lực, độc khí đã lan tràn khắp toàn thân, không hút được."
Thiếu niên thủ lĩnh nghe vậy gục đầu xuống. Trầm mặc thật lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Ta có biện pháp giúp ngươi giải độc."
Sở Trường Ca nói: "Biện pháp gì?"
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Dùng bò cạp độc hút hết chất độc trong cơ thể ngươi."
Sở Trường Ca vừa nghĩ đến bò cạp độc bò trên người mình, lập tức biến sắc, nhất định cự tuyệt.
Thiếu niên thủ lĩnh nói, "Bò cạp độc là bảo vật trong tộc chúng ta, chỉ lưu giữ bên trong lăng mộ, toàn tộc chỉ có một con, đã sống lâu mấy trăm năm. Nếu vừa rồi ngươi không cứu mạng của ta, ta sẽ không dễ dàng dùng nó vội giải độc cho ngươi. Bởi vì sau khi giải độc cho ngươi, nó sẽ chết."
Sở Trường Ca nói: "Ta nghe nói những thứ có thể sống mấy trăm năm, sẽ có chút linh khí, tiên khí hoặc yêu khí gì đó mà thứ bình thường không có. Bò cạp độc trong tộc các ngươi, nhất định cũng có linh khí gì đó. Phải không?"
Thiếu niên thủ lĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy. Bò cạp độc này không chỉ có thể giải độc, còn có thể tập hợp linh khí của nó mà luyện cổ (vật độc hại người, ở xứ mình thì hay nói là bùa, ngải ^^)."
Sở Trường Ca nói: "Luyện cổ gì?"
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Cụ thể cổ gì ta cũng không biết. Bởi vì loại cổ này quá nặng âm khí, cho nên trong tộc cấm luyện cổ. Nhưng mà lúc trước, khi mẫu thân ta bệnh nặng, phụ thân lại tin lời gièm pha của Vu sư Cát Trát Nhĩ, luyện một lần, cũng bởi vậy mà mẫu thân ta bình phục giống như kỳ tích. Nhưng chỉ bình phục nửa năm, nửa năm sau liền không có triệu chứng gì mà mất, giống như bất tỉnh."
Nghe được bốn chữ "giống như bất tỉnh", thần kinh Sở Trường Ca như bị đánh một gậy, khẩn trương hỏi: "Trước khi mẫu thân của ngươi qua đời, có phải ngày hôm sau lại ngủ sớm hơn ngày hôm trước hay không?"
Thiếu niên thủ lĩnh nhớ lại một chút, nói: "Quả thật là thế. Mẫu thân thường nói càng ngày càng dễ mệt rã rời. Ta và phụ thân cho là bà bệnh nặng mới mệt mỏi, cho nên đều không quá để ý. Rốt cuộc đến khi bà ngủ không tỉnh lại, ta và phụ thân mới ý thức được cổ kia có vấn đề. Chỉ tiếc lúc đó Cát Trát Nhĩ đã bỏ trốn. Nếu không, ta nhất định bầm thây hắn thành trăm đoạn!"
Nghe vậy, hai vai Sở Trường Ca suy sụp xuống, vô lực tựa vào vách tường đá, mắt vô hồn, thì thầm nói: "Quả thế."
Thiếu niên thủ lĩnh không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại suy sụp, nói: " "Quả thế" gì?"
Sở Trường Ca không trả lời, hai mắt vô hồn nhìn lên trên, một lúc lâu sau, con ngươi đen của hắn đột nhiên đảo mạnh, hỏi: "Ngươi vừa nói bò cạp độc có thể giải trăm độc, có phải thế không?"
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Đương nhiên. Nếu mẫu thân không đột nhiên mất, phụ thân chắc chắn sẽ dùng bò cạp độc cứu bà."
Sở Trường Ca nói: "Nếu là cổ độc luyện thành từ linh khí của bò cạp độc thì sao?"
Thiếu niên thủ lĩnh nhíu mày, "Ý ngươi là loại cổ mẫu thân ta trúng phải? Đương nhiên có thể giải. Hơn nữa chỉ có bò cạp độc mới có thể giải. Nhưng mà ngươi hỏi điều này làm gì? Chẳng lẽ..." Bỗng dưng, thiếu niên thủ lĩnh đột nhiên nhớ lại chuyện trước khi đi, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên ngủ trong lòng Sở Trường Ca, lúc này liền bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra phu nhân của ngươi cũng trúng loại cổ độc này!"
Sở Trường Ca gật đầu, "Là Hoa Thiên Thành hạ cổ. Trước đó hắn hạ cổ lên một nữ tử có liên hệ nào đó với Vân Thư, sau đó phái nữ tử kia tới bên người Vân Thư, sau đó Vân Thư trúng cổ. Kì lạ là, đến nay ta vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc là hắn đã làm thế nào."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Kỳ thật rất dễ giải thích. Chỉ cần nữ tử trúng cổ kia sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày với phu nhân của ngươi, chỉ cần đối thoại cách xa nhau trong vòng hai thước, liền có thể dễ dàng dời cổ qua."
Sở Trường Ca bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra chỗ độc đáo của nữ tử kia không ở dung nhan, mà là ngày sinh của nàng ta.
Dung mạo chỉ dùng để dời đi lực chú ý của bọn họ. Dù sao, khi một mỹ nữ tuyệt thế xuất hiện, không ai lại để ý ngày sinh của nàng ta, mà chỉ để ý vì sao nàng ta xuất hiện ở đó.
Thì ra là thế!
Uổng công hắn hao hết tâm tư bảo hộ Vân Thư vẹn toàn, lại vẫn có chỗ sơ hở cho Hoa Thiên Thành lợi dụng.
Một người đã muốn đối phó ngươi, phương pháp sẽ rất hiếm có khiến ngươi khó có thể tưởng tượng.
Sở Trường Ca cứ thế mà hối hận lúc trước mình lại nể tình mà nhẹ tay với Hoa Thiên Thành. Giờ khắc này, trong lòng hắn âm thầm thề, không loại bỏ Hoa Thiên Thành, hắn thề không làm người!
Sở Trường Ca nói: "Bò cạp độc ở đâu?"
Thiếu niên thủ lĩnh không trực tiếp đưa bò cạp độc cho hắn, mà nói: "Ngươi nên nghĩ kỹ. Bò cạp độc chỉ có thể giải độc một lần. Nếu ngươi dùng nó cứu phu nhân của ngươi, độc trên người ngươi sẽ không thể giải."
Sở Trường Ca nói: "Ta nghĩ rất kỹ. Cứu nàng."
Thiếu niên thủ lĩnh hỏi lại một lần nữa: "Ngươi xác định?"
Sở Trường Ca gật đầu, "Ta xác định. Nếu nàng chết, tất nhiên ta cũng không thể sống. Cứu nàng, tương đương với cứu ta."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Nhưng độc trên người ngươi phải làm sao?"
Sở Trường Ca nói: "Không sao. Bị chút độc này cũng không chết được." Chỉ tạm thời không thể chạy khỏi nơi này.
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Ý ngươi đã quyết, ta sẽ không khuyên ngươi nữa." Dứt lời, đứng dậy lấy ra một cái bình sứ hình tròn như nắm tay đưa cho Sở Trường Ca, nói: "Bò cạp độc ở trong này. Giải độc trên người ngươi, chỉ cần để nó hút máu của ngươi là xong. Nhưng giải cổ trên người phu nhân ngươi, thì cần phải hầm thật nóng, đợi khi nó hoàn toàn hòa tan trong nước, uống xong liền giải được."
Sở Trường Ca nhận lấy bình sứ, nói một tiếng: "Đa tạ." Sau đó cất bình sứ đi. Khoanh chân ngồi xuống, nói: "Bây giờ ta phải vận công ép độc. Bởi vì chất độc đã chạy khắp toàn thân, cần một ít thời gian. Ngươi bảo vệ giúp ta. Đừng cho bất kỳ kẻ nào tới gần."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Được. Ngươi cứ vận công ép độc. Cho dù phải liều cả cái mạng của ta, ta cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tới gần. Nhưng mà trước đó, có nên phát tín hiệu cảnh báo cho bọn thủ hạ của ngươi hay không? Hoa Thiên Thành đã biết hành tung của chúng ta đêm nay, nhất định là trong chúng ta có nội gián."
Sở Trường Ca nói: "Ta đã phát tín hiệu rồi. Một chiêu cuối cùng kia, chính là tín hiệu. Giờ phút này hẳn là bọn họ đã trở về."
Sở Trường Ca đoán không sai, lúc hai người Tây Bắc nhìn thấy ánh sáng trắng đột nhiên hiện lên trên tường thành, liền biết Sở Trường Ca gặp mai phục, lập tức cố gắng nhanh chóng chạy về tập hợp với hai người Đông Nam. Nghe tin tức hai người Tây Bắc mang đến, hai người Đông Nam kinh ngạc không thôi. "Hành động đêm nay chỉ có chúng ta biết, sao Hoa Thiên Thành lại biết trước mà sắp xếp mai phục?" Đông hộ pháp khó hiểu nói.
"Nhất định là có nội gián!" Bắc hộ pháp liền túm cổ áo Lý Thiếu Khanh: "Nói, có phải ngươi không?!"
Lý Thiếu Khanh nói: "Nếu ta có ý đồ xấu, căn bản sẽ không nói cho Sở Trường Ca biết trong thành có cơ quan!"
Đông hộ pháp kéo Bắc hộ pháp đang tức giận, nói: "Lý Thiếu Khanh nói không sai. Nếu hắn có ý đồ xấu, sẽ không nói cho chúng ta biết các loại cơ quan có trong thành, chỉ sợ giáo chủ sẽ không chỉ bị mai phục đơn giản như vậy."
Bắc hộ pháp không cam lòng buông tay, hừ lạnh một tiếng, nói: "Tốt nhất không phải là ngươi! Nếu để ta phát hiện ngươi là nội gian, coi chừng ta róc thịt ngươi!"
Lý Thiếu Khanh cũng tức giận nói: "Ta nói không phải ta là không phải ta. Tin hay không tùy ngươi!"
Đông hộ pháp nói: "Đủ rồi. Hai người các ngươi không nên ầm ỹ. Việc cấp bách là tìm ra nội gian cứu giáo chủ về. Nội bộ không nên lục đục."
Nam hộ pháp gật đầu, nói: "Đại đông nói không sai. Việc cấp bách là cứu giáo chủ. Sáng sớm ngày mai phu nhân mới có thể tỉnh lại, hiện tại chúng ta yên lặng xem xét trước, đợi ngày mai khi phu nhân tỉnh lại mới trao đổi kỹ hơn."
Hôm sau. Mộ Dung Vân Thư vừa tỉnh lại, trang điểm xong ra khỏi hang động ngầm, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy bốn người Đông Nam Tây Bắc chờ ở cửa động. "Bốn người các ngươi đứng đây làm gì? Sở Trường Ca đâu?"
Đông Nam Tây Bắc ngươi đẩy ta ta nhường ngươi, cuối cùng Bắc hộ pháp nói: "Tối hôm qua giáo chủ bị phục kích, bây giờ vẫn chưa trở về."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy, thân hình chấn động thiếu chút nữa ngất xỉu, nàng vịn lấy thân cây trấn tĩnh lại, nói: "Đang êm đẹp, sao có thể gặp phục kích?"
"Chúng ta hoài nghi có nội gian." Đông hộ pháp nói: "Hơn nữa ta cho rằng nội gian nhất định ở trong nhóm dân bản xứ."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Lập tức lần lượt kiểm tra quan các quan viên bản xứ tham dự kế hoạch hôm qua."
"Dạ!"
Chưa hết một nén nhang, Đông Nam Tây Bắc bắt đến một gã râu xồm. "Là hắn!" Bắc hộ pháp nói: "Hết thảy đều do hắn. Tối hôm qua hắn mật báo với Hoa Thiên Thành, tiết lộ hành tung của giáo chủ. Phu nhân, ngươi nói xem hiện tại nên giết hắn hay không. Nếu giết, ta lập tức róc thịt hắn!"
Râu xồm vừa nghe bị róc thịt, lập tức quỳ xuống khóc lóc om sòm cầu xin tha thứ.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Tiểu Bắc, ngươi không nên hơi một tí là róc thịt người, như vậy rất tanh mùi máu, không tốt."
Khóe miệng Bắc hộ pháp nhăn lại, phu nhân, ngài cũng quá bình tĩnh rồi! Bây giờ là lúc nào, còn so đo máu tanh hay không máu tanh chứ.
Mộ Dung Vân Thư nói với Râu xồm: "Ngươi đưa tin tức vào trong thành như thế nào?"
Râu xồm nói: "Ta và người trong thành đã qui ước, hoàng hôn mỗi ngày dưới sườn núi phía Bắc, sẽ có người xuất hiện gặp ta. Ta chưa từng muốn hại các ngươi, thật sự không có. Người nhà của ta đang trong tay bọn họ, bọn họ sợ tộc trưởng đến Trung Nguyên thỉnh cầu viện trợ, nên bảo ta mỗi ngày phải báo cáo hành tung của tộc trưởng cho bọn họ, nếu không sẽ giết người nhà của ta."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Ngươi có muốn hại chúng ta hay không không quan trọng, quan trọng là hiện tại ngươi có nguyện ý giúp chúng ta hay không."
Râu xồm vội vàng gật đầu, nói: "Nguyện ý, ta nguyện ý. Ngươi bảo ta làm gì cũng được."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Đưa chúng ta đến sườn núi phía Bắc nơi ngươi gặp được người trong thành."
Râu xồm nói: "Được, được, ta đưa các ngươi đi."
Dưới sự dẫn đường của Râu xồm, Mộ Dung Vân Thư, Đông Nam Tây Bắc cùng Lý Thiếu Khanh rất nhanh liền tới sườn núi phía Bắc. "Chính là nơi này." Râu xồm nói.
Mộ Dung Vân Thư nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại trong một mảnh rừng cây nhỏ phía trước. "Chúng ta qua bên kia nhìn xem." Mộ Dung Vân Thư nói.
Râu xồm nói: "Trăm lần không được. Bên kia là đất cấm."
"A?" Than nhẹ một tiếng, Mộ Dung Vân Thư quay đầu, đuôi lông mày thêm vài phần vui mừng. "Sao lại là đất cấm?" Nàng hỏi.
Râu xồm giải thích: "Nơi đó có quỷ quái thường xuyên lui tới, không ai vào mà không chết thảm, cho nên lão tộc trưởng mới giấu nó đi."
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Có quỷ quái thường lui tới, hay có người giả thần giả quỷ, đến xem liền biết."
Dứt lời, không để ý phản đối của Râu xồm, đến trước rừng cây. Đông Nam Tây Bắc ngay cả yêu ma còn không sợ, đương nhiên cũng không sợ quỷ quái, cũng đi về phía trước. Mà Lý Thiếu Khanh do dự một chút, nói: "Ta ở bên ngoài tiếp ứng các ngươi."
Mộ Dung Vân Thư cười như không cười liếc hắn một cái, nói: "Cũng tốt."
Rừng cây nhỏ cách sườn núi phía Bắc không xa, Mộ Dung Vân Thư cùng Đông Nam Tây Bắc đi ước chừng nửa khắc liền đến. Không giống rừng cây cao lớn nơi dân bản xứ sinh sống, dãy rừng cây nhỏ này do cây dong thô to nhưng không cao lớn trên núi tạo thành. Cành nhánh dày mà rắc rối phức tạp, quả thật là nơi có yêu ma quỷ quái. Nhưng Mộ Dung Vân Thư không tin quỷ thần. Càng là đất cấm, càng nhiều bí mật. Mà sở dĩ lão tộc trưởng cấm người trong tộc lui tới nơi này, nhất định là vì che giấu bí mật nào đó.
Thực tự nhiên, Mộ Dung Vân Thư nghĩ tới lời thiếu niên thủ lĩnh nói —— ông nội từng giao cho phụ thân của hắn một túi gấm có vẽ đường đi bí mật.
Nghĩ đến đó, Mộ Dung Vân Thư càng khẳng định suy đoán của mình. Con đường bí mật từ trong cung ra ngoài, nhất định ở ngay trong phiến rừng cây nhỏ này.
"Các ngươi nhìn chung quanh xem, nhất là mặt đất, có hiện tượng bùn đất tơi xốp, hoặc là dưới đất bị rỗng hay không. Ta hoài nghi con đường bí mật ở trong này." Mộ Dung Vân Thư nói.
Đông Nam Tây Bắc nghe vậy lập tức hành động. Hai người Đông Nam xoay người xem xét mặt đất, hai người Tây Bắc dùng chân đạp đông đạp tây, rất sôi nổi. Bỗng nhiên, tiếng ầm ầm phát ra, rõ ràng chính là âm thanh phát ra do hầm rỗng dưới đất. Bắc hộ pháp mừng rỡ, vội vàng cùng Tây hộ pháp dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại cùng bùn đất nơi đó, quả nhiên lộ ra một tấm ván gỗ che đi nơi có thể chứa một người. Hai người Tây Bắc vội vàng dỡ tấm ván gỗ, lộ ra một cái động đen. "Ta và tiểu Bắc đi xuống trước mở đường." Tây hộ pháp nói.
Mộ Dung Vân Thư gật đầu, nói: "Mọi thứ phải cẩn thận."
Mộ Dung Vân Thư và hai người Đông Nam ở phía trên đợi không bao lâu, hai người Tây Bắc đã trở lại, vô cùng cao hứng nói: "Đây quả nhiên là một con đường bí mật."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Tốt, chúng ta lập tức theo đường này đi vào tìm Sở Trường Ca."
Vào mật đạo, đầu tiên là gặp một đoạn bậc thang hẹp. Sau khi lần theo bậc thang cao thấp, Mộ Dung Vân Thư cùng Đông Nam Tây Bắc đi vào trong một nhà đá hình vuông. Nhà đá không lớn không nhỏ, ước chừng có thể chứa hai mươi người. Trong nhà đá có một thùng gỗ lớn, bên trong thùng gỗ chứa đầy nước. Trên nắp thùng phủ một lớp bụi thật dày, thoạt nhìn đã rất lâu đời, nhưng nước trong thùng gỗ lại sạch sẽ. Bên cạnh thùng gỗ là một hộp gấm tinh xảo, cũng phủ đầy bụi. Mộ Dung Vân Thư vừa mở hộp gấm ra, nhất thời ánh sáng đẹp đẽ liền chiếu sáng toàn bộ nhà đá.
"Một viên dạ minh châu (viên ngọc có thể phát sáng trong đêm) thật lớn!" Đông Nam Tây Bắc kinh ngạc không thôi. Đối với kẻ giang hồ lỗ mãng như bọn họ, luôn luôn chỉ tiếp xúc với tiền thật bạc trắng, loại vật phẩm dạ minh châu hiếm có mà đáng giá này rất ít khi nhìn thấy. Càng đừng nói đến viên ngọc lớn thế này.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Trừ dạ minh châu, còn có một ít vàng thỏi. Đây nhất định là lão tộc trưởng vì muốn sau khi người trong tộc rời khỏi Đảo Phổ Hoa có thể có cuộc sống bình thường mà để lại." Dứt lời, đóng hộp gấm lại, thuận tay ném cho Đông hộ pháp, nói: "Giữ lại. Sau khi gặp thiếu niên thủ lĩnh liền giao cho hắn."
Đông hộ pháp vững vàng tiếp nhận hộp gấm, dùng ống tay áo lau bụi trên hộp gấm đi, yếu nhược nói: "Phu nhân, có thể không giao không?"
"Không thể." Mộ Dung Vân Thư mở miệng liền từ chối.
Đông hộ pháp chịu đả kích thật lớn, ôm hộp gấm, vô cùng đau lòng mà nói: "Có thể qua tối nay hãy giao không?"
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Ngươi muốn ôm dạ minh châu qua đêm?"
Đông hộ pháp gật đầu thật mạnh.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Loại đồ vật này trong phủ có nhiều. Nếu ngươi muốn, sau khi về Kim Lăng ta sẽ bảo Tiền tổng quản đưa cho ngươi mấy viên."
Đông hộ pháp nhất thời cảm thấy mình quá mất mặt, thật quá mất mặt. Thứ hắn coi là bảo vật, trong nhà người ta lại có rất nhiều, quơ một cái là được một bó to, hơn nữa còn do tổng quản trông chừng. Không chừng còn nằm trong một góc phòng thu chi hoặc ngân khố. Aiz aizz aizzz, sự khác biệt giữa người và người có thể lớn đến thế sao? Kiếp sau nhất định phải chui vào gia đình phú quý, sống một cuộc sống tiền tài như cặn bã.
Đông hộ pháp nghĩ một đằng nói một nẻo: "Không cần. Ta nhìn một chút là được rồi. Mấy vật này, không thể ăn, mang trên người lại nặng."
Nam hộ pháp lập tức vạch trần hắn, "Phu nhân, ngươi đừng tin lời hắn nói. Trong lòng hắn nhất định đang lên kế hoạch, chờ sau khi trở lại Kim Lăng liền đến chỗ Tiền tổng quản hỏi nơi cất dạ minh châu, sau đó thuận tiện lấy mấy viên."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy, cười nói: "Nếu các ngươi cảm thấy có hứng thú như vậy, ta cũng không có ý kiến. Nhưng mà ta phải nhắc nhở các ngươi, trong Mộ Dung phủ, hễ là nơi chứa tiền tài vật chất, đều có nhiều cơ quan. Cho nên trước khi đi mượn gió bẻ măng, phải lôi kéo tình cảm với Thạch Nhị tiên sinh."
Bắc hộ pháp nói: "Không cần không cần, giao tình của chúng ta cùng Thạch Nhị tiên sinh thật sự rất tốt."
"Câm miệng!" Tây hộ pháp thét lên với hắn, nói: "Ngươi như vậy không phải chưa đánh đã khai sao?"
Bắc hộ pháp lộ vẻ oan ức, "Cho dù không nhận tội, phu nhân cũng biết mà. Ngươi xem ngữ khí nàng vừa nói, rõ ràng chính là nói với bốn người chúng ta."
Ặc. Tây hộ pháp suy nghĩ một chút, quả nhiên là vậy. Được rồi, hắn cũng không tranh cãi, bởi vì xác thực hắn có cùng ý nghĩ với đại Đông.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Có điểm không thích hợp."
"Cái gì không thích hợp?" Đông hộ pháp hỏi.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Hoa Thiên Thành qua lại con đường này vô số lần, không thể không phát hiện viên dạ minh châu này. Cho dù hắn không ham tiền tài vật chất của người khác, thủ hạ của hắn cũng không thể làm ra vẻ không cần thứ đáng giá như vậy." Bỗng nhiên, một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu, Mộ Dung Vân Thư vội vàng nói: "Mau trả hộp gấm về chố cũ!"
Chỉ tiếc, không kịp.
Trong khoảnh khắc thùng gỗ vỡ tan, nước tuôn như thủy triều, rất nhanh liền bao phủ mắt cá chân của mọi người. Mặt nước bắt đầu tỏa ra bọt khí, nhiệt độ của nước dần dần tăng lên.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Không tốt. Đây không phải là nước bình thường. Nán lại ở đây lâu, chỉ sợ sẽ bị phỏng."
Bốn người Đông Nam Tây Bắc không nói hai lời nâng Mộ Dung Vân Thư lên. Mộ Dung Vân Thư nói: "Các ngươi làm gì vậy? Mau buông ta xuống."
Đông hộ pháp nói: "Chúng ta là người luyện công, không sợ nước nóng. Phu nhân là cành vàng lá ngọc, không thể bị thương chút nào."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Lợn chết mới không sợ nước nóng. Các ngươi cũng không phải lợn chết, sao lại có chuyện không sợ nước nóng? Nhanh thả ta xuống, hiện tại nước còn chưa quá nóng, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. Cùng lắm thì rút lui."
Đông hộ pháp nói: "Rút lui cũng không được. Nhất định lão tộc trưởng vì cản người ở phía sau mới thiết kế cạm bẫy này. Một khi người trong tộc của hắn cầm châu báu rời đi, nước trong thùng gỗ sẽ trào ra, sau khi tiếp xúc với mặt đất liền nóng lên, do đó sẽ ngăn cản quân lính đuổi theo phía sau. Hiện tại nước đã hơi nóng, phu nhân, da thịt ngươi mềm, không chịu nổi đâu. Da chúng ta dày, cho dù không cứng rắn như kim cương, cũng có những vết chai năm xưa bảo vệ, chút thương tổn này không ảnh hưởng đến xương cốt. Phu nhân, nếu ngài muốn cứu chúng ta, xin mau mau nghĩ biện pháp rời khỏi nơi quỷ quái này."
Lời Đông hộ pháp nói, Mộ Dung Vân Thư không thể phản bác, nàng cũng biết mình tất nhiên sẽ không chịu nổi quá nóng, sẽ không thể kiên trì, tĩnh tâm suy tư cách thức đối phó.
*
Cùng lúc đó, trong Nguyệt cung, Sở Trường Ca đang luyện công bức độc, thiếu niên thủ lĩnh cầm giáo dài trong tay đứng trước hắn, vẻ mặt vô cùng khẩn trương. Từ tối hôm qua đến bây giờ, lúc Sở Trường Ca vận công, trên người luôn luôn tỏa ra hơi nóng, mà giờ phút này hơi nóng bỗng nhiên thay đổi màu sắc, từ trắng chuyển thành đen. Thiếu niên thủ lĩnh nghĩ rằng lúc này chính là thời điểm quan trọng khi hắn ép độc, phải vô cùng cảnh giác. Lỡ như có người xông tới, sẽ rất phiền toái.
Càng sợ thứ gì thì thứ đó càng đến.
Thiếu niên thủ lĩnh đang âm thầm cầu nguyện trăm ngàn lần không nên bị tìm được, ngoài cửa lại truyền đến từng trận tiếng bước chân. Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại ở cửa lăng mộ. Một đoạn đối thoại truyền đến từ bên ngoài ——
"Nơi này là lăng mộ của tộc. Trừ nơi này, tất cả các nơi khác đều đã lục soát."
"Thà rằng giết lầm một ngàn, cũng không thể lọt lưới một người. Mở lăng mộ ra, ta muốn tự mình vào điều tra."
"Thành chủ, trăm lần không thể. Tự tiện tiến vào lăng mộ của tộc, là hành vi trái đạo trời, sẽ bị trời phạt."
Nghe đến đó, thiếu niên thủ lĩnh âm thầm thở dài một hơi, thầm nghĩ: Cát Trát Nhĩ, tuy rằng ngươi phản bội người trong tộc, nhưng xem ra ngươi vẫn còn nhớ rõ tộc quy, về sau ta nhất định sẽ để ngươi chết toàn thây.
Lúc này, một âm thanh khác ngoài cửa nói: "Ngay cả người trong tộc ngươi cũng phản bội, còn sợ đi vào lăng mộ? Nếu trời thực sự phạt, ngươi đã sớm nhận lấy báo ứng. Sẽ không chờ tới bây giờ. Mau mau mở lăng mộ ra."
Cát Trát Nhĩ nói: "Dạ, thành chủ."
Nghe Cát Trát Nhĩ đồng ý, thiếu niên thủ lĩnh đột nhiên nắm chặt giáo dài trong tay, hai tròng mắt mang sát khí, trừng trừng nhìn cửa đá. Trong lòng hận không thể bầm thây Cát Trát Nhĩ thành trăm đoạn.
Ầm một tiếng, cửa đá mở ra. Bốn mắt chạm nhau.
Hoa Thiên Thành cười lớn một tiếng, nói: "Quả nhiên các ngươi ở trong này."
Thiếu niên thủ lĩnh dùng tiếng bản xứ oán hận hỏi Cát Trát Nhĩ, "Sao ngươi có thể biết cơ quan trong lăng mộ?"
Cát Trát Nhĩ cũng dùng tiếng bản xứ đáp: "Ta không chỉ biết cơ quan trong lăng mộ, mọi cơ quan trong thành trì này ta đều biết. Bởi vì người thiết kế cơ quan là ông nội và phụ thân của ta. Mà ông nội của ngươi lại được chim quên ná, được cá quên nơm, hủy đi công lao của nhà ta, truy giết đến cùng!"
Thiếu niên thủ lĩnh bừng tỉnh hiểu ra, khó trách hắn lại hạ cổ mẫu thân, khó trách hắn lại cấu kết với kẻ thù bên ngoài phản bội người trong tộc, thì ra là ghi hận trong lòng. Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Nếu ông nội và phụ thân của ngươi biết hành động hôm nay của ngươi, nhất định sẽ xấu hổ đến chết. Bởi vì bọn họ không bị ông nội của ta sát hại, mà là tự xin được chết. Lúc đó khi bọn họ khẩn cầu ông nội ta đem trọng trách thiết lập cơ quan trong thành giao cho bọn hắn, liền đã chuẩn bị tốt tâm lý hi sinh vì nhiệm vụ. Bọn họ chết, là quang vinh. Cái chết của bọn họ, mới đổi lấy được vị trí Vu sư cao nhất của ngươi."
Nghe được sự thật Cát Trát Nhĩ khiếp sợ, "Không thể nào, không thể nào..."
Hoa Thiên Thành nói: "Ngươi còn nói lời thừa với hắn làm gì? Nhanh bắt lại. Người đâu, bắt hai thích khách này lại!"
"Dạ!" Binh lính lập tức tiến lên bắt thiếu niên thủ lĩnh cùng Sở Trường Ca.
Thiếu niên thủ lĩnh vội vàng vung giáo ngăn địch, liều chết bảo hộ trước người Sở Trường Ca. Thế nhưng vết thương cũ nơi vai phải chưa lành, lúc này động võ lại chạm đến gân cốt, đầu vai bắt đầu đổ máu không ngừng. Nhưng hắn vẫn bất khuất như cũ, giữ vững thế trận, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần Sở Trường Ca. Trong lòng chỉ có một niềm tin, trước khi Sở Trường Ca ra ngoài, quyết không thể ngã xuống. Từng binh sĩ lần lượt ngã xuống trước mắt, thiếu niên thủ lĩnh giết đỏ cả mắt, một chiêu cuối cùng xuyên qua ngực Cát Trát Nhĩ. "Sai lầm lớn nhất của ông nội ta, chính là để lại mầm tai hoạ như ngươi." Nói xong, rút mạnh giáo dài về, máu tươi tung tóe, Cát Trát Nhĩ chết tại chỗ.
Giết chết Cát Trát Nhĩ, thiếu niên thủ lĩnh lập tức chỉ đầu giáo về hướng Hoa Thiên Thành, phun một ngụm máu, gằn từng tiếng, nói: "Ngươi chiếm đoạt thành trì của ta, giẫm lên người trong tộc của ta. Hôm nay, ta muốn ngươi phải trả giá!"
Hoa Thiên Thành nói: "Ta chờ."
Hai tròng mắt thiếu niên thủ lĩnh trừng lớn, đánh về phía Hoa Thiên Thành, lại bị binh lính dũng mãnh đột nhiên lao vào ngăn trở.
Hoa Thiên Thành nói: "Lấy được đầu của hắn, thưởng trăm lượng bạc trắng!"
Thiếu niên thủ lĩnh cười lạnh một tiếng, "Đầu của ta chỉ trị giá một trăm lượng, thật sự quá vũ nhục người!" Dứt lời, giáo dài đâm tới, dồn chân khí ra sức chém giết.
Một khắc, rồi hai khắc trôi qua, thi thể dưới chân càng ngày càng nhiều, binh lính trước mắt càng ngày càng ít, mà thể lực của thiếu niên thủ lĩnh cũng dần dần không chống đỡ nổi. Giết xong một binh sĩ cuối cùng, giáo dài của hắn hướng lên trời, ầm ầm ngã xuống.
Thấy thiếu niên thủ lĩnh ngã xuống, vốn dĩ chuẩn bị bỏ trốn, Hoa Thiên Thành vui mừng quá đỗi, bước một bước đến trước mặt Sở Trường Ca, nói: "Sở Trường Ca, lần trước ta thua bởi võ công không bằng ngươi, lúc đó vốn dĩ ta muốn thông qua vị trí minh chủ võ lâm đoạt được bí kíp võ công của các đại môn phái, luyện được võ công tuyệt thế quyết đánh một trận sống chết với ngươi. Chỉ tiếc ngươi không cho ta cơ hội, đảo loạn mưu kế của ta. Nhưng mà không sao cả, cho dù không có võ công tuyệt thế, ta vẫn có thể thắng ngươi. Thành trì này, là ta chuẩn bị vì ngươi. Qua hôm nay, thành trì này sẽ là của ngươi, là phần mộ vĩnh viễn của ngươi." Dứt lời, chạm vào loan đao (loại dao găm có lưỡi cong hình trăng khuyết) bên hông, rút ra, giơ tay chém xuống, nhưng vừa dừng trên đầu Sở Trường Ca, cả người liền bị bắn ngược đến cửa lăng mộ, ngã xuống đất.
Hoa Thiên Thành nhanh chóng đứng lên, nhìn hai người không biết nhảy từ chỗ nào ra trước người Sở Trường Ca, kinh hãi nói, "Các ngươi là ai?"
"Truy Hồn."
"Đoạt Mệnh."
Hoa Thiên Thành kinh hãi. Hai người này hắn nhớ rõ, từng làm người gác cửa ở Cửu Quẻ lâu do Mộ Dung Vân Thư mở, võ công sâu không lường được, không thua gì Sở Trường Ca. Trong lòng Hoa Thiên Thành sợ hãi không thôi, trên mặt lại vẫn duy trì bình tĩnh, nói: "Các ngươi vào bằng cách nào?" Lời còn chưa dứt, hắn mạnh tay nhấn một cơ quan, tung người nhảy ra. Trong khoảnh khắc, cửa đá ở sau người đóng lại. Hoa Thiên Thành thở phào một hơi, đứng dậy hét lớn: "Người đâu. Lấp kín cửa đá lại!" Dứt lời, nghênh ngang bỏ đi.
Kế sách hiện nay, chỉ có thể bỏ thành chạy trốn, đợi ngày sau lại ngóc đầu trở dậy.
*
Góc nhà này ánh đao ánh kiếm, góc nhà kia ánh kiếm ánh đao. Mộ Dung Vân Thư vắt hết óc, vẫn không tìm thấy cơ quan trong nhà đá thông vào thành. Đông Nam Tây Bắc thử dùng nội lực đánh vào vách tường, cũng không có hiệu quả. Thấy sắc mặt Đông Nam Tây Bắc trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa, lòng Mộ Dung Vân Thư càng thêm nóng như lửa đốt. Dưới tình thế cấp bách, nàng bỗng nhiên nhớ lại một câu trong《năm mươi thế trận》: "Trăm trận đều có hình, trận vô hình sinh ra từ trời đất, mà phá trận cũng ở nơi trời đất."
Phá ở nơi trời đất... Trời đất... Trời... Bỗng dưng, trong đầu Mộ Dung Vân Thư nảy ra một ý, nói: "Các ngươi thử công kích vách tường phía trên xem."
Đông Nam Tây Bắc nghe vậy cùng nhau hướng về vách tường phía trước mà phát lực, chỉ nghe ầm một tiếng, một cái bàn đá hình tròn rơi xuống, phía trên vách tường hiện ra một cái động. Giữa bàn đá có một sợi xích sắt thô ráp, nối liền với tầng trên của nhà đá. Đông Nam Tây Bắc lập tức đặt Mộ Dung Vân Thư lên trên bàn đá, tiếp theo đều nhảy lên bàn đá. Một lúc sau, bàn đá chậm rãi nâng lên phía trước. Khi bàn đá nâng lên đến tầng trên của nhà đá, mọi thứ lại bình thường, chỉ nghe một tiếng răng rắc khớp lại, bàn đá liền yên lặng.
Đông Nam Tây Bắc thở phào một hơi. Đông hộ pháp còn sợ hãi nói: "Người thiết kế cơ quan này quả thực còn thần kỳ hơn gã Thạch Nhị kia!"
Mộ Dung Vân Thư cũng đầy mồ hôi. Cái tai nạn vừa rồi kia, là lần mạo hiểm nhất mà từ khi bước chân vào giang hồ tới nay nàng mới trải qua. Nếu không đúng lúc phá giải cơ quan, chỉ sợ Đông Nam Tây Bắc sẽ bị nấu chín. "Chân của bốn người các ngươi không sao chứ?" Mộ Dung Vân Thư quay đầu hỏi.
Đông Nam Tây Bắc liên tục cười hì hì lắc đầu, "Không sao không sao. Thật sự rất tốt." Nói xong, như muốn chứng minh, nhảy tại chỗ mấy cái.
"Không sao là tốt rồi." Dứt lời, Mộ Dung Vân Thư quay đầu quan sát cánh cửa trước mắt.
Trong chớp mắt Mộ Dung Vân Thư quay đầu kia, tươi cười của Đông Nam Tây Bắc nháy mắt vặn vẹo không thành hình, đau nhe răng trợn mắt.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Cửa này hẳn không phải là cơ quan đặc biệt gì. Nhưng phải nhớ lấy, không nên đụng vào thứ gì trong phòng, đi dọc theo dấu chân trên mặt đất là được."
Trong chớp mắt Mộ Dung Vân Thư mở miệng, Đông Nam Tây Bắc lại lập tức khôi phục dáng vẻ. "Không chạm vào, lần này nhất định không đụng chạm lung tung." Chạm vào một lần hai chân thiếu chút nữa bị nấu chín, sao còn dám chạm vào lần thứ hai.
Mộ Dung Vân Thư cùng Đông Nam Tây Bắc dọc theo dấu chân trên mặt đất thật cẩn thận đi về phía trước, thuận lợi xuyên qua nhà đá, trước mắt xuất hiện một đường hầm không rộng không hẹp. Tối đen như mảnh vải, đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón. Bắc hộ pháp nói: "Ta thấy ở nhà đá có một ngọn đèn. Chúng ta lấy ngọn đèn đó mà chiếu sáng."
"Trăm ngàn lần không nên!" Ba người Đông Nam Tây trăm miệng một lời, vẻ mặt hơi sợ.
Mộ Dung Vân Thư buồn cười, nói: "Tiểu Bắc, ba người bọn họ tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại không chịu được ngươi dọa như vậy đâu. Lúc này không muốn lộn xộn hay nói giỡn."
Vẻ mặt Bắc hộ pháp thành thật, "Ta không nói giỡn. Nơi đó thật sự có một ngọn đèn." Mà hắn quả thật cũng muốn lấy ngọn đèn mà chiếu sáng.
Thái dương của Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, nhẫn nại nói: "Ngươi đã quên lời ta mới nói rồi sao? Không thể chạm lung tung vào thứ gì ở đây."
Bắc hộ pháp nghe vậy vỗ mạnh cái gáy, nói: "May mà không trực tiếp đi lấy. Nguy hiểm thật."
Mộ Dung Vân Thư nhịn không được lắc đầu, nói: "Ba người các ngươi, giám sát hắn chặt chẽ một chút."
Ba người Đông Nam Tây gật đầu thật mạnh, cùng kêu lên: "Nếu hắn dám chạm lung tung, tay nào chạm vào liền chặt tay đó."
Bắc hộ pháp vội vàng giấu tay ra sau lưng, yếu nhược nói: "Nếu ta nói mới vừa rồi là lỡ lời, các ngươi có tin không?"
Tây hộ pháp lườm hắn một cái, "Ngươi thì lúc nào mà không lỡ lời?"
"..." Bắc hộ pháp quyết định ba ngày không nói một lời nào.
Đông hộ pháp nói: "Trước mắt tối đen một mảnh, căn bản không thể nhìn thấy dấu chân, kế tiếp nên đi thế nào mới có thể không chạm đến cơ quan?"
Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, nói: "Ta cũng không biết." Vốn nghĩ rằng tìm được mật đạo liền bình an vô sự, không nghĩ tới vẫn có biến đổi bất ngờ. Lão tộc trưởng trên Đảo Phổ Hoa này thật rất giỏi giày vò. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, trong thành hắn đều bày ba bước một cơ quan nhỏ, năm bước một cơ quan lớn, người như thế xây đường hầm bí mật, đương nhiên sẽ không sơ sẩy.
Khom người tỉ mỉ nhìn nhìn đường hầm trước mắt, Mộ Dung Vân Thư nói: "Đường hầm này xây trong nước, do một bãi đá hình tròn trải ra mà thành. Ta đoán trong bãi đá, chắc sẽ có chỗ đi được, có chỗ không đi được. Nhưng mà cả bãi đá đều giống nhau như đúc, ta cũng không nhìn ra manh mối, không biết rốt cuộc cơ quan chôn ở chỗ nào dưới bãi đá. Vì an toàn, chúng ta chọn phương pháp tìm tòi trước khi hành động."
Đông hộ pháp hỏi: "Như thế nào là phương pháp tìm tòi?"
"Từng thấy người mù đi đường chưa?" Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi lại.
Lúc này Đông hộ pháp liền sáng tỏ thông suốt, nói: "Tiểu Bắc, đây là lúc Hồng Anh thương của ngươi phát huy công dụng."
Bắc hộ pháp nói: "Hồng Anh thương của ta vẫn rất hữu dụng mà!"
Khóe miệng Đông hộ pháp nhăn lại, lười giải thích với hắn, nói thẳng: "Ngươi đi đầu, dùng Hồng Anh thương làm gậy của người mù, từng bước một thăm dò phía trước."
"Được." Bắc hộ pháp lập tức cầm Hồng Anh thương dò đường, y như dự đoán, đầu thương vừa chạm vào bãi đá, chỉ nghe xoẹt một tiếng, một mũi tên bắn lén từ vách tường bên trái bắn về phía vách tường bên phải. Bắc hộ pháp sợ tới mức lập tức kéo Hồng Anh thương về, than thở: "Kiếp sau không luyện võ, chỉ học ‘cơ quan thuật số’ (cách thức, phương pháp xây dựng và phá giải cơ quan). Cao thủ võ lâm lợi hại hơn nữa cũng không làm gì được ta."
Ba người Đông Nam Tây tràn đầy đồng cảm gật đầu. Nơi đây lần lượt tầng tầng lớp lớp cơ quan phòng thủ nghiêm ngặt hiện ra trước mắt, võ công cao tới đâu cũng đều tái nhợt mười phần.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Các ngươi không nên tự xấu hổ. Thạch Nhị tiên sinh cũng là cao thủ trong số đó, không phải cũng bị các ngươi vo tròn bóp méo sao? Tự tu dưỡng mới là quan trọng nhất."
Nghĩ đến Thạch Nhị tiên sinh, Đông Nam Tây Bắc lập tức lấy lại tinh thần, sục sôi ý chí chiến đấu. Đông hộ pháp nói: "Ta đi trước dò đường. Cho dù chạm đến cơ quan, bất quá cũng chỉ là mấy mũi tên bắn lén mà thôi, không có gì đáng ngại."
Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ cho rằng cũng chỉ có vậy thôi, cũng nói: "Nên thật cẩn thận."
Hai người Đông Nam nghe vậy gật gật đầu. Đông hộ pháp nhảy qua bãi đá thứ nhất phi thân dừng trên bãi đá thứ hai, ngừng một lúc, không thấy tên bắn lén, liền nói: "Tiểu Nam, ngươi qua đi." Nam hộ pháp lên tiếng trả lời nhảy qua, cũng an toàn đáp xuống đất. Hai người Tây Bắc thấy thế lập tức mang Mộ Dung Vân Thư theo cùng nhảy lên bãi đá thứ hai.
Đông hộ pháp nói: "Kế tiếp ta sẽ thử từng bước từng bước, nếu có cơ quan ta sẽ lập tức tránh né nhảy sang bãi đá tiếp theo, nếu an toàn, các ngươi liền đi theo. Tiểu Nam ngươi ở phía sau yểm trợ ta. Tiểu Tây, tiểu Bắc, hai người các ngươi bảo hộ phu nhân."
"Được." Ba người Nam Tây Bắc mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
Năm người một đường đụng đụng chạm chạm, cuối cùng an toàn ra khỏi đường hầm, đi vào một nhà đá nhỏ hẹp. Không giống như nhà đá lần trước, đây là một nhà đá nhỏ hẹp dị thường, chứa năm người bọn họ còn thấy chật chội. Có mấy bài học kinh nghiệm lần trước, mọi người không dám tùy tiện chạm lung tung, ngay cả vách tường cũng không dám gõ, chỉ có thể xem xét chung quanh, muốn tìm được điểm đột phá.
Bỗng nhiên, trên đầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhiều mà hỗn loạn. Mọi người lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Rất nhanh, tiếng bước chân trên đầu dừng lại, thay vào đó là vài tiếng kẽo kẹt. Mọi người đang nghi hoặc khó hiểu, bỗng nhiên cảm giác dưới chân có chấn động khác thường. Mộ Dung Vân Thư phát hiện chỗ khác thường trước, nói: "Không xong. Đây là một cái lồng đá." Lời còn chưa dứt, nhà đá liền chậm rãi tách ra dâng lên khỏi vách tường, bốn phía từ vách đá biến thành mấy cột đá thô, nghiễm nhiên là một cái lồng đá.
Lồng đá một đường dâng lên tới tầng trên mới dừng lại. Đoàn người hai phía trong ngoài lồng đá kinh ngạc vô cùng.
"Hoa Thiên Thành!"
"Mộ Dung Vân Thư!"
Đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mộ Dung Vân Thư và Đông Nam Tây Bắc ở trong lồng đá, tâm tình vô cùng phức tạp. Bọn họ trải qua trăm cay nghìn đắng, lại vào trong lồng đá của người khác.
Mà so sánh ra, tâm tình Hoa Thiên Thành liền tốt hơn nhiều. Thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, tình cờ phát hiện chẳng tốn công. Hoa Thiên Thành nói: "Người đâu. Phục vụ mê hương!"
Đông Nam Tây Bắc nghe vậy lập tức nín thở.
Hoa Thiên Thành cười nói: "Loại mê hương này thấm qua da thịt vào máu, nín thở cũng vô dụng."
Quả như lời Hoa Thiên Thành nói, tay chân Đông Nam Tây Bắc rất nhanh liền nhũn ra tứ chi vô lực, tê liệt ngồi dưới đất. Mộ Dung Vân Thư lại bất tỉnh nhân sự.
Hoa Thiên Thành nói: "Trói bọn họ lại."
"Dạ." Vài binh lính vội vàng mở lồng đá ra, trói Mộ Dung Vân Thư cùng Đông Nam Tây Bắc lại.
*
Cùng lúc đó, ở bên kia, rốt cục Sở Trường Ca cũng ép hết độc ra ngoài cơ thể. Đứng dậy vỗ vỗ nếp nhăn nơi quần áo, Sở Trường Ca nói: "Hắn sao rồi?" Hắn chỉ thiếu niên thủ lĩnh ngã trong vũng máu.
Truy Hồn nói: "Còn chưa chết."
"Tốt lắm." Sở Trường Ca đi qua nâng thiếu niên thủ lĩnh ngồi dậy, truyền chân khí cho hắn.
Một lát sau, thiếu niên thủ lĩnh tỉnh lại. Sở Trường Ca lập tức thu hồi tay, nói: "Ngươi ở đây nghỉ ngơi đi. Ta đi tìm Hoa Thiên Thành."
Thiếu niên thủ lĩnh nhịn đau đứng lên, kiên quyết nói: "Ta muốn đi cùng ngươi. Nhất định phải chính tay giết chết Hoa Thiên Thành, an ủi vong linh người trong tộc của ta ở trên trời!"
Sở Trường Ca thấy hắn kiên quyết như thế, liền đồng ý cho hắn đi theo.
Thiếu niên thủ lĩnh mở cơ quan lăng mộ ra, sau khi cửa đá mở ra, đã có một tảng đá lớn chắn ngoài cửa. "Tâm tư thật độc ác! Còn muốn chôn sống chúng ta!" Thiếu niên thủ lĩnh căm giận nói.
Sở Trường Ca không để ý cong môi cười, nói: "Ngươi hiểu lầm hắn. Hắn chỉ muốn tìm kiếm chút tâm lý thoải mái thôi." Dứt lời, nâng tay lên, một ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện, trong khoảnh khắc, tảng đá lớn bị chém thành hai nửa.
Thiếu niên thủ lĩnh nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn đã sớm đoán được võ công Sở Trường Ca tất nhiên là cực cao, cũng không nghĩ tới lại cao đến tình trạng này.
Sở Trường Ca nói: "Hai người các ngươi, biết đường đi bí mật ở đâu không?"
Truy Hồn đạo: "Biết."
Sở Trường Ca nói: "Nếm mùi thất bại, Hoa Thiên Thành tất nhiên sẽ bỏ trốn theo đường bí mật. Lập tức dẫn đường."
"Dạ."
Cửa của đường bí mật trong thành nằm ở ngọn núi giả trong cấm cung. Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh vẫn theo dõi Hoa Thiên Thành, đối với vị trí đường bí mật và cơ quan rõ như lòng bàn tay. Rất nhanh, đoàn người đi vào trong núi giả. Truy Hồn khởi động cơ quan, một lồng đá trống trơn từ từ dâng lên, dừng trước mặt mọi người. Truy Hồn lại di chuyển cơ quan, lồng đá mở ra một cái cửa trước mắt mọi người.
Sở Trường Ca đang muốn đi vào, bỗng nhiên thấy phía trên cột đá tận cùng trong lồng đá có một dấu tay, nhất thời con ngươi đen trầm xuống, dừng động tác lại.
"Làm sao vậy?" Thiếu niên thủ lĩnh liền hỏi, đã thấy Sở Trường Ca trước mắt đột nhiên biến mất. Thiếu niên thủ lĩnh lại nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn, hắn, hắn là quỷ sao? Bình tĩnh nhìn lại, chỉ thấy người Sở Trường Ca đã bình tĩnh đứng trước một tảng đá lớn, trong tay cầm thanh long, chỉ vào cái gì đó phía sau tảng đá.
Thiếu niên thủ lĩnh vội vàng chạy tới, thấy Hoa Thiên Thành dùng dao uy hiếp Mộ Dung Vân Thư, trốn ở phía sau tảng đá, mà kiếm của Sở Trường Ca lại để trên cổ họng của hắn.
Hoa Thiên Thành nói: "Buông kiếm, nếu không ta sẽ lấy mạng của nàng ta!"
Sở Trường Ca cười lạnh, "Ngươi muốn thử một lần xem là kiếm của ta nhanh, hay là dao của ngươi nhanh sao?"
Hoa Thiên Thành nói: "Nếu ngươi không sợ nàng chết dưới dao của ta, cứ việc thử."
Sở Trường Ca nói: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Buông Vân Thư ra, ta cho ngươi chết toàn thây, an táng thật lớn. Một chữ cũng không nói ra hành vi phạm tội của ngươi. Ngươi vẫn là Vương gia thành tích chói lọi của Đại Nghiệp Vương Triều."
Hoa Thiên Thành cười to nói: "Đa tạ ý tốt của ngươi. Chỉ tiếc ta không muốn an táng thật lớn, mà muốn vinh quang lên ngôi Cửu ngũ (ngôi vua). Nếu ngươi không muốn nàng chết, lập tức buông vũ khí, tự cắt đứt gân mạch."
Sở Trường Ca trầm mặc một chút, thản nhiên nói: "Ngươi vẫn có mắt không tròng như vậy."
Hoa Thiên Thành há mồm muốn nói, lại chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khạc. Hắn buông dao trong tay ra, che yết hầu, hai mắt gắt gao trừng Sở Trường Ca, cho đến khi mắt trắng dã, bình bịch ngã xuống, một chữ cũng không nói ra được.
Sở Trường Ca vội vàng đón được Mộ Dung Vân Thư, đã thấy hai mắt nàng nhắm nghiền không hề phản ứng, lúc này hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Nhanh chóng ôm chặt Mộ Dung Vân Thư, ngửa mặt lên trời cười to.
Tươi cười đó lọt vào trong mắt thiếu niên thủ lĩnh là đau lòng không dứt. Hắn chưa bao giờ biết người ta có thể cười đến tê tâm liệt phế, mất hết can đảm như vậy, giống như toàn bộ thế giới sụp đổ ngay trước mặt mình... Không, vậy còn chưa đủ, cảm giác thế giới sụp đổ, hắn đã cảm nhận một lần, không phải như thế. Sở Trường Ca lúc này, cười đến tuyệt vọng như vậy, lại thoải mái như vậy, giống như, giống như đột nhiên phát hiện cuộc đời của mình chính là một truyện cười.
Tiếng cười của Sở Trường Ca làm cho Đông Nam Tây Bắc trúng mê dược tỉnh lại, nhưng đi đứng vẫn mệt mỏi như cũ. Bọn họ cởi bỏ dây thừng trên người, bò đến bên cạnh người Sở Trường Ca.
"Giáo chủ làm sao vậy?"
"Phu nhân làm sao vậy?"
"Truy Hồn, Đoạt Mệnh, đã xảy ra chuyện gì?"
"Sao giáo chủ lại đột nhiên sụp đổ?"
Đông Nam Tây Bắc liên tục hỏi ra nghi hoặc trong lòng, kỳ vọng Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh cho bọn hắn một câu trả lời.
Truy Hồn nói: "Sau khi giáo chủ cứu được phu nhân trong tay Hoa Thiên Thành, liền biến thành như vậy. Ta cũng không biết làm sao." Nếu không phải giáo chủ cười cực kỳ bi ai như vậy, hắn nhất định muốn trêu chọc một chút.
Cứu được phu nhân không phải là chuyện rất vui sao? Sao giáo chủ lại giống như vội về chịu tang vậy? Đông Nam Tây Bắc hai mặt nhìn nhau.
Bỗng nhiên, một âm thanh mỏng manh cất lên, "Sở Trường Ca, thiếp còn chưa chết, chàng đừng vội cười tang."
Cười tang... Vẻ mặt Đông Nam Tây Bắc đen thui.
Tiếng cười im bặt, Sở Trường Ca mừng rỡ như điên, "Vân Thư, nàng chưa chết? Nàng còn sống? Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Chàng lại ôm chặt thêm chút nữa, thiếp liền không sống nổi."
Sở Trường Ca vội vàng buông nàng ra, lại lập tức ôm chặt lấy, hận không thể cùng nàng hợp làm một.
Thật lâu sau, Sở Trường Ca buông Mộ Dung Vân Thư ra, nhìn nàng nói: "Vừa rồi ta còn tưởng rằng nàng bị cổ độc phát tác mới hôn mê. Làm ta sợ muốn chết."
Mộ Dung Vân Thư hỏi: "Cổ độc gì?"
Sở Trường Ca nói: "Chính là mỗi ngày vừa đến đêm nàng liền buồn ngủ. Đó là loại cổ mà Hoa Thiên Thành thả lên người nàng. Nhưng nàng yên tâm, ta đã lấy được thuốc giải."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Kỳ thật thiếp cảm thấy, vừa đến đêm liền ngủ cũng không phải chuyện gì xấu. Cứ như vậy đi. Không cần giải độc."
Sở Trường Ca cười nói: "Nàng thản nhiên, ta cũng không thể mạo hiểm như vậy. Lỡ như ngày nào đó nàng ngủ đến bất tỉnh, ta phải tìm ai bao dưỡng (bao bọc+nuôi dưỡng) ta?"
Đông Nam Tây Bắc đổ mồ hôi, hóa ra lúc trước ngươi gả cho nàng, mục đích chính là tìm bao dưỡng sao?
Mộ Dung Vân Thư cũng thực không nói gì, lườm hắn một cái, nói: "Mau buông thiếp ra. Chàng nhàn rỗi không có việc gì, người khác cũng không nhàn như vậy. Đi lâu như vậy, trở về nên đem theo vài thứ."
Mọi người không nói gì. Thì ra đại tiểu thư Mộ Dung phủ cũng có một ngày chuyên nghiệp!
Sở Trường Ca nói: "Được. Để mau chóng trở về, chúng ta đi theo đường bí mật đi."
"Đừng!" Đông Nam Tây Bắc cùng Mộ Dung Vân Thư trăm miệng một lời. "Nơi quỷ quái đó, đi qua một lần là đủ rồi. Vẫn nên đi bằng cửa lớn thôi. Lúc đến lén lút, khi ra ngoài cũng nên mở mày mở mặt một chút." Mộ Dung Vân Thư nói.
Sở Trường Ca mỉm cười. Bỗng nhiên sinh ra tò mò với đường bí mật đó. "Hay là đi đường bí mật đi. Cơ quan ở trước cửa đã bị Hoa Thiên Thành thay đổi, ngay cả thiếu niên thủ lĩnh cũng không rõ lắm."
Mộ Dung Vân Thư đã nghe trong thành có nhiều cơ quan, lập tức nói: "Vậy thì đi theo đường bí mật."
Có Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh dẫn đường, quá trình ra khỏi thành xem như bình thản. Dưới sự dẫn dắt của thiếu niên thủ lĩnh, nhóm người Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca đến được bờ cát khi họ cập bờ lần trước. Bè gỗ vẫn còn trên bờ cát, hoàn hảo không tổn hao gì.
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Đưa quân ngàn dặm cũng phải từ biệt, ta chỉ đưa các vị đến đây thôi. Đợi sau khi ta tu sửa lại thành trì một lần nữa, sẽ đến Trung Nguyên bái kiến các ngươi."
Mọi người chắp tay: "Sau này còn gặp lại." Sau đó nhảy lên bè gỗ, chèo đi.
Thiếu niên thủ lĩnh đứng trên bờ cát, nhìn theo bè gỗ cho đến rốt cuộc không nhìn thấy rõ, mới thấp giọng lẩm bẩm: "Trung Nguyên quả nhiên là nơi địa linh nhân kiệt."
Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu, "Đợi ta với. Đợi ta với!"
Thiếu niên thủ lĩnh nhìn lại, người tới đúng là người đi theo đám người Mộ Dung Vân Thư tới đây - Lý Thiếu Khanh.
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Bọn họ đã đi rồi."
Lý Thiếu Khanh nhìn biển khơi nói: "Cứ thế mà qua cầu rút ván, rất vô tình."
Thiếu niên thủ lĩnh nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Tiên sinh có nguyện ý ở lại không?"
Lý Thiếu Khanh sửng sốt, "Ở lại làm gì?"
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Làm tướng quân của ta."
Lý Thiếu Khanh nói: "Không được. Người nhà của ta đều ở Trung Nguyên, ta không thể tách biệt với bọn họ."
Thiếu niên thủ lĩnh nói: "Chuyện này có đáng gì? Vậy càng tiện lợi."
Lý Thiếu Khanh nghe vậy trong lòng sáng ngời, thầm nghĩ: như thế cũng tốt. Ta và phụ thân làm chuyện như vậy, cho dù Hoàng Thượng nể tình Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca tha tánh mạng cả nhà, nhưng trong lòng vẫn sẽ có khúc mắc. Chẳng thà ở lại nơi đây, trời cao hoàng đế ở xa, sống tự do một chút.
Nghĩ đến đây, Lý Thiếu Khanh nói: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Thiếu niên thủ lĩnh mừng rỡ, "Mời tướng quân theo ta trở về thành."
Trên bè gỗ, đám người Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca rốt cục cũng phát hiện thiếu Lý Thiếu Khanh.
Sở Trường Ca nói: "Không sao đâu. Trên đảo nhiều cây như vậy, nếu hắn muốn trở về, có thể làm bè gỗ."
Mộ Dung Vân Thư thấy hắn nói có đạo lý, liền không thấy rối rắm nữa.
Sở Trường Ca lại nói: "Sau khi trở lại Trung Nguyên, chúng ta liền nhường lại vị trí minh chủ võ lâm, thoái ẩn giang hồ. Được không?"
Mộ Dung Vân Thư gật gật đầu, "Rất tốt."
Sở Trường Ca nói: "Phu nhân muốn ẩn cư ở đâu?"
Mộ Dung Vân Thư hỏi: "Đến đâu cũng được sao?"
Sở Trường Ca: "Chỗ nào cũng được. Nàng muốn đến chỗ nào, ta liền đưa nàng đi."
Mộ Dung Vân Thư: "Được. Chúng ta đến hoàng cung ẩn cư, làm một đôi Thái thượng hoàng, Thái hậu bình thường."
"..." Sở Trường Ca nhìn trời, Thái thượng hoàng, Thái hậu là không tầm thường mà.
Nhưng chỉ cần ở cùng nàng, bình thường hay không thì có sao đâu?
Sở Trường Ca ôm chặt Mộ Dung Vân Thư, nói: "Vân Thư, nàng có từng hối hận đã gả cho ta hay không?"
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, nói: "Là cưới."
Sở Trường Ca nghe vậy cũng nở nụ cười.