Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 15




"Lương vương."

Mộ Dung Vân Thư càng ngơ ngác, nàng đời này đừng nói đến chuyện cho tới bây giờ chưa từng gặp Lương vương, ngay cả đất phong Thục Châu của Lương vương cũng chưa đi qua, làm sao có thể đắc tội lão nhân gia hắn?

Đang nghi hoặc, bỗng nhiên lại một hắc y nhân khác giống như ảo thuật đột ngột xuất hiện ở trong phòng. Nếu không phải trong phòng đã có một vị khách không mời mà đến, Mộ Dung Vân Thư thật hoài nghi là mình hoa mắt xuất hiện ảo giác. Tuy rằng gian phòng này không có tường đồng vách sắt, nhưng nó tốt xấu gì cũng có bốn phía vách tường vững chắc không hề sứt mẻ, cửa sổ đóng chặt, bọn họ rốt cuộc là vào bằng cách nào?

Nhìn hai hắc y sát thủ trong phòng, Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác sùng bái mọi người không gì sánh kịp, biết võ công là thần tiên, nàng kiếp sau nhất định phải đầu thai làm thần tiên.

Cùng lúc đó, hắc y nhân thứ nhất cũng đã nhận ra có điều không ổn, xoay qua nhìn. Mà hắc y nhân thứ hai hiển nhiên cũng không dự đoán được có người nhanh chân đến tranh mục tiêu của mình, ngẩn ra.

Mộ Dung Vân Thư cái khó ló cái khôn, hét lớn một tiếng:

"Còn ra ngơ ngác làm cái gì, mau ra tay!" Giọng rất mạnh mẽ, thật sự khí thế vênh mặt hất hàm sai khiến.

Hai người bị tiếng hét này của nàng hù dọa, ngây ra một lúc sau đồng thời động thủ. Không có biện pháp, không phải bạn cùng đường, chính là địch nhân. Ta không thể giết ngươi, ngươi sẽ giết ta. Tiên hạ thủ vi cường, hạ thủ sau sẽ gặp tai ương.

Ở tại cách vách Lục nhi bị tiếng vang đánh thức, buồn ngủ mông lung đẩy cửa ra, vừa dụi mắt vừa mồm miệng không rõ nói: "Tiểu thư, em hình như nghe được có người đang đánh nhau."

Tiếng đánh nhau im bặt. Hắc y nhân đột nhiên phát hiện Mộ Dung Vân Thư sớm bỏ trốn mất dạng, cửa sổ mở ra, lúc này nhảy cửa sổ đuổi theo.

Lục nhi cái ngáp một cái, mở mắt ra, trong phòng một mảnh hỗn độn, không thấy nửa bóng người. Tiểu thư đâu?

Mộ Dung Vân Thư không có ngã chết cũng không có ngã đến tàn phế, bởi vì thời điểm nàng nhảy xuống, có tên quỷ xui xẻo nào đó đi ngang qua, vừa vặn làm đệm lưng. Vội vàng nói một tiếng "Cám ơn" liền chạy đi. Kinh thành nàng không quen, chạy loạn hơn nữa ngày, cuối cùng dừng chân ở một cái miếu đổ nát. Dừng lại mới giật mình thấy, kỳ thật chân rất đau. Đột nhiên nghĩ đến lần bị trật chân ở Hoa Đà sơn, đau muốn chết, mới vừa rồi thời điểm chạy trối chết lại không cảm thấy đau.

Người thật sự là động vật kỳ quái. Khi không có ai để dựa vào, sẽ bất tri bất giác trở nên kiên cường.

Mộ Dung Vân Thư dường như cười tự giễu, một mặt nhẹ nhàng xoa mắt cá chân, một mặt quan sát bốn phía. Trong gian miếu không lớn không nhỏ này có một pho tượng phật, kết đầy mạng nhện, bụi đất cũng rơi xuống đầy thân, bộ dáng thật nghèo túng. Phía trước tượng Phật có một lư hương bằng đá, bên cạnh có hai cây nến cũng phủ đầy tro bụi.

Bỗng nhiên, ngoài miếu truyền đến tiếng bước chân, Mộ Dung Vân Thư lập tức cảnh giác đứng lên, đôi chân rất nhanh đi đến mặt sau tượng Phật để trốn.

"Nhiếp Thanh, ngươi đừng mất hứng mà, ta chỉ nghỉ ngơi một chút. Dù sao trời còn chưa sáng, cửa cung đóng cửa, đi mau hơn nữa, ngươi cũng không thể tiến cung diện thánh ngay bây giờ mà!"

Là Phượng Linh! Mộ Dung Vân Thư thở phào một hơi, xui xẻo bấy nhiêu, rốt cục cũng có thể gặp may mắn một lần.

"Ta có thể vào cửa cung đệ tấu chương khẩn cấp."

"Nhưng cũng không cần thiết nóng lòng nhất thời như thế! Người ta mệt chết."

"Nếu người của Lương vương động thủ trước, cho dù ngươi không chết vì mệt, có cũng sẽ có người giết ngươi."

Mộ Dung Vân Thư vừa nghe hai chữ "Lương vương", nhất thời vểnh tai chăm chú.

"Ai giết ta?"

"Ngươi không phải nói võ công cái tên Sở Trường Ca kia cao không giống người sao? Ngươi hại chết vị hôn thê của hắn, hắn không giết ngươi thì giết ai?"

Vị hôn thê của Sở Trường Ca? Không phải là nàng sao! Mộ Dung Vân Thư có chút choáng váng, Phượng Linh làm sao có thể hại chết nàng?

"Nhiếp Thanh ngươi đừng nói bậy, ta khi nào thì hại chết Mộ Dung tỉ? Nếu Sở đại ca hiểu lầm, ta nhất định phải chết."

"Ngươi cứ kéo dài, trì hoãn thời gian ta tiến cung thỉnh Hoàng Thượng phái người bảo hộ Mộ Dung Vân Thư, nếu nàng ấy gặp phải bất trắc, không trách ngươi thì trách ai?"

Mộ Dung Vân Thư kinh hãi, Nhiếp Thanh biết Lương vương sẽ phái người ám sát nàng?!

"Được rồi. Vậy... Vậy nếu Sở đại ca muốn giết ta, ngươi sẽ cứu ta sao?"

"Sẽ không."

"Nhiếp Thanh!"

"Hại chết Mộ Dung Vân Thư, hắn không giết ngươi ta cũng sẽ động thủ."

"Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi thích Mộ Dung tỉ có phải hay không?"

"Đừng nói bừa."

"Ta không nói bừa! Nếu ngươi không thích nàng ấy, làm sao có thể vì thay nàng báo thù mà giết ta?"

Mộ Dung Vân Thư vỗ trán, cảm giác gân xanh trên thái dương nhảy vài cái. Nàng còn chưa có chết mà, báo thù cái gì?

"Ta là vì lê dân bá tính mà báo thù. Hối Phong Tiền trang nắm tất cả tài phú dân gian của chín thành Vương Triều Đại Nghiệp trong tay, nàng chết, Tiền trang sẽ rơi vào trong tay Lương vương."

"Lương vương là đệ đệ của Hoàng Thượng mà, rơi vào trong tay ông ta chẳng khác nào rơi vào trong tay triều đình, ngươi tức giận cái gì?"

"Quên đi, nói cái gì ngươi cũng không biết."

Mộ Dung Vân Thư vừa nghe đã hiểu ẩn ý trong lời nói Nhiếp Thanh -- Lương vương muốn tạo phản. Nhưng có một chuyện nàng không rõ. Vì sao nàng chết, Tiền trang sẽ rơi vào trong tay Lương vương?

Cho dù nàng không người nối nghiệp, tốt xấu cũng còn có một vị hôn phu, nếu không thì cũng nên sung công về triều đình, đương nhiên, triều đình chỉ phải nhận được một cái xác rỗng mắc nợ đầy mình, bạc trắng của Tiền trang sớm bị nàng vét sạch đem đi, mà một bộ phận khác cũng đã bị phụ thân nàng dấu ở Danh Kiếm sơn trang...

Bỗng dưng, Mộ Dung Vân Thư chợt hiểu, Danh Kiếm sơn trang cùng Lương vương đã sớm cấu kết. Lương vương sở dĩ muốn giết nàng, chính là muốn dùng cái chết của nàng đánh vào nền kinh tế của Đại Nghiệp Vương Triều. Chỉ tiếc, hắn xem nhẹ vận may của nàng, cũng xem nhẹ môn quy của Hối Phong Tiền trang. Năm trăm ngàn vạn lượng bạc Phụ thân giấu ở Danh Kiếm sơn trang kia, kỳ thật chính là số lẻ tồn ngân của Tiền trang, cũng là giá trị tồn ngân bên ngoài của Tiền trang.

Phụ thân trước nay quân tử yêu thích tiền tài, nói vậy đã sớm quyết định đem Tiền trang "bán" cho triều đình, mới có thể lấy đi kia năm trăm ngàn vạn lượng kia làm thù lao. Buồn cười là Danh Kiếm sơn trang lại như là được bảo vật, cùng Lương vương cấu kết với nhau làm việc xấu.

Một ổ bại hoại! Mộ Dung Vân Thư cười lạnh.

"Ai?!" Nhiếp Thanh cực cảnh giác hỏi.

"Không thể tin được Nhiếp đại nhân một văn nhân nhất giới, cũng là tai thính mắt tinh." Mộ Dung Vân Thư từ mặt sau của tượng Phật đi ra nói.

"Mộ Dung tỉ!" Phượng Linh kêu sợ hãi.

"Ngươi còn sống." Đối với "cố nhân"" thấy chết mà không cứu này, Nhiếp Thanh không định bắt mình phải hoà nhã.

Mộ Dung Vân Thư tuyệt không để ý đến bộ mặt đưa đám của hắn, thản nhiên nói: "Ta đã nghe hết."

"Đến phủ ta trước, hừng đông hãy tiến cung."

Mộ Dung Vân Thư lắc đầu, nói: "Ta còn muốn đến thanh lâu."

"Ta đi cùng ngươi!" Phượng Linh vẻ mặt hưng phấn mà nói.

Nhiếp Thanh chỉ cảm thấy trên đầu có vài con quạ đen thật lớn bay qua, vẻ mặt thối đến cực hạn, không nhìn Phượng Linh, quay đầu hỏi Mộ Dung Vân Thư, "Ngươi đến thanh lâu làm gì?"

"Ngủ."

"Chờ sau khi ngươi chết, có thể tha hồ ngủ."

"Địa phủ cũng có thanh lâu?"

"... Ngươi rốt cuộc muốn đến thanh lâu làm cái gì?"

Cùng đi chẳng phải sẽ biết? Mộ Dung Vân Thư nhướng mày lên nói: "Bách Hoa lâu, làm phiền dẫn đường." Nàng không biết đường đi.

Hắn có nói muốn đi sao? Nhiếp Thanh trước kia cho rằng nàng là quái nhân, hiện tại lại bỗng nhiên cảm thấy quái nhân có thể là mình, bởi vì vẻ mặt của nàng thật sự rất bình tĩnh rất đương nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.