Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 40: Lê tộc




Sở Trường Ca giật mình, "Ngươi nói đoạt hồn đan có thuốc giải?!"

Mộ Dung Vân Thư cũng kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới vẫn không dấu vết mà tìm đoạt hồn đan, thậm chí có thuốc giải.

"Như thế nào? Có muốn hay bán chút thể diện cho ta không đây?" Thần Ky lão nhân cười hỏi.

Không đợi Sở Trường Ca trả lời, Mộ Dung Vân Thư liền vượt lên trước đáp: "Không cần."

Thần Ky lão nhân sửng sốt, hỏi: "Ngươi không phải muốn thuốc giải à?"

"Dùng vị trí minh chủ đổi thuốc giải, không có lời."

"Ha...... Ha ha......" Thần Ky lão nhân vỗ đùi, nói: "Tiểu cô nương a, chúng ta nói là thuốc để cứu mạng, ngươi đây cũng muốn cò kè mặc cả?"

Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Nhìn ở lập trường kinh doanh."

Nghe vậy, Thần Ky lão nhân bị nàng hoàn toàn đánh bại, lắc đầu thở dài nói: "Khó hiểu, khó hiểu a~!"

Sở Trường Ca cũng cười, bình thản đứng dậy, kéo kéo y phục hơi có vẻ nhăn, cao giọng nói: "Tại hạ ở Hắc Phong Sơn xin đợi chư vị đại giá." Sau đó nghiêng đầu đối với Mộ Dung Vân Thư làm một tư thế xin mời, "Phu nhân, náo nhiệt xem đủ rồi, theo vi phu xuống núi thôi."

"Ngươi thật sự muốn bỏ qua vị trí minh chủ?" Mộ Dung Vân Thư vặn lông mày hỏi.

“Cuộc đời này của ta, thứ ta muốn có nhất chính là thuốc giải của đoạt hồn đan. Về phần Võ Lâm Minh Chủ, nói thật, ta không hẳn muốn tự hạ thân phận làm bạn cùng những thứ ‘quân tử’ này." Giọng của Sở Trường Ca thật là ngạo mạn, khiến nhiều kẻ tức giận bất bình.

Mộ Dung Vân Thư lại chỉ để ý câu nói đầu tiên -- Cuộc đời này của ta, thứ ta muốn có nhất chính là thuốc giải của đoạt hồn đan. Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy mình luôn là có thể rất dễ dàng hiểu được lập luận của Sở Trường Ca, tỷ như hiện tại, hắn không tiếc bất cứ giá nào đổi lấy thuốc giải, cũng không phải vì nàng, mà là không cam lòng, hắn không cam lòng cái chết người thương của mình lại không hiểu rõ, cho nên cho dù là buông tha vị trí minh chủ, khiến danh môn chính phái có cơ hội có thể lợi dụng liên hiệp chinh phạt hắn, cũng muốn lấy được thuốc giải. Mà mình, cũng chỉ là lại may mắn thêm lần nữa.

Thuốc giải theo lời Thần Ky lão nhân, cũng không phải thuốc giải nguyên bản, mà là phương hướng tìm kiếm thuốc giải – Lê tộc. Theo hắn nói, đoạt hồn đan xuất xứ từ Lê tộc, là Lê tộc sử dụng một loại vu thuật cổ xưa -- Di Hồn. Trước cho đối tượng Di Hồn ăn thuốc vào, căn cứ liều thuốc bất đồng, thời gian người mất đi thần trí cũng bất đồng, nhanh thì mấy canh giờ, chậm thì ba năm, năm năm, thần trí một khi mất đi, thân thể liền cũng không khác gì người chết, trừ phi trong mười hai canh giờ uống được thuốc giải, nếu không, cho dù là Hoa Đà sống lại, cũng không cứu được.

Mà Lê tộc này vô cùng thần bí chỉ xuất hiện trong thần thoại, hôm nay đã tụ cư ở trong khu rừng nguyên thủy ở Bắc quốc Đại Nghiệp Vương Triều. Nhưng mà, tiến vào lãnh địa Lê tộc, nhất định phải đi qua một cánh cửa – cánh cửa hư ảo. Cánh cửa hư ảo nửa thật nửa giả, như có như không, lập ở giữa hai vách núi, trước nay có vào nhưng không thể ra, không qua được cũng chỉ có thể rơi vào vực sâu vạn trượng. Khó khăn hơn chính là, nơi tạo thành cửa hư ảo chính là ở giữa hai vách tường cao chót vót trơn bóng trên đỉnh núi, không cách nào leo, trong đoàn người trừ khinh công mất hồn nhập hóa như Sở Trường Ca ra, không ai lên một lượt được.

"Ta lên đỉnh núi thăm dò tình huống một chút trước." Không đợi mọi người có phản ứng, Sở Trường Ca liền lăng không bay lên, chân đạp vách đá mượn lực bay lên đỉnh núi.

"Phía trên cát hung khó dò, giáo chủ đi trước một mình quá nguy hiểm. Chúng ta phải tìm cách để lên đó." Đông hộ pháp mặt ngưng trọng nói. Còn lại ba người cũng nghiêm túc gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư từ đầu đến cuối cũng tương đối bình tĩnh."Phu nhân, người thông minh tuyệt đỉnh, xin ra chủ ý đi."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta chỉ biết kiếm tiền, không biết leo núi."

"...... Thử nghĩ leo núi cũng như kiếm tiền xem." Đông hộ pháp cố nén xúc động muốn hộc máu đề nghị.

Lông mày Mộ Dung Vân giản ra, cảm thấy biện pháp này có thể được, sau đó ngửa đầu nhìn về ngọn núi trước mắt cao vút trong mây không thấy đỉnh, một hồi lâu, thu hồi tầm mắt, nói: "Ta sẽ lựa chọn không kiếm tiền chuyện này."

"Tại sao?"

"Tiền vốn quá cao."

"......" Tứ Đại Hộ Pháp nhất thời hiện lên tâm trạng ngổn ngang, chẳng lẽ nàng chắc chắn không làm việc mua bán lỗ vốn?

Mọi người đang ở dưới chân núi đợi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, cũng không thấy Sở Trường Ca xuống, Mộ Dung Vân Thư rốt cuộc cũng không nén được, mấy lần ngửa đầu ngắm đỉnh núi, trên dung nhan thanh lệ lộ ra mấy phần lo lắng cùng nóng nảy. Tứ Đại Hộ Pháp cũng như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh. Chỉ có một mình Lục Nhi, sùng bái mù quáng, lạc quan mù quáng.

"Tiểu thư, muội có đói bụng không?"

Không ai trả lời.

"Tiểu thư, người có khát không?"

Vẫn không ai trả lời.

"Tiểu thư --" Lục Nhi kéo dài thanh âm, một đôi mắt to đáng thương mà nhìn chằm chằm vào chủ nhân nhà mình. Từ buổi sáng ra cửa đến bây giờ, không ăn chút gì, tiểu thư thật sự coi mình là thần tiên không ăn phàm phẩm nhân gian a~! Dù coi như đắc đạo, nhưng tiểu thư bây giờ vẫn còn đang trong thân xác người phàm mà, còn có cả nha hoàn như nàng dù có bỏ đói ngày ba đêm cũng không thành tiên được nha!

Lục Nhi càng nghĩ càng đói, ánh mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư cũng càng ngày càng buồn bã, trở về khách điếm đi, trở về khách điếm đi.....

Ở bên nhiều năm như vậy, Mộ Dung Vân Thư dĩ nhiên hiểu được tâm tư nhỏ của Lục Nhi, trên thực tế nàng cũng đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, nhưng mà, Sở Trường Ca vẫn chưa quay về, nàng thật sự không yên lòng...... đợi chút...... không yên lòng? Chẳng lẽ...... Bất tri bất giác, nàng đã bắt đầu lo cho an nguy của hắn rồi hả?

Ý nghĩ này khiến cho Mộ Dung Vân Thư cảm thấy lo sợ bất an, có chút chột dạ giơ tay lên vuốt vài lọn rối bời sắp bị gió thổi vào mặt, vén ra sau tai "Trở về khách điếm."

"Nhưng giáo chủ vẫn còn chưa xuống." Đông hộ pháp lo âu nói.

"Các ngươi có thể tiếp tục chờ." Dứt lời, xoay người rời đi.

Tứ Đại Hộ Pháp thật khó xử, giáo chủ có lệnh, phải bảo vệ phu nhân an toàn một tấc cũng không rời, nhưng giáo chủ lúc này sinh tử chưa biết, bọn họ sao lại có thể tùy tiện rời đi?

Hồi lâu, Đông hộ pháp nói: "Nhìn bộ dạng bình thản ung dung của phu nhân, có lẽ đã có kế sách. "Phu nhân mới vừa rồi không ngừng nhìn trời, nói không chừng đã thông qua hiện tượng thiên văn biết được giáo chủ an toàn không có gì đáng lo." Nam hộ pháp làm như thật nói.

Tây hộ pháp gật đầu đồng ý, "Hơn nữa giáo chủ đã nói trước, bảo vệ phu nhân mới là điều quan trọng nhất."

Bắc hộ pháp: "Đúng vậy a, ngộ nhỡ phu nhân xảy ra chuyện gì, giáo chủ làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta......"

"Cái miệng quạ đen!" Đông Nam Tây Tam Hộ Pháp trăm miệng một lời.

Bắc hộ pháp phẫn nộ vuốt lỗ mũi nhỏ giọng nói: "Giả thiết...... Giả thiết thôi mà."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.