Khi Sở Trường Ca đi tới cửa Tây thì vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ dưới sự hộ vệ của binh lính đi ngang mặt hắn, hắn chỉ nhàn nhạt quét phu xe một cái, nhìn không thấy người hắn muốn tìm, liền không nhìn thêm nữa, tầm mắt hướng tới những người đang ra khỏi thành. Hắn tin tưởng, trong những người này, nhất định có người hắn muốn tìm.
Đông Nam Tây Bắc Tứ đại hộ pháp vô cùng áp lực bị người đi đường chỉ chỏ vào như quái vật, gia nhập trong hàng ngũ truy tìm Mộ Dung Vân Thư.
Mắt thấy cửa thành sắp đóng, Tứ Đại Hộ Pháp không nhẫn nại được.
"Nói không chừng bọn họ lại dịch dung rồi, đã sớm ròi thành ngay trước mắt chúng ta." Bắc hộ pháp suy đoán nói. Ba người kia cũng nhao nhao mà gật đầu, bày tỏ đồng ý. Bắc hộ pháp ở trong lòng hung hăng lau một giọt lệ cảm động, rốt cuộc cũng đã nói một câu được mọi người tán đồng rồi.
Sở Trường Ca lắc đầu, "Dung mạo có thể thay đổi, nhưng hình thể, ánh mắt thì không." Lúc trước hắn ở khách điếm chính là nhìn thấy bóng lưng nữ tử nửa mặt có vết đỏ kia mới hoài nghi nàng chính là Mộ Dung Vân Thư. Có vết xe đổ, hắn lần này tuyệt sẽ không nhận lầm, trừ phi...... Bọn họ cũng vẫn chưa ra khỏi thành!
Nghĩ đến đây, Sở Trường Ca vội vàng nói: "Trở về khách điếm."
"Không tìm nữa?" Bốn người không hiểu.
Khóe miệng Sở Trường Ca nhếch lên, nói: "Nàng sẽ tìm đến ta." Nàng ấy là một người vô cùng thông minh, nhất định sẽ có biện pháp liên lạc với hắn. Mà hắn phải làm, chính là chờ đợi.
Tứ Đại Hộ Pháp đối diện nhìn nhau, phương thức tư duy của giáo chủ, quả nhiên không phải loại người bình thường như bọn họ có thể hiểu được......
Hoàng hôn hôm sau, Sở Trường Ca đã thu được tin tức của Mộ Dung Vân Thư, chính xác mà nói, là nghe được tin tức của nàng —— Tịnh Biên hầu chộp được ba phần tử phản nghịch, hai nam một nữ, phát hiện đang nhốt với trong đại lao.
Sở Trường Ca cười, cười đến vô cùng vui vẻ. Hắn đoán được nàng nhất định sẽ dùng phương thức nào đó đưa tin tức tới cho hắn, nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ đến, sẽ là phương thức như vậy. Dư luận xôn xao, mọi người đều biết, tại sao phải sợ hắn không biết?
Thông minh, thật thông minh, thật không hổ là người Sở Trường Ca hắn nhìn trúng.
"Giáo chủ, chúng ta lập tức đánh vào Hầu gia phủ đi!" Bắc hộ pháp mặt nhao nhao muốn thử.
Tây hộ pháp dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn một cái, nói: "Chỉ biết đánh đánh giết giết, thật là một người thô thục!"
"Không phải người thô tục, chẳng lẽ là người tinh vi?" Bắc hộ pháp một câu phản bác lại.
Tây hộ pháp cảm thấy, nói chuyện với người chờ mù chữ này, thật sự uổng công, cho nên hắn quyết định không nhìn người nào đó. "Giáo chủ, mắt thấy sắc trời đã tối, theo ý ta, hay là chờ đêm khuya yên tĩnh, dạ thám Hầu gia phủ, thần không biết quỷ không hay đem phu nhân cứu ra."
"Biện pháp này không tệ, một Hầu gia phủ nho nhỏ, không khác gì vườn rau xanh, cho dù ở giữa ban ngày, trộm một hai món ăn cũng là dễ như trở bàn tay." Đông hộ pháp đồng ý.
Nam hộ pháp im lặng nhưng không nói, bởi vì hắn rất rõ ràng, trong lòng của giáo chủ sớm có suy tính.
Quả nhiên, Sở Trường Ca hoàn toàn không thèm để ý đến ý kiến của ba người cười nói: " Nơi như thế, ta đương nhiên phải đợi đến trời sáng mặt trời mọc thì mang đủ bạc, nghênh ngang tiêu sái đi vào."
Đông Tây Bắc ba người rất bị đả kích, giáo chủ đây là muốn hối lộ sao......
Nam hộ pháp chỉ cười mà không nói, vỗ vỗ vai Đông hộ pháp, huynh đệ, bình tĩnh.
Kể từ khi bị ‘mời’ đến đại lao của Hầu gia phủ, Mộ Dung Vân Thư liền thoát khỏi ma trảo của Vương Triều cùng Trương Dụ —— nam nữ nhốt riêng. Đây mặc dù không nằm trong kế hoạch của nàng, nhưng có thể không cần cùng hai người kia mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là rất may mắn.
Dung mạo thay đổi, cổ họng không thể nói, chẳng qua cái này cũng không ảnh hưởng Mộ Dung Vân Thư hưởng thụ cuộc sống lao ngục. Hôm qua người của Tịnh Biên hầu lấy bản “Duyệt Lưu Thiên Thư” kia đi thì cầm một quyển sách khác cho nàng. Tên sách rất cảm hóa lòng người, nội dung càng cảm hóa lòng người hơn.
Mộ Dung Vân Thư ngồi trên đống rơm khô, bình thản lật xem quyển sách “Trung Quân Ái Quốc” màu đỏ trong tay, vừa nhìn vừa cười, cuối cùng khép sách lại, tự nhủ: "Người viết quyển sách này là trung thần, người xem quyển sách này sớm muộn gì cũng thành liệt sĩ." Nàng còn muốn sống thêm mấy năm, cho nên vẫn là đem cơ hội vì quốc vong thân để lại cho người khác thôi.
Mộ Dung Vân Thư nhìn coi hàng xóm hai bên trái phải, một già một trẻ, sáng nay mới vừa bị ‘mời’ vào. Nàng hé miệng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đem sách đưa cho Lão phu nhân ở trong phòng giam bên trái, dù sao tuổi cũng đã già, bị độc hại một chút cũng không sao.
Mộ Dung Vân Thư vừa đem sách để xuống, đã thấy lão phụ kia chợt quay đầu, gương mặt hung thần ác sát, rất không có ý tốt nhìn nàng một cái, sau đó lại quay đầu trở về. Không biết có phải ảo giác hay không, Mộ Dung Vân Thư lại cảm thấy, ánh mắt của lão phu nhân đó có chút cổ quái, thật giống như đối với nàng hận thấu xương.
Nàng từng đắc tội qua số nhân vật này sao? Mộ Dung Vân Thư lại nhìn lão phu nhân một cái, rồi quay lại đống rơm ngồi lần nữa, một tay chống cằm, sợ sệt. Đang mất hồn, bỗng nhiên cảm giác phái bên trái có một luồng mắt như đang đè nặng trên lưng nàng. Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang, thiếu nữ trong phòng giam bên trái kia lập tức nghiêng đầu đến một bên, rất có loại tật giật mình....
Mộ Dung Vân Thư nghi ngờ sâu hơn, một già một trẻ này đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Cùng lúc đó Vương Triều bị nhốt ở trong nam lao, ngay cả ruột cũng hối hận đến xanh mét, "Sớm biết hôm nay, ban đầu hai ta nên dịch dung thành nữ nhân, cũng không biến thành như bây giờ, một nam một bắc tách ra nhốt, ngoài tầm tay với, nàng ta chạy là cái chắc."
Trương Dụ nghe vậy bộ mặt hắc tuyến, khóe miệng cứng ngắc hung hăng rút mấy cái, nhưng một lời cũng không thốt ra.
Vương Triều cũng không quản có người nghe hay không, tiếp tục tự nhủ: "Vóc người của ta mặc dù cao lớn khôi ngô một chút, nhưng giả dạng làm nữ nhân béo cũng sẽ không có người hoài nghi. Ngươi thì càng dễ làm rồi, trừ mặt ra, nơi nào cũng đều giống như nữ nhân, cho dù không dịch dung, thay nữ trang cũng sẽ không có người hoài nghi giới tính của ngươi, nhiều lắm là chỉ cảm khái một câu ‘cô nương này cũng quá xấu xí một chút’......"
Mắt thấy Vương Triều càng nói càng thái quá, Trương Dụ không nhịn được lạnh lùng mở miệng, "Ngươi nên hối hận không đem nàng dịch dung thành nam nhân."
Vương Triều chợt vỗ đùi, kêu lên: "Đúng đúng đúng, nên đem nàng biến thành nam nhân! Trước đây, tại sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Mặc dù hình thể nàng ta nhỏ nhắn, mặt mũi êm ái, bất quá đã có Thiên Diện Lang Quân ta lên trời xuống đất không ai bằng, tại đây cũng tuyệt không người nào có thể sánh ngang, cho dù nàng là nhân yêu, ta cũng có thể......"
"Câm miệng!" Trương Dụ từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, cố nén xung động muốn đánh nát cái miệng của om sòm người nào đó.
Vương Triều lập tức im miệng. Người thông minh hiểu được nên đúng lúc im lặng.