Cầm đầu sơn tặc vẻ mặt khinh thường, phun phèo nước bọt trên mặt đất đánh giá Nhiếp Thanh vài lần, sau đó vẫy tay ý bảo hắn có thể cút được bao xa thì đi bấy xa
“Nhìn bộ quần áo này của các ngươi, so với chúng ta còn thảm hơn, đánh cướp của ngươi mất công làm hỏng thanh danh Truy Phong trại chúng ta. Đi đi đi đi, đừng đứng gần đây, không ai muốn cướp của ngươi đâu"
Nhiếp Thanh nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư vẻ mặt kì lạ, chính ngươi là học trò nghèo, trừng ta làm cái gì?
Học trò nghèo là so với ngươi thôi! Nhiếp Thanh khó chịu lại trừng mắt liếc nhìn nàng một lần nữa. Xe ngựa vừa chạm vàng nạm bạc, màn xe viền vàng, thậm chí cái rèm xe cũng đáng giá hơn toàn bộ y phục trên người hắn, sợ sơn tặc không đến tìm nàng sao!
Mộ Dung Vân Thư xác thực sợ sơn tặc không đến tìm nàng, nhưng đây là chuyện của hơn một tháng trước kia, lúc ấy nàng là vì khiến cho sơn tặc ở Hoa Đà sơn cũng chính là hai huynh muội Phượng Linh chú ý mới đem xe ngựa "giả dạng" thành như vậy, sau lại lại cảm thấy bạc cũng đã tốn, xe ngựa lại thoải mái như vậy không ngồi quả thực là vô cùng đáng tiếc, vì thế trên suốt đoạn đường đi đều làm người đố kị, chú ý rêu rao khắp nơi...
Được rồi, hôm nay gặp gỡ sơn tặc, nàng phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Mộ Dung Vân Thư giống như vô tình nâng tay lên sờ sờ khuyên tai hình đàn tranh màu xanh biếc bên vành tai phải, khi cảm nhận được khuyên mau chóng băng lại lạnh lẽo thành hình dây cung thì ánh mắt rực sáng, sau đó buông tay, phi thường bình tĩnh lại thêm vài phần khoe khoang sự giàu có, nói rõ ràng: "Chư vị nói cái giá đi."
Bọn sơn tặc cảm thấy mình quả thực gặp gỡ quái vật, lại là quái vật có dáng dấp, còn tiêu xài phung phí. Thương lượng thật lâu, tên cầm đầu mới nâng lên một bàn tay nói: "Năm ngàn lượng."
Không đợi Mộ Dung Vân Thư đáp lại, Phượng Linh liền giành trước căm giận kêu lên: "Vừa mở miệng đã là năm ngàn, ngươi ăn cướp à!"
Mộ Dung Vân Thư vô lực liếc mắt nhìn Phượng Linh một cái, nói: "Bọn họ vốn chính là đang cướp bóc."
Ách, hố rồi. Phượng Linh ngượng ngùng le lưỡi, yên lặng thối lui đến một bên. Đều do dáng vẻ của Mộ Dung phóng khoáng giống như đang bàn việc làm ăn, hại nàng thực sự nghĩ đến hiện tại là đang bàn chuyện làm ăn.
"Năm ngàn lượng nhiều lắm." Mộ Dung Vân Thư lại nhìn về phía bọn sơn tặc, nói: "Các ngươi chỉ trồng một cái cây, mở một đoạn đường mà thôi, tính hết tất cả phí vất vả, cao lắm là một trăm lượng."
Bọn sơn tặc nghẹn họng nhìn trân trối, nha đầu này thực sự xem là đang bàn chuyện làm ăn với bọn họ sao?!
"Đúng vậy, một trăm lượng, không chịu thì thôi!" Phượng Linh đặc biệt có khí thế phụ họa.
"Hừ! Chết thì chết! Chúng ta cũng không phải là loại người nhã nhặn gì!" Bọn sơn tặc nhặt vũ khí lên, vận sức chờ phát động.
Phượng Linh vừa thấy trận thế này, lập tức nhảy đến phía sau Mộ Dung Vân Thư trốn đi, dùng thanh âm run run nhỏ giọng nói: "Mộ Dung, năm ngàn thì năm ngàn đi, dù sao nhà ngươi cũng mở Tiền trang."
Mộ Dung Vân Thư nhất thời cảm thấy gân xanh ở thái dương bắt đầu nhảy loạn, hỏi: "Không phải ngươi có võ công sao? Trốn cái gì?"
Mặt Phượng Linh đỏ hồng, lắp bắp nói: "Ca ta từng dạy ta, gặp chuyện bất bình, đi đường vòng để tránh, chỉ bằng công phu mèo quào này của ta, cũng chỉ có thể đối phó với người như Nhiếp Thanh thôi..."
Nhiếp Thanh vốn định thay nàng nói hai câu công đạo nói "Nàng dáng dấp nhỏ như vậy, làm sao đánh thắng được nhiều đại hán lưng hùm vai gấu như thế", nhưng vừa nghe đến câu "Cũng chỉ có thể đối phó với người như Nhiếp Thanh thôi", dứt khoát thu hồi xúc động xen vào việc của người khác.
Mộ Dung Vân Thư nâng nhẹ tay xoa xoa mi tâm, vốn định trông cậy vào người trong giang hồ duy nhất là Phượng Linh có thể giúp đỡ, không ngờ chỉ là cái võ mèo quào. Là nàng không tốt, không nên nghĩ đến bên người mình đều là cao thủ. Sớm nên dự đoán được, lấy tính cách của Phượng Linh việc lớn việc nhỏ gì cũng thích tham dự vào, nếu là có chút tài năng, đã sớm lấy ra dùng lâu rồi...
Xem ra, phải có một bên nằm xuống (chết), cuộc đàm phán này mới kết thúc. Mộ Dung Vân Thư phi thường bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cực không tình nguyện nâng tay lên, nắm khuyên tai đàn tranh.
"Tiểu thư..." Lục nhi lấy can đảm lên tiếng nhắc nhở chủ nhân nhà mình, hiện tại không phải thời điểm bình tĩnh để đùa giỡn
Mộ Dung Vân Thư không thèm để ý đến nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khuyên tai, trên mặt vẫn luôn giữ vẻ khí định thần nhàn, làm trạng thái nhắm mắt dưỡng thần.
Bọn sơn tặc thấy nàng bình tĩnh như thế, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng phỏng đoán, hay là nàng đang sử dụng pháp thuật đang triệu hồi quỷ quái?
Nhiếp Thanh cùng Phượng Linh không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục nhi, tiểu thư nhà ngươi trúng tà à?
Lục nhi cũng vẻ mặt mờ mịt, tiểu thư tuy rằng vẫn đều thực không bình thường, nhưng không bình thường thành như vậy vẫn là lần đầu tiên...
Trong lúc mọi người đang hết sức nghi hoặc, có tiếng "Xuy xuy" vang lên, tiếp theo, một tiếng thét chói tai vang tận mây xanh -- "Con rắn!" Phượng Linh sợ tới mức giơ chân, còn vừa hét vừa nhảy, giống như có con rắn bò đến trên người nàng.
"Làm gì có con rắn..." Nhiếp Thanh nói mới nói được bình thường, rồi đột nhiên thất thanh, mặt trắng bệch, tiếp theo bắt đầu nôn mửa.
"Nhiếp Thanh!" Phượng Linh vội vàng đem Nhiếp Thanh đang nôn đến mức sắp nôn cả ruột đỡ lấy.
Bọn sơn tặc mới đầu còn muốn cười bọn họ kẻ có tiền nhát gan, ngay cả con rắn cũng sợ, nhưng khi nhìn thấy từng con rắn từ trong bụi cỏ, trong khe đá, trên cây cuồn cuộn không ngừng bò ra, nhất thời sợ tới mức tè ra quần.
"Có rắn, đủ loại rắn, thật nhiều rắn..." Bọn sơn tặc vừa trốn vừa khóc kêu.
Mãi đến khi tiếng kêu của bọn sơn tặc càng ngày càng xa cuối cùng biến mất, Mộ Dung Vân Thư mới mở mắt ra, cùng lúc đó, những con rắn kia cũng toàn bộ một lần nữa trở lại trong động.
"Khởi hành." Thản nhiên phân phó một câu, Mộ Dung Vân Thư cũng không thèm nhìn mọi người sợ tới mức chỉ còn nửa cái mạng, liếc mắt một cái, xoay người thản nhiên ngồi lên xe ngựa.
Mọi người đối mặt nhìn nhau, không giải thích một chút?
*
Đang lúc hoàng hôn, hai xe ngựa một trước một sau chậm rãi đứng ở trước cửa một gian khách điếm nhỏ trên đường, một chiếc tráng lệ, một chiếc cũ nát keo kiệt, hình thành đối lập rõ rệt.
"Khách quan, mời vào trong. Nghỉ trọ hay là ở trọ?"
Mộ Dung Vân Thư vừa xuống xe ngựa điếm tiểu nhị liền vẻ mặt nịnh nọt đi lên đón."Ở trọ. Hai gian phòng thượng hạng."
"Bốn gian." Nhiếp Thanh lạnh như băng nói, sắc mặt vẫn là một mảnh trắng bệch, thoạt nhìn thực yếu ớt.
Bước chân của Mộ Dung Vân Thư thoáng dừng một chút, sau đó trầm mặc không lên tiếng tiếp tục đi vào bên trong. Khi sắp lên lầu, chợt nghe Nhiếp Thanh ở phía sau nói, "Ngươi không đi đăng ký sao?"
"Ngươi muốn một người ở bốn gian phòng?" Nàng quay đầu hỏi.
Nhiếp Thanh bị nàng hỏi ngây ngẩn cả người. Hắn khi nào thì nói muốn một người ở bốn gian phòng?
"Ngươi đã là thay mọi người kêu bốn gian phòng, ta còn đi đăng ký cái gì?" Mộ Dung Vân Thư nói một câu thật đương nhiên, sau đó không quay đầu lại mà đi lên lầu.
Đây là suy luận kiểu gì thế này? Nhiếp Thanh vẫn chưa phản ứng kịp.
Lục nhi vô hạn đồng tình nhìn về phía hắn, có lòng tốt đảm đương phiên dịch: "Nhiếp đại nhân, ý của tiểu thư nhà ta là, tiền thuê phòng này ngài trả."
"Dựa vào cái gì?" Người phú khả địch quốc rõ ràng là nàng...
"Là chính người nói muốn bốn gian a!" Lục nhi mang vẻ mặt "Đâu có ai bức ngươi".
"Nàng còn không phải nói muốn hai gian."
"Ừm, ta là người của Mộ Dung phủ, theo lý nên ăn của tiểu thư, ở của tiểu thư, nhưng ngài cùng Phượng cô nương không phải, cho nên tiểu thư chỉ cần hai gian."
"... Cần phân rõ ràng như vậy sao?!" Tiểu bạch kiểm biến thành mặt bao công.
"Đương nhiên!" Lục nhi gật đầu, sau đó thần sắc tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía hắn, hỏi: "Nhiếp đại nhân, chẳng lẽ ngài thật sự muốn cùng tiểu thư nhà ta không minh bạch?"
Nhiếp Thanh lạnh lùng liếc nhìn mắt nàng, "Ta còn không điên."
Lục nhi có chút sở ngộ vừa gật đầu vừa nói: "Cũng đúng, cô gia nhà của ta là giáo chủ ma giáo, thách ngài cũng không dám tơ tưởng cái gì."
Khóe mắt Nhiếp Thanh run lên, sau đó không nói được một lời, sa sầm nghiêm mặt đến quầy đăng ký. Thầm nghĩ: Gần đây quái thai thật sự là càng ngày càng nhiều.
Cùng lúc đó, một ở một bàn trong một góc, có một thực khách buông bát đũa, lặng lẽ nắm chặt binh khí.
Phượng Linh dừng ở phía sau hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy Một màn vừa rồi, đôi mắt đen nghi hoặc nhìn bọn hắn chằm chằm, nghiêng đầu thì thầm nói: "Nhìn thật quen mắt..." Nhưng nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi đã gặp qua ở nơi nào, vì thế lắc lắc đầu, sôi nổi lên lầu.
*
Khách phòng vô cùng đơn sơ, ngoài một chiếc giường gỗ, một cái bàn, bốn thanh ghế dựa cùng với ấm trà ra, không có vật dụng gì khác. Mộ Dung Vân Thư hé miệng nhíu mi, nếu không phải trên đường gặp gỡ sơn tặc, hiện tại hẳn là đã ở trong biệt viện Khánh Viễn trấn. Mở cửa sổ, hiện ra trước mắt là sương khói lượn lờ mờ mịt. Tâm cả kinh, nàng vội vã nhìn trái nhìn phải, phát hiện gian khách điếm này lại xây dựng bên cạnh vách núi, mà gian phòng nàng ở lại đối diện ngay mặt với vách núi.
May mà nha đầu Lục nhi ở tại đối diện, bằng không lại la hét. Mộ Dung Vân Thư đang cảm thấy may mắn, cách vách bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi, bất chợt lại im bặt nửa chừng, tiếp theo lại khôi phục bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
" Không thấy Phượng Linh!" Nhiếp Thanh phá cửa mà vào, bên trong đôi mắt lạnh lùng mang theo lo lắng rõ ràng.
Lục nhi cũng vội vàng chạy vào, nói: "Tiểu thư, em vừa rồi đi xuống lầu gọi thức ăn, khi trở về hành lí đã không thấy tăm hơi!"
Mặt Mộ Dung Vân Thư hơi trầm xuống, giống như đang lẩm bẩm nói: "Ta trước kia chỉ nhìn thấy một con rắn đã tuyệt thực ba ngày, em còn có thể nào còn nuốt trôi sao...?"
Lục nhi cười ngất, không ngại phiền lại nhấn mạnh trọng điểm, "Tiểu thư, hành lý không thấy."
“Mất hành lí thì cứ mất, dù sao cũng không đáng giá bao nhiêu. Về phần chi phí đi đường, đợi đến thôn trấn kế tiếp, đến Tiền trang lấy."
Lục nhi rất muốn nói, trong bao quần áo còn có mấy ngàn lượng ngân phiếu, nhưng nàng cảm thấy cho dù nói cũng không khơi gợi nổi hứng thú của tiểu thư, vì thế từ bỏ.
"Phượng Linh biến mất." Nhiếp Thanh lại nhấn mạnh. Tuy rằng hắn rất ngạc nhiên rắn vì sao lại đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, hơn nữa vô cùng đồng ý nàng tuyệt thực, nhưng hiện tại đó không phải là trọng điểm.
Mộ Dung Vân Thư thản nhiên liếc hắn, "Sau đó?"
Nhiếp Thanh sửng sốt, "Sau đó đi tìm a!"
"Ngươi muốn cùng ta cùng nhau tìm?"
Nhiếp Thanh nhíu mày, "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Nàng không thể không dẹp chuyện cứ mỗi một ý đều biểu đạt quanh co lòng vòng, bí hiểm như vậy sao?
Mộ Dung Vân Thư lại liếc hắn lần nữa, lấy lòng từ bi, giúp đỡ người nghèo cứu tế nói: "Muốn hành động cùng ta, tất cả phải nghe ta."
Nhiếp Thanh phát hiện, nàng thật sự rất thích nắm trong tay tất cả, chuyện in ấn bạc như thế, chuyện Phượng Linh cũng như thế. Nhưng hắn là một đại nam nhân, dựa vào cái gì toàn bộ phải nghe nàng? Tuy rằng quan phẩm của nàng cao hơn so với hắn, nhưng đây là việc tư, không liên quan gì đến chuyện quan chức lớn hay nhỏ.
Nhìn ra Nhiếp Thanh không có ý định lui bước, Lục nhi vội vàng hoạt động bước chân tiến đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói, "Nhiếp đại nhân, Mộ Dung phủ chúng tôi phân định rõ ràng rõ ràng, một người làm chủ, những người khác chỉ có thể vâng mệnh, cho nên đương gia Mộ Dung phủ đều có chút duy ngã độc tôn, nhất là đứa con gái độc nhất như tiểu thư, từ nhỏ đã cố chấp độc tài hơn cả lão gia..." Nói đến người này, Lục nhi trộm ngắm chủ nhân nhà mình, thấy sắc mặt nàng không đổi, vì thế yên tâm lớn mật tiếp tục nói: "Nếu ngài muốn cùng nhau hành động, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh. Hơn nữa, theo kinh nghiệm của ta cho thấy, nghe theo tiểu thư luôn không sai."
Nghe Lục nhi nói chuyện một buổi, Nhiếp Thanh nhất thời nhớ tới câu nói "hoặc là tất cả nghe ta, hoặc là cái gì cũng đừng làm" khi Mộ Dung Vân Thư tranh luận việc xây kho bạc, không hề lưu cho hắn bất kì con đường nào để phản đối. Khi đó là hoàng mệnh trong người không thể không cùng nàng hợp tác, mà hiện tại, rõ ràng có thể hành động một mình, hắn lại không tự chủ được tình nguyện mang theo không cam lòng nhường một bước nghe theo lệnh của nàng, giống như từ đáy lòng có một thanh âm đang nói: có nàng ở đây, chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Tranh đấu nội tâm một phen, Nhiếp Thanh nhận thua."Ngươi có tính toán gì không?"
"Yên lặng xem xét." Mộ Dung Vân Thư vừa đóng cửa sổ vừa nói như vậy, động tác vô cùng nhàn nhã, thần thái vô cùng đạm bạc. Nhiếp Thanh vẻ mặt hắc tuyến, yên lặng xem xét không phải là không có ý định sẵn sao? Hắn có phải tin lầm người hay không... Đang hoài nghi, thình lình nghe Lục nhi lại nói ở bên tai, "Yên tâm, ngài xem tiểu thư nhà ta bình tĩnh như vậy, trong lòng khẳng định sớm đã có kế sách."
Nhiếp Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, hắn rất muốn nói, tiểu thư nhà ngươi lúc nào cũng đều bình tĩnh như vậy, quỷ mới biết nàng là ra vẻ cao thâm hay là thực sự có thao lược(*)! Nhưng vẫn phải nhịn xuống.
(*) Người có tài tháo vát giỏi gọi là thao lược 韜畧, có tài làm tướng dùng binh giỏi cũng gọi là thao lược