Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 78: Có một mình ngươi là đủ rồi




Mộ Dung Vân Thư lúc này đã khoác một cái áo choàng bằng lông cáo trắng như tuyết, chậm rãi hướng đình nghỉ mát đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: "Gió lạnh thổi rất thoải mái sao?"

Chín vị Di thái thái hắc hắc cười làm lành, không nói lời nào.

"A Trường tẩu, tẩu còn nhớ ta chứ? Chúng ta đã gặp ở Lê tộc." Sở Tích Nguyệt cười thật tươi cùng Mộ Dung Vân Thư chào hỏi.

Mộ Dung Vân Thư lại cau mày, "A Trường tẩu?" Đây là gọi gì thế......

Sở Tích Nguyệt nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng nha. Ta cùng với A Trường chẳng phân biệt được lớn nhỏ, cho nên không thể gọi tẩu là đại tẩu, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy gọi A Trường tẩu là thích hợp nhất."

Chân mày Mộ Dung Vân Thư càng nhíu thật chặt, "A Trường tẩu là nương tử của Tập thị bán thịt heo ở Thành Nam."

Sở Trường Ca bộ mặt hắc tuyến, khóe miệng co rút. Tích nhi mở miệng một tiếng A Trường thì cũng thôi đi, nàng lại nói A Trường bán thịt heo, cố ý làm khó hắn có phải hay không......

"Trùng tên nha?" Sở Tích Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Trùng tên thì trùng tên, dù sao ta cũng sẽ không đi mua thịt heo." Dứt lời, nàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Thành, nói: "Phượng đại ca, huynh cũng cảm thấy gọi A Trường tẩu thích hợp nhất, có đúng hay không?"

"Ặc......" Phượng Thành vốn thật cao hứng nàng rốt cuộc nhớ lại sự hiện hữu của hắn, nhưng lúc này, hắn gật hay là không gật đầu thì tốt hơn? Cũng không phải sợ người họ Sở nào đó trả thù, mà là, suy tính lâu dài, hôm nay nếu việc xưng hô ‘A Trường tẩu’ này thật sự đổ hết trên đầu Mộ Dung Vân Thư, như vậy, hắn chẳng phải là chạy không thoát được số mạng gọi là ‘Tích nhi đệ’ rồi, đúng không?

Gọi khó nghe như vậy, cũng chỉ có nàng nghĩ ra thôi. Phượng Thành lắc đầu, "Nàng lớn tuổi hơn nàng ấy, hay giống như Linh Nhi, gọi nàng ấy là Mộ Dung thôi."

Sở Trường Ca hướng Phượng Thành tặng hắn một ánh mắt cảm động, biết nhau lâu như vậy, ngươi cuối cùng cũng nói một câu tiếng người.

Phượng Thành cũng rất khách khí đáp lại hắn một ánh mắt, ít ra cũng thường nói tiếng người nhiều hơn ngươi.

Sở Tích Nguyệt lại cau mày, nói: "Ta vẫn cảm thấy A Trường tẩu dễ nghe hơn."

Mọi người cười ngất.

Chỉ có ánh mắt Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Sở Trường Ca, nhẹ nhàng cười nói, "Ngươi có thể lựa chọn đổi tên hoặc là đổi nương tử." Tóm lại có đánh chết nàng cũng không làm ‘A Trường tẩu’.

Sở Trường Ca nói: "Có thể đổi muội tử hay không?"

"Này! A Trường, ngươi có ý tứ gì?!" Sở Tích Nguyệt mất hứng.

"Gọi đại ca." Sở Trường Ca xuất chiêu sát thủ, "Còn dám gọi A Trường ta liền đem Phượng Thành một chưởng vỗ chết."

Quả nhiên, Sở Tích Nguyệt vội vàng che miệng, không dám nói nửa chữ.

Phượng Thành mặc dù đối với hành vi vô sỉ của người nào đó - mang tánh mạng của hắn uy hiếp Tích Nguyệt - rất không hài lòng, nhưng nể tình Tích Nguyệt quan tâm hắn như vậy, hắn quyết định không cùng tiểu nhân này so đo —— thật ra thì chủ yếu là cho dù hắn muốn so đo cũng không có bản lãnh đó. "Tích Nguyệt, ta cùng nàng đi dạo một chút." Phượng Thành vừa lôi vừa kéo đem Sở Tích Nguyệt đi, đi ra mấy bước còn ném cho Sở Trường Ca một ánh mắt ‘không được can thiệp lẫn nhau’.

Sở Trường Ca nhướng mày kiếm, coi như là đạt thành hiệp nghị.

Chín vị Di thái thái cũng rối rít cười mập mờ tránh ra, không quấy rầy vợ chồng son bọn họ nồng tình mật ý —— nhưng thật ra là không muốn chờ con rể thể hiện ý đồ rõ ràng mặc dù không mở miệng. Đều là người một nhà, đuổi nhiều cũng không tốt, cho nên bọn họ vẫn nên tự giác một chút, tránh tổn thương hòa khí.

Những người không có nhiệm vụ vừa đi, Sở Trường Ca liền cười tủm tỉm đứng dậy đem tay Mộ Dung Vân Thư bao trong lòng bàn tay, âm thầm dùng nội lực làm ấm tay cho nàng. "Sợ lạnh thì không nên ra ngoài." Hắn dịu dàng nói.

Mộ Dung Vân Thư khẽ cúi đầu, nhiệt lượng liên tục không ngừng kia, không chỉ ấm tay nàng, cũng ấm luôn cả trái tim của nàng. "Ta không ra, vậy làm sao biết được có người nói xấu sau lưng ta."

Sở Trường Ca cười nói: "Chín vị Di thái thái đó, có ta ở đây, họ nào dám nói xấu nàng."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta nói là ngươi."

Sở Trường Ca đổ mồ hôi, ngẩn ra mới cười nói: "Ta càng sẽ không nói."

"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư nhướng hàng mày liễu: "Dường như ta nghe là, có người nói ta tính tình vặn vẹo."

Phút chốc, nụ cười trên mặt Sở Trường Ca cứng lại, sau một lúc lâu mới kéo kéo miệng, xem như chuyện gì cũng không xảy ra, nghiêm trang nói: "Trời giá rét, ta tiễn nàng trở về phòng."

Mộ Dung Vân Thư mím môi cười một tiếng, một mặt thuận thế đi trở về, một mặt nói: "Muốn biết cha ta tại sao phải có nhiều tiểu thiếp thế không?"

"Nàng nói ta sẽ nghe, nếu nàng không muốn nói, coi như xong."

Mộ Dung Vân Thư sau nửa ngày trầm ngâm, nói: "Vậy ta không nói."

"Đừng!" Sở Trường Ca mặt nhận thua, "Nàng nói đi mà." Trời mới biết hắn đối với bất kỳ một chuyện gì của nàng đều vô cùng hiếu kỳ muốn chết. Hắn muốn thông qua loại phương thức này, hiểu rõ những quá khứ hắn chưa từng tham dự kia.

Cũng biết hắn khẩu thị tâm phi. Mộ Dung Vân Thư đắc ý hơi cong môi một cái, lại chậm rãi đi vài bước, mới từ từ mở miệng nói: "Năm ta tám tuổi, mẹ ta bệnh nặng, bà biết mình sắp không sống lâu ở nhân thế, liền nói với cha ta, sau khi bà mất, nếu ông dám cưới những nữ nhân khác vào cửa, bà thành quỷ cũng sẽ quấn lấy ông." Nói đến chỗ này, Mộ Dung Vân Thư cười, đáy mắt trong lúc vui vẻ lóe lệ quang, nhìn ở trong mắt Sở Trường Ca, kia hẳn là nụ cười và nước mắt của hạnh phúc.

Sở Trường Ca mặc dù không hiểu sao khi nàng nhắc tới mẫu thân mình bệnh qua đời lại lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhưng hắn tin tưởng nàng kế tiếp nhất định sẽ vì nụ cười này mà giải thích, vì vậy lẳng lặng nghe nàng nói tiếp.

"Cha ta sau khi nghe lời của mẹ ta, không chỉ không gật đầu, còn cùng với ý kiến của bà làm trái lại, nói, nếu bà dám bỏ ông mà đi, ông sẽ cưới thật nhiều tiểu thiếp." Nói đến chỗ này, đuôi lông mày của Mộ Dung Vân Thư treo lên mấy phần bi thương không nồng không nhạt. Nàng mấp máy miệng, nói tiếp: "Cuối cùng, mẹ ta vẫn không thể nào sống được. Sau khi mẹ ta qua đời, cha ta không để ý gia tộc phản đối, người đời thóa mạ, không chỉ không đem quan tài mẹ ta hạ táng, hơn nữa còn treo đèn đỏ trên cao, liền cưới chín tiểu thiếp, một ngày cưới một người. Trong chín ngày này, ông ban ngày cưới tiểu thiếp, buổi tối ngồi ở bên cạnh quan tài của mẹ ta gác đêm......" (NN:Cha của Vân Thư cũng thật si tình, ta xúc động L)

Trong lòng biết nàng đã khóc không thành tiếng, Sở Trường Ca liền thay nàng nói tiếp: "Ông ấy đang chờ hồn phách mẹ nàng trở lại tìm ông ấy."

Mộ Dung Vân Thư nghiêm túc gật đầu, lệ đã rơi đầy mặt.

Sở Trường Ca chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, dịu dàng chậm rãi ôm nàng vào trong ngực, ôm chặt lấy.

Nữ nhân dù có kiên cường thế nào đi chăng nữa, ở bên có người dựa vào thì cũng sẽ trở nên yếu ớt. Mộ Dung Vân Thư cũng không ngoại lệ. Ở trong ngực Sở Trường Ca, nàng càng khóc càng thương tâm, thật giống như muốn những giọt nước mắt của những năm gần đây nên chảy mà không chảy nay chảy ra bù lại.

Hồi lâu, Mộ Dung Vân Thư rốt cuộc có thể nói chuyện bình thường, nàng nói: "Sau đó, cha ta nói cho ta biết, thật ra ông đã sớm biết, mẹ ta nói như vậy, là bởi vì sợ sau khi bà đi, ông ấy sẽ cô độc cả đời, bởi vì mẹ ta biết rõ cha ta yêu bà rất sâu đậm, nếu sau khi bà chết tuyệt sẽ không cưới người khác, cho nên mới nghĩ ra cái cách này, lừa gạt ông cưới tiểu thiếp. Bà biết, vì muốn nhìn thấy hồn phách của bà, cha ta nhất định sẽ cưới người khác."

Sở Trường Ca thở dài một tiếng, một mặt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, một mặt nói: "Nhạc phụ biết rõ bất kể ông cưới bao nhiêu tiểu thiếp đi chăng nữa, nhạc mẫu cũng sẽ không trở lại, nhưng ông vẫn cưới. Bởi vì, khi một người đã tuyệt vọng, người ấy cần một thứ gì đó để kéo dài ý chí mà sống tiếp."

Mộ Dung Vân Thư cắn thật chặt môi, e sợ rằng nếu buông lỏng, nước mắt sẽ vỡ đê lần nữa.

Lúc này, Sở Trường Ca lại nói: "Nếu như, ta nói nếu như, chúng ta cũng có một ngày như vậy, nàng ngàn vạn lần không được học theo nhạc mẫu, bởi vì, ta tình nguyện tịch mịch cả đời, cũng không đồng ý cho bất cứ nữ nhân nào khác, mang họ của ta."

Trong nháy mắt, hốc mắt Mộ Dung Vân Thư nóng lên, bờ đê sụp đổ, vỡ tan ngàn dặm, lệ rơi không ngừng. Bất đồng là, lần này chảy ra là nước mắt cảm động.

Sở Trường Ca đem Mộ Dung Vân Thư ôm càng chặt hơn, cúi đầu ở trên mái tóc nàng nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, dịu dàng khẽ gọi: "Vân Thư."

"Ừ?" Một tiếng ‘ừ’ này của Mộ Dung Vân Thư mang theo nồng đậm giọng mũi.

"Ta có một mình nàng là đủ rồi."

Mộ Dung Vân Thư không nói gì, nước mắt chảy càng nhiều. Trong lòng cảm động cùng hạnh phúc, tràn đầy, hóa thành nước mắt, tràn đầy đất.

Cùng lúc đó, Phượng Thành và Sở Tích Nguyệt đang đi dạo trên đường. Năm mới vừa đến trong thành Kim Lăng, không khí tràn đầy vui vẻ, thả lỏng, bộ dạng vui sướng, trên đường người bán hàng rong, tiếng rao hàng, hoa hồng, nến đỏ, dây đeo màu đỏ cùng với các loại đồ màu đỏ.

"Phượng đại ca, ta mua cho ngươi một dây đeo màu đỏ." Sở Tích Nguyệt cười híp mắt nói.

Phượng Thành khóe miệng khẽ run, nhưng vẫn như cũ vô cùng dịu dàng nói: "Ta không thiếu vật này, ngươi đừng hoang phí."

Sở Tích Nguyệt cười nói, "Không sao. A Trường dính vào ‘kim chủ’ như A Trường tẩu, có nhiều tiền." Nói xong, chọn một dây đeo màu đỏ không thô không tỉ mỉ, không dài không ngắn đưa cho Phượng Thành. "Đây, đeo vào đi."

Phượng Thành mang vẻ mặt hận không được đi tìm chết, ngoài miệng lại ôn tồn nói: "Trở về hãy đeo."

"Không được. A Trường nói trên người ngươi vận đen quá nặng, gần sang năm mới, nhất định phải đeo dây đeo màu đỏ, hỉ khí mới có thể áp đảo xúi quẩy, chiếm được một năm vận khí tốt."

Phượng Thành từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, "Phải đeo?"

"Phải đeo!" Sở Tích Nguyệt nghiêm túc gật đầu, bày tỏ hắn không thể không đeo.

Phượng Thành cắn răng một cái, dùng tâm tình liều chết, đem dây đeo màu đỏ cột lên trên đầu, trong lòng oán hận nói: Sở Trường Ca ngươi đúng là yêu nghiệt âm hồn bất tán!

Mang lên dây đeo màu đỏ đã đủ lúng túng, Phượng Thành dĩ nhiên sẽ không tiếp tục rêu rao khắp nơi. Không nói hai lời, lôi kéo Sở Tích Nguyệt đi trở về.

"Tại sao phải trở về? Vừa mới ra ngoài nha. Còn chưa đi dạo qua chợ đâu." Sở Tích Nguyệt không thuận theo.

Phượng Thành rất bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó cố ý giả bộ bộ dáng rất nghiêm túc thấp giọng mà nói ra: "Ta phát hiện mấy nhân vật khả nghi. Ngươi bây giờ không biết võ công, võ công của ta cũng không tốt, ngộ nhỡ những người kia hướng về phía chúng ta mà tới, sẽ rất thảm."

"Không sợ, thành Kim Lăng là địa bàn của A Trường tẩu, không ai dám khi dễ cửa nhà ta."

Phượng Thành vô cùng bất lực, đây là người nào truyền thụ tin tức sai lầm cho nàng nha! Hừ, nói đi nói lại, đều là tên Sở Trường Ca kia tạo nghiệt, mượn danh bà chủ Mộ Dung Vân Thư của vùng này!

Phượng Thành trong lòng đang hận đến hăng say, chợt, một đạo ánh sáng xẹt qua khóe mắt. Hắn nhìn theo không rời, chỉ thấy một thanh đoản kiếm sắc bén đang từ mặt bên hướng Sở Tích Nguyệt đâm tới. Vậy mà cũng để cho hắn nói trúng!

"Tích Nguyệt!" Phượng Thành quát to một tiếng, liền tranh thủ đẩy Sở Tích Nguyệt ra, mình lại bởi vì tránh né không kịp bị đâm vào y phục, đầu vai kéo lê một vết thương, nhưng vết thương không sâu, không có gì đáng ngại. Mà thích khách kia chưa nhìn rõ mặt liền bỏ trốn.

"Phượng đại ca, ngươi bị thương!" Tâm Sở Tích Nguyệt đau nhói thốt ra, sau đó lấy khăn tay ra thay hắn băng bó vết thương.

"Không sao, chúng ta trở về đi thôi." Phượng Thành mặt ngưng trọng. Tích Nguyệt trước kia mặc dù cùng một dạng với Sở Trường Ca, gặp người là đắc tội, nhưng nàng bây giờ đã đổi gương mặt, người biết nàng chính là Sở Tích Nguyệt cũng không nhiều, tại sao có thể có người tới trả thù?

Hơn nữa, không tới sớm không tới trễ, chọn đúng lúc Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư trở lại thành Kim Lăng......

Càng nghĩ, thần sắc Phượng Thành càng ngưng trọng, bước chân cũng càng ngày càng mau. Hắn nhất định mau sớm đem sự kiện này nói với Sở Trường Ca.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.