Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 488: Trái Đất tròn (2)




“A!... Chưa xong, đợi mình thêm một lát nữa đi Linh. Với cả đừng ôm mình thế chứ, mọi người đang nhìn kìa." Hoảng hồn mất một giây, Dương Khoa trấn định trở lại từ tốn lên tiếng, tay gỡ vòng tay đang ôm lấy mình ra. Chẳng cần ngoái đầu lại cũng biết người vừa xuất hiện là ai.

"Hì hì, thói quen khó bỏ sorry nha."

Thế rồi một thân ảnh ăn vận áo quần sành điệu, tóc cắt ngắn uốn lượn kiểu cách tiến lên đứng bên cạnh Dương Khoa, chính là người bạn học cũ đã lâu không gặp Thùy Linh. Trông cô vẫn năng động tràn đầy sức sống như ngày nào, cử chỉ lời nói các thứ cứ phải gọi là mười phần nhiệt tình. Điển hình là lúc nào chào hỏi hắn cũng phải ôm ấp vỗ vai các thứ, làm hắn đôi lúc cảm thấy không biết nên nói gì cho phải.

Còn may đây không phải trụ sở quê nhà, xung quanh lại toàn người sống theo lối sống phóng khoáng phương Tây nên chẳng mấy ai để bụng. Không thì cũng điều tiếng ra phết đấy chứ chẳng đùa.

"Thôi Khoa tiếp chuyện bạn đi, công việc không còn gì nữa đâu. Để anh qua trao đổi luôn với cô phóng viên kia về việc viết bài PR "Age of Empires", đầu giờ chiều Khoa lại ngồi một lúc với anh là được." Trông thấy cảnh này, Dương Viễn rất tâm lý đứng dậy nhường lại không gian riêng tư cho đôi bạn lâu ngày không gặp chuyện trò tâm sự. Mấy lời anh định nói nốt toàn là về những chuyện râu ria không quan trọng cho lắm, để lúc khác trao đổi cũng được.

"Cảm ơn anh ạ. Chào anh."

Cúi đầu chào Dương Viễn xong, Thùy Linh nhanh chóng kéo một chiếc ghế lại gần rồi ngồi xuống, mắt híp miệng cười tủm tỉm lên tiếng: "Chuyện trò hỏi thăm nhau chút đi Khoa. Lâu lắm rồi mình mới lại gặp nhau đó, công việc để sau làm cũng được mà."

"... Ừ thôi được. Vậy ờ, dạo này Linh thế nào rồi? Sao đợt này lại sang bên Mỹ đây thế?" Thở dài một hơi, Dương Khoa thu gọn đồ đạc trên bàn rồi quay người đối diện với Thùy Linh. Câu chuyện của hắn có phần tương tự anh chàng nhân viên dưới trướng Nhật Phong, không hiểu trùng hợp thế nào mà cô bạn học cũ nhiều duyên nợ trước mặt này lại đang ở Mỹ đúng lúc hắn bay sang đây công tác. Để rồi sáng sớm hôm nay, nhân lúc rảnh rỗi hết việc hắn nổi hứng ghé thăm một quán cafe sang chảnh, sau đó trót dại đăng tải một bức ảnh chụp mang tính chất khoe khoang lên Facechat. Và thế là cô nàng lập tức phát hiện ra rồi kể từ đó bám dính lấy hắn luôn.

Biết vậy đã chẳng bày đặt khoe khoang làm gì cho phiền phức. Chơi Facechat đúng hại người.

"Vẫn khỏe nha. Còn tại sao lại sang đây thì tất nhiên là để giải khuây rồi, có mấy bà chị trong nhà rủ rê mà Linh thì đang rảnh đến phát ngán à. Tội gì không đi chứ."

"Rảnh á? Hình như Linh đang học năm cuối đúng không nhỉ? Không phải lo bài vở thi cử tốt nghiệp gì sao?"

"Ừ, nhưng mà trường Linh năm cuối là rảnh nhất, cả tuần chả được hai tiết học đâu ý. Tốt nghiệp thì sang năm mới thi cơ, còn chán!"

"Thế à? Sướng nhỉ."

"Sướng chứ. Chỉ ai làm luận văn tốt nghiệp mới phải tập trung vào học hành chuẩn bị, cơ mà điểm trung bình của Linh bị thiếu mất 0,1 điểm để được xét làm luận văn. Thế là năm cuối này Linh cứ chơi dài ra, đến ngày thì đi làm báo cáo thực tập hoặc ôn luyện cho kỳ thi thôi. ( ̄~ ̄) “

"Hẳn là 0,1. Tình cờ hay cố ý đấy?"

"Tất nhiên là cố ý rồi. ┐( ̄~ ̄)┌ Dại gì mà đi làm luận văn cho ốm cả người chứ…. Ờ hình như chuyện này mình có kể trên Facechat mấy tháng trước rồi cơ mà? Khoa không để ý gì sao?"

"(Gãi đầu) Ừ thì, Linh cũng biết đấy…."

"(Vẫy tay) Rồi rồi, "chủ tịch" Khoa bận bịu với công việc không để ý đến "dân đen" như Linh đây chứ gì? Với cả Khoa nói vậy thì chắc cũng chả biết tình hình những người còn lại trong lớp thế nào đâu đúng không? Linh không phải trường hợp cá biệt là được rồi. ( ̄ヘ ̄) "

Bị cô bạn nói trúng tim đen Dương Khoa ngượng ngùng gật đầu thừa nhận. Đúng là dạo gần đây vì bận bịu đủ thứ công to việc lớn nên hắn chẳng đoái hoài gì đến đám bạn ngày xưa của hắn nữa. Ngay đến mấy tên "cạ cứng" cũng hiếm khi gặp mặt chuyện trò, chứ đừng nói những người bạn khác phái như Thùy Linh.

"Với cả mình cũng không hợp tính với mấy thành phần ăn chơi quên đời này, thành ra không qua lại thân mật với nhau hơn được. Nói chung cái bài toán bạn bè tên tiền nhiệm để lại này vẫn cứ là bài toán khó giải…. Thôi bỏ đi, đợi bao giờ về nước rồi hò nhau tụ tập một trận coi như sửa sai vậy. Lấy tính cách của cả đám thì chắc ai cũng sẵn sàng thôi." Dương Khoa nhanh chóng làm ra quyết định sau một thoáng suy nghĩ vẩn vơ. Thế rồi, theo dòng câu chuyện hắn thuận miệng hỏi thăm Thùy Linh về tình hình hiện tại của lứa bạn học cũ. Tất nhiên hắn chỉ yêu cầu cô kể chung chung, đại khái chứ không cần đi sâu vào chi tiết.

Biết sơ sơ là được rồi, để khi nào kết thúc chuyến công tác hắn sẽ tự mình đi hỏi thăm kỹ càng từng người sau.

Bất quá, đụng phải chủ đề "buôn dưa lê" yêu thích nên Thùy Linh trình bày rất chi là nhiệt tình. Để rồi không hỏi thì thôi, hỏi đến một cái là Dương Khoa phải giật mình vì đám bạn cũ ai nấy đều trải qua những biến cố, sự kiện kinh thiên cả. Tỷ như "cạ cứng" Thuận của hắn, vì suốt mấy năm học đại học chỉ mải chăn dắt các em sinh viên chứ chẳng học hành gì, điểm số các môn học quá thấp và nợ quá nhiều môn nên anh đã phải nhận trát cảnh cáo sau cùng đến từ nhà trường. Chuyện đến tai nhị vị song thân, tức thì nguồn chi viện kinh tế của Thuận bị cắt, đi kèm lời tuyên bố đanh thép rằng "sẽ không còn một đồng nào cho mày ăn chơi nữa". Thành ra hiện giờ anh đang phải oằn lưng ra trả nợ môn trông khá là tức cười, bạn bè rủ rê đi chơi toàn phải khước từ vì trong ví rỗng tuếch.

Lớp trưởng Minh - tín đồ đỏ đen thì đi đêm lắm có ngày gặp ma. Trong một ngày xấu trời, anh đã chạm trán một đối thủ vượt trội về mặt đẳng cấp trên chiếu bạc và thua sạch sẽ số tài sản trong người sau một pha "lắng nghe con tim mách bảo". Giờ thì anh chuyển qua cắm trại hàng đêm tại quán cyber game nhà Tùng chứ không đi tìm sới bạc nữa, nghe nói là chờ hồi vốn mới chơi tiếp và trong lúc chờ phải "luyện" bộ môn khác cho đỡ "vã". Bất quá, chơi bời miệt mài là thế nhưng thành tích học tập trên trường của Minh vẫn cứ ngon lành cành đào, kỳ nào cũng lọt tốp sinh viên đặc biệt xuất sắc của toàn khóa. Hình tượng thì ngày càng đẹp trai phong độ khiến cho ối em sinh viên chết mê chết mệt, khỏi cần tốn công cưa cẩm như Thuận vẫn có cả hàng dài giai nhân tự ngã vào lòng.

Thuận tiện nhắc đến Tùng, thanh niên này ngày càng có phong phạm của một người thành đạt giống Dương Khoa vậy. Quán cyber game dưới bàn tay kinh doanh của anh hiện giờ đã là tụ điểm ăn chơi nổi tiếng trong mắt giới trẻ Hà thành, lúc nào nhóm bạn học cũ muốn tụ hội chơi đùa cũng phải thông báo ông chủ trước thì mới mong có chỗ mà ngồi. Những lúc hiếm hoi ngồi buôn chuyện Tùng có chia sẻ rằng bản thân đang dự định sang năm sẽ đệ trình ý kiến mở thêm chi nhánh với bố mẹ, chứ giờ đang gây dựng được thanh danh không tận dụng thì quá là phí phạm. Thất bại coi như bỏ tiền mua bài học kinh nghiệm, còn thành công thì nhà hắn coi như lấn sân sản nghiệp cyber game thành công. Tóm lại là vô cùng tham vọng.

Hồi, Sơn, Trang, Hồng… những thành viên khác trong đám bạn học cũ của Dương Khoa cũng sở hữu cho mình những chiến tích "rực rỡ", nếu viết hết ra đây thì có lẽ phải tốn đến mấy chương truyện mới xong. Đương nhiên trong số này bao gồm cả cô bạn đầy bản lĩnh Thùy Linh ngồi đối diện, học đã giỏi rồi mà ăn chơi cũng sành sỏi. Kẻ ngù ngờ như Dương Khoa lẫn "Dương Khoa" tiền nhiệm còn lâu mới sánh bằng.

"Mà này, năm nay năm cuối rồi Linh đã có kế hoạch cho tương lai chưa? Học xong Linh định làm gì?" Nghe Thùy Linh kể chuyện ăn chơi của bản thân hè vừa qua xong, Dương Khoa chợt tỏ vẻ hứng thú hỏi cô chuyện tương lai.

"Làm gì ấy hả?" Thùy Linh nghiêng đầu làm ra vẻ suy ngẫm rồi chép miệng đáp lại: "Linh cũng chưa biết nữa, chưa tính đến."

"... Trời ơi tính luôn đi chứ Linh? Sinh viên ưu tú gì mà thờ ơ chuyện tương lai thế?"

"Kệ đi. Tính làm gì xa thế, trước mắt mình còn đang băn khoăn không biết đợt tới đi đâu làm báo cáo thực tập đây nè."

"Báo cáo gì cơ?"

"Thực tập. Kiểu nhà trường bắt sinh viên phải đi thực tập tại các công ty rồi viết báo cáo nộp lên ấy, coi như thay thế cho luận văn. Mà mình có tìm thử mấy nơi rồi nhưng chưa được nơi nào ưng ý cả, không…." Nói đến đây Thùy Linh đột nhiên ngừng lại, con mắt ngây dại nhìn Dương Khoa làm hắn cảm thấy khó hiểu cực kỳ. Hai người cứ thế lặng yên trong vài giây, sau đó đúng lúc hắn định mở miệng hỏi xem đối phương bị làm sao thì cô nàng bất chợt vươn tay nắm chặt tay hắn, miệng cười toe toét mắt sáng long lanh:

“Ôi trời ạ! Sao mình lại quên mất Khoa đang mở công ty cơ chứ. Khoa ơi, tháng tới cho mình bắt đầu thực tập ở công ty Khoa nhá. Hứa sẽ ngoan!"

"Ầy, sao… tự dưng lại đột xuất bất thình lình thế?"

"Điiii mà.~ Giúp Linh đi, một suất thực tập thôi. Không lương cũng được, muốn Linh làm trâu làm ngựa Linh cũng làm. ( ⊙﹏⊙) “

"Ùi bạn bè ai nỡ bắt nhau làm trâu làm ngựa chứ? Cứ từ từ bỏ tay mình ra đã nào.... Mà chuyên ngành Linh theo học là về gì ấy nhỉ?"

"(Tiếc nuối rụt tay lại) Ngoại ngữ, tiếng Anh ấy. Khoa cứ hình dung thế cho dễ hiểu."

"À há, ngoại ngữ…. Này, theo học ngành đấy tức là bản thân phải có nền tảng vững chắc đúng không? Vậy sao ngày xưa Linh bảo mình dốt tiếng Anh lắm? Hôm sinh nhật Minh lớp trưởng ấy." Một ký ức năm xưa chợt xoẹt qua đầu Dương Khoa, không nhịn được hắn lập tức lên tiếng truy vấn.

"... A ha ha. ( ; ̄ヮ ̄) Khoa nhớ dai thế? Mình chả nhớ gì đâu ý."

"Thiệt tình…."

"Ui, quay lại chủ đề chính đi Khoa. Mấy chi tiết vặt vãnh ấy để ý làm gì chứ? Giúp mình nhaaa.~"

Mềm lòng trước dáng vẻ van xin chẳng chân thành tý nào của Thùy Linh, Dương Khoa đồng ý không nhắc lại chuyện cũ nữa. Hắn cân nhắc lời xin xỏ của cô bạn trong chục giây rồi tỏ vẻ băn khoăn: “Nhưng mà chuyên ngành Linh theo học có liên quan đến công ty trò chơi của mình đâu nhỉ? Cho Linh vào công ty mình thực tập thì cũng được thôi, nhưng mà mình sợ chẳng nên cơm cháo gì ý. Tốn công tốn thời gian ra."

“Cái đó không quan trọng. Mình chỉ cần một công ty có tài liệu hay văn bản dính đến tiếng Anh là làm báo cáo thực tập được rồi. Đừng nói công ty Khoa không có văn bản tiếng Anh nhé, có chi nhánh ở bên Mỹ đây mà không có văn bản tiếng Anh nghe chối tỷ lắm!"

"Chỉ cần vậy thôi à? Tài liệu tiếng Anh thì ừ công ty mình có, nhiều là đằng khác." Dương Khoa gật nhẹ đầu xác nhận. Giữa lúc hắn chuẩn bị đưa ra quyết định thì Minh Hà, thư ký bất đắc dĩ của phái đoàn công tác chợt tiến lại gần chỗ hai người nhỏ giọng báo cáo:

"Sếp Khoa, có chút vấn đề.”

“Vấn đề gì vậy?”

“Chị Hằng xin phép ngừng công việc để bay về nước ngay bây giờ, lý do là gia đình chị ấy vừa xảy ra chuyện gấp. Chị Liễu muốn xin ý kiến của sếp."

“Ồ…. Tầm này bên mình cũng xong gần hết việc rồi. Thôi thì người ta đã có chuyện gấp cho về cũng được, nhớ kết toán tiền nong các thứ cho người ta luôn nhé.”

“Vâng. Thế nhưng mà, sếp đã cho người ta về sớm vậy rồi thì có cần tìm phiên dịch viên khác thế chỗ không ạ? Vì sắp tới chúng ta còn phải sang bên kia làm việc nữa, không có phiên dịch viên đi cùng sếp những lúc trao đổi với người bản xứ sẽ khá là bất tiện."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.