"A Trường, ‘vi nương’ cũng biết con có thê tử sẽ quên mẹ mà, cho nên đặc biệt chạy tới Mộ Dung phủ, cùng bà thông gia cùng nhau trãi qua mùa xuân, thuận tiện cũng chờ con cùng vi nương đoàn tụ. Nét mặt của con sao lại cổ quái như vậy? Mất hứng vì mẹ tới sao?"
Sở Trường Ca cười khan hai tiếng, nói: "Mẹ nói gì vậy. Mẹ có thể tới...... Thật là tốt đến ‘muốn chết’."
"Con cao hứng là tốt rồi. Tiểu cô nương này chính là con dâu tương lai của ta? Ừ, chân dài eo nhỏ gương mặt xinh xắn, không tệ không tệ, cùng con rất xứng đôi."
Mộ Dung Vân Thư nhìn mẹ chồng trước mắt vừa xuất hiện liền tự thuyết tự thoại, diện mạo khá xinh đẹp, quả thật dở khóc dở cười. Người bình thường chọn nàng dâu không phải cầu là hiền lương thục đức sao? Mẹ chồng này thật lạ thường không khác gì con trai của bà ấy, hoàn toàn cùng nhi tử có một phẩm vị, tục không chịu được......
Sau khi nhìn rõ dung mạo xinh đẹp phi phàm của Sở lão phu nhân, Mộ Dung Vân Thư chợt hiểu phẩm vị như vậy từ đâu mà đến, nếu như cả nhà đều có gương mặt khuynh thành tuyệt đại, đổi là nàng, cũng sẽ hết sức coi trọng dung mạo của nàng dâu, nếu xấu xí, bộ dạng không đứng đắn, cho dù hiền lương thục đức cũng sẽ không đồng ý cho bước vào cửa nhà. Đây không phải là kỳ thị dung mạo, thật sự là —— ảnh hưởng đến mặt mũi. Lui vạn bước mà nói, mùa xuân không ai mời cũng tới, cho dù là mẹ chồng nhà mình, có lẽ cũng sẽ không hiền lương thục đức hơn ai, đương nhiên cũng sẽ không yêu cầu nàng dâu hiền tuệ ngoan ngoãn được.
Nghĩ như thế, áp lực trong lòng Mộ Dung Vân Thư nhất thời giảm bớt rất nhiều. Nàng nghĩ, chỉ cần mẹ chồng này không cố ý gây khó khăn cho nàng, cũng không khó chung đụng lắm.
Sở Trường Ca lại không lạc quan như nàng. Bởi vì hắn biết rõ mẫu thân của mình lần này đến đây, không phải vì đoàn tụ với hắn, cũng không phải vì xem mặt con dâu tương lai, càng không phải vì cùng bà thông gia liên lạc tình cảm, mà là —— chỉ sợ thiên hạ không loạn, gây sóng gió tới.
Làm một người từng trãi, từ nhỏ từng bị hại, bị mẫu thân độc hại khắp nơi, Sở Trường Ca rất rõ ràng ‘thực lực’ của mẫu thân, không khỏi lo lắng. Ngộ nhỡ Vân Thư bị mẫu thân hù sợ, đổi ý không lấy hắn làm chồng, vậy phải làm sao......
"Nghe nói trước kia con từng đã hứa hôn, về sau lại bị người khác từ bỏ?" Sở lão phu nhân vừa mở miệng liền thốt ra những lời kinh người.
Sở Trường Ca âm thầm đổ mồ hôi lạnh, đang muốn thay Mộ Dung Vân Thư giải thích, lại nghe nàng bình tĩnh nói: "Ai lúc còn trẻ không từng gặp gỡ qua những dạng người vặt vãnh? Ta cũng không đối với loại chuyện nhỏ đó canh cánh trong lòng, cũng mong ngài thả lỏng tâm, đừng so đo với mấy thứ vặt vãnh đó, tránh hạ thấp phong cách của mình."
Sở lão phu nhân trợn tròn mắt, bà rõ ràng tự dưng bới móc chuyện xấu, nhưng con dâu tương lai này tốt thật, ngược lại còn khuyên bà không cần vì cái loại ‘chuyện nhỏ’ đó tính toán chi li. Thật rất có...... Phong phạm của Sở gia nha! Rất tốt, vô cùng tốt, đứa con dâu này rất hợp khẩu vị của bà!
Mộ Dung Vân Thư không biết ý nghĩ trong lòng của Sở lão phu nhân, nàng quan tâm là một chuyện khác, "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Nàng nói với Sở Trường Ca.
"Một trăm cũng được." Tâm tình của Sở Trường Ca tốt tới cực điểm. Thật cao hứng khi bãn lĩnh của nàng cao hơn mẫu thân một bậc.
"Tại sao mẹ ngươi cùng muội muội ngươi luôn gọi ngươi là A Trường?" Cái vấn đề này, nàng rất sớm, rất sớm, rất sớm trước kia liền muốn hỏi, vẫn không tìm được cơ hội.
Sở Trường Ca ngẩn người một chút, sau đó nói: "Nàng cũng có thể gọi như vậy."
Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy gân xanh trên trán co giật dữ dội, mặt hắc tuyến nói: "Thành Nam có một cửa hàng bán thịt heo gọi là A Trường." (hắc hắc J)
Nụ cười của Sở Trường Ca cứng ngắc, hắn nhất định phải —— Đem cửa hiệu bán thịt heo đó xoá tên!
"Giỏi lắm, rất giỏi!" Sở lão phu nhân vỗ tay khen không dứt, sau đó vui vẻ kéo cánh tay của Mộ Dung Vân Thư, nói: "Đi, chúng ta đi vào trong hảo hảo hàn huyên một chút."
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, cho dù là văn tán gẫu hay võ tán gẫu, nàng đều theo đến cùng.
Sở Trường Ca mặt buồn bã nhìn mẫu thân đến đoạt lấy vị trí vốn thuộc về hắn, trong lòng trăm ngàn vạn không vui.
Chín vị Di thái thái của Mộ Dung phủ cũng lên tiếng oán than dậy đất, tới Mộ Dung phủ ăn chùa uống chùa ở chùa thì thôi đi, lại còn cùng các bà giành nữ nhi! Thù lần này, kết lớn!
Sở Trường Ca vừa mới đi tới hậu viện Mộ Dung phủ, một vật thể không rõ liền ngang trời bay tới, khoác ở cánh tay của hắn, tiếp theo là kêu lên một tiếng làm cho hắn muốn giết người ——"A Trường!"
"Khiếu ca." Sở Trường Ca buồn buồn nói.
Sở Tích Nguyệt nháy mắt mấy cái, cái vấn đề ai lớn ai nhỏ này bọn họ không phải đã thảo luận qua rất nhiều lần sao, hơn nữa cũng không phải không bệnh mà đã chết no rồi sao? Hôm nay sao hắn lại bắt đầu gây lại?
"Sở huynh, nhiều ngày không gặp, ngươi vẫn anh tuấn tiêu sái như thế, chưa thỏa mãn dục vọng sao." Đôi mắt của Phượng Thành chặt chẽ nhìn chằm chằm vào cánh tay bị Sở Tích Nguyệt ôm lấy của Sở Trường Ca, giọng nói chế nhạo nghe ê ẩm.
Theo lý thuyết người yêu bị người khác chiếm đoạt, hắn cùng với Phượng Thành đồng là người luân lạc nơi chân trời, nên giúp người hoàn thành ước vọng mới đúng, còn cố tình khích bác, câu ‘chưa thỏa mãn dục vọng’ kia của Phượng Thành khiến dục vọng vốn dĩ có chút chưa thỏa mãn, thói hư tật xấu của Sở Trường Ca bộc phát dữ dội. "Anh tuấn tiêu sái hơn nữa cũng giống Phượng huynh chưa thỏa mãn dục vọng nha." Sở Trường Ca cười tủm tỉm nói, nói xong liền cùng muội muội vào trong đàm thoại việc nhà.
Phượng Thành rất muốn đoạt lấy, vô cùng muốn. Nhưng hắn hiểu được mình giành không lại Sở Trường Ca, không thể làm gì khác hơn là chặt chẽ nhìn chằm chằm sau lưng Sở Trường Ca, hận không nhìn được ra một cái động. (ý là khoét một lỗ trên người STC)
Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư cũng đang cùng Sở lão phu nhân nói xấu việc nhà.
"Nhà các ngươi rất náo nhiệt nha." Sở lão phu nhân nói.
"Ừ, so với nhà của ngài náo hơn một chút." Mộ Dung Vân Thư đáp.
"Những Di thái thái trong nhà, ai là mẹ ruột của ngươi?"
"Ngài cũng đã nói các bà ấy là Di thái thái rồi, đương nhiên không có một người nào là mẹ ruột của ta."
"Không cần ‘ngài’ rồi lại ‘ngài’, tuổi của ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu, ngươi cứ gọi ta là Nguyệt tỷ thôi. Ta năm đó xông xáo giang hồ thì tất cả mọi người đều gọi ta là Yêu Nguyệt tiên tử."
Mộ Dung Vân Thư nhìn bà một chút, tuổi khoảng bốn mươi, nhưng dung nhan xinh đẹp khoảng hơn hai mươi tuổi, xác thực —— tựa như yêu tiên. "Nguyệt tỷ." Mộ Dung Vân Thư biết nghe lời phải, đáy mắt chứa đựng ý cười.
Yêu Nguyệt tiên tử đối với phản ứng của nàng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, "Ngươi không phải cảm thấy gọi ta là tỷ tỷ không thích hợp sao?"
"Có cái gì không thích hợp?" Mộ Dung Vân Thư biết rõ còn hỏi.
Yêu Nguyệt tiên tử trợn mắt, "Ngươi là thê tử xuất giá của A Trường, cũng chính là con dâu tương lai của ta, mẹ chồng nàng dâu tại sao có thể tương xứng với tỷ muội chứ?"
Mộ Dung Vân Thư vừa nghe đến hai chữ ‘A Trường’ liền cười, nghe xong lời nói của Yêu Nguyệt tiên tử, càng thêm nụ cười đầy mặt, "Nếu ngài biết chuyện này không hợp lễ giáo, lại vì sao muốn ta gọi ngài là tỷ tỷ vậy?"
"Đương nhiên chỉ vì......" Yêu Nguyệt tiên tử đột nhiên dừng lại, ngay sau đó cười to nói: "Con dâu xảo trá, thật biết ăn nói!"
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, quá khen. Chuyện trêu người, mặc dù không phải là sở trường, nhưng có thể coi như là một trong những điểm mạnh của nàng.
Yêu Nguyệt tiên tử lại hỏi: "Cha ngươi tại sao muốn cưới chín Di thái thái?"
"Bởi vì tám không đủ."
"......" Yêu Nguyệt tiên tử xông pha giang hồ hai mươi năm, lần đầu có cảm giác đụng phải đối thủ. "Nha đầu, có người từng nói ngươi có mệnh vượng phu hay không?"
Nghe vậy, một nụ cười leo lên đuôi lông mày, Mộ Dung Vân Thư nói: "Theo giá trị con người của ta, có thể không vượng phu sao?" Lời nói không khoa trương chút nào, người nào cưới nàng, đây tuyệt đối là, một người đắc đạo.
"...... Ta không phải ý đó." Yêu Nguyệt tiên tử vỗ trán, "Ý của ta là, ngươi phải gả vào ma giáo, thế lực ma giáo nhất định có thể đủ lớn mạnh. Dĩ nhiên, cái vận vượng phu này, chỉ thích hợp với loại phu quân tà ma ngoại đạo, tựa như con ta vậy. Nếu ngươi gả vào danh môn chính phái, gả một khắc một."
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư như chợt hiểu gật gật đầu, rất có cảm xúc nói: "Khó trách Phương Hồng Phi còn chưa chết, thì ra nguyên nhân là ta vẫn chưa gả thành."
Người trong ma giáo, mọi người bao che. Vừa nghe Mộ Dung Vân Thư nói Phương Hồng Phi, Yêu Nguyệt tiên tử liền giận dễ sợ, "Tiểu tử kia, hắn tốt nhất đừng đụng phải ta, nếu không, gặp một lần đánh một lần!"
Mộ Dung Vân Thư muốn nói, người lần sau gặp được hắn, vẫn là tranh thủ thời gian chạy đi, con trai của người cũng bại dưới tay hắn, huống chi là người. Nhưng cũng không nói, chỉ nhìn Yêu Nguyệt tiên tử, nhàn nhạt cười.
"Mẹ ruột ngươi không có ở đây, những mẹ kế kia có khi dễ ngươi hay không?" Yêu Nguyệt tiên tử trong mắt lóe lên tia sáng rỡ, ánh mắt quá độ tha thiết, quá độ hiền lành kia, thật giống như đang nói "Mau nói ‘có’ đi, ta nhất định báo thù cho ngươi".
Mộ Dung Vân Thư nói: "Người cảm thấy bộ dáng của ta giống như dễ bị người khi dễ sao?"
Yêu Nguyệt tiên tử quả quyết lắc đầu, nếu nàng dễ khi dễ, lúc này không phải là cười cùng mình nói chuyện. Yêu Nguyệt tiên tử nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, mình rõ ràng tính toán giả trang mẹ chồng ác độc khiến cho tân nương tử lép vế, tìm nàng gây chuyện, làm sao lại cùng nàng trò chuyện với nhau thật vui đây? Kỳ quái, kỳ quái......
Bên kia, Sở Trường Ca đang cùng Sở Tích Nguyệt ở đình nghỉ mát nấu rượu tán gẫu, Phượng Thành mặt tối tăm ngồi ở một bên xem như không khí, uống rượu giải sầu. Mà không cam tịch mịch là chín vị Di thái thái, không dám đi quấy rầy Mộ Dung Vân Thư cùng Yêu Nguyệt tiên tử nói chuyện, cũng đều từ từ chạy đến đình nghỉ mát tham gia náo nhiệt. Đụng chạm nha, đúng là một trận náo nhiệt. Huống chi, mẹ chồng của người ta đều đang chủ động cùng nàng dâu liên lạc tình cảm, mấy mẹ vợ như họ, cũng tự nhiên không thể lạnh nhạt con rể.
Dĩ nhiên, chín vị Di thái thái cũng không dám quá kiêu ngạo, bởi vì con rể tương lai rất lợi hại, họ đã sớm nhận biết được. Nếu không phải Vân Thư đã trở về phủ, có chỗ dựa, họ nào dám cùng tên con rể ôn thần này nói mấy câu.
Sở Trường Ca thấy chín bà mẹ vợ đứng ở bên ngoài đình nghỉ mát muốn đến lại không dám đến, muốn nói chuyện lại không dám nói chuyện, liền chủ động mở miệng nói: "Các người cùng với nàng tình cảm tựa hồ rất tốt."
Chín vị Di thái thái nghe xong lời này, trên mặt lập tức rực rỡ, rôm ra tán chuyện.
"Đúng vậy a, Vân Thư thích nhất là ta."
"Nói loạn, rõ ràng thích nhất là ta."
......
......
"Ta vào phủ sớm hơn các ngươi, lúcVân Thư hôn ta, các ngươi còn không biết ở nơi nào." Một câu nói của Đại phu nhân ngăn chận miệng mọi người. "Chủ mẫu vừa qua đời ta liền vào phủ rồi, Vân Thư là một tay ta nuôi lớn." Những lời này là nói cho Sở Trường Ca nghe. Ý ở ngoài lời chính là —— không có ta, nào có Vân Thư bây giờ, ngươi sau này nhất định phải hảo hảo hiếu kính mẹ vợ như ta thật tốt.
Sở Trường Ca lại nói: "Theo ý của bà, tính tình nàng ấy vặn vẹo, là do bà dạy dỗ ra?"
Lời nói này quá nghiêm trọng! Đại phu nhân lắc đầu liên tục, "Tính tình Vân Thư là trời sanh."
Nhị phu nhân giơ tay, "Ta làm chứng!"
Tam phu nhân cũng giơ tay, "Ta cũng làm chứng!"
Tứ phu nhân nói: "Nghe nói chủ mẫu cũng là một người rất quái lạ, nói vậy......"
"Nói vậy cái gì?"
Một câu hỏi không mặn không lạt ở chỗ không xa vang lên. Sợ tới mức Tứ phu nhân nhảy dựng lên, "Vân, Vân Thư, con đã đến rồi."
Tròng mắt đen của Sở Trường Ca hơi đổi, đáy mắt xẹt qua mấy phần nụ cười. Đứa trẻ nhà người ta chịu mẹ kế ngược đãi, đứa trẻ nhà Mộ Dung phủ lại ‘ngược’ mẹ kế, còn là chín vị phu nhân cùng nhau bị ‘ngược’. Những Di thái thái này, xem ra đối với nàng vừa yêu vừa hận. Trong này, nhất định có câu chuyện thú vị gì đó đây.