Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 398: Đối thủ chững lại




“… Ơ, ý tưởng của anh Lâm nghe được phết này.” Đớ người suy ngẫm mất vài giây, Dương Khoa bỗng dưng vỗ tay một cái rất kêu. Cái lợi thế chặt gỗ nhanh Trọng Lâm vừa nêu là do hắn tự ý đưa vào trò chơi, nhằm gia tăng sức mạnh chủng tộc Việt lên chứ vốn dĩ không hề tồn tại trong trò chơi gốc. Có điều việc gia tăng sức mạnh ấy hình như đúng là hơi bị quá tay, khi mà người chơi cầm chủng tộc Việt trong các trận đấu thử nghiệm vừa rồi có thể lên cung thủ từ rất sớm do dư dả tài nguyên.

Phối hợp với việc cung thủ Việt khoẻ hơn các tộc khác thì đúng là có hơi “bá” giai đoạn đầu trận đấu thật. Chưa kể khoản chặt gỗ nhanh này là đi vay mượn từ chủng tộc khác chứ chẳng phải độc nhất vô nhị gì, chỉ là thông số chi tiết khác nhau mà thôi. Có thể suy tính thay đổi lợi thế cũng tốt, vì đã là lợi thế chủng tộc thì nên sở hữu cho mình tính đặc thù như chính cái chủng tộc ấy vậy, riêng biệt không ai giống ai.

“Anh cũng thấy ý kiến của Lâm khá hay.” Theo sau Dương Khoa Hiền lập tức lên tiếng ủng hộ: “Như thế thì việc người chơi chủng tộc Việt ôm cả đống gỗ tại đời 1 gây mất cân bằng sẽ được giải quyết. Đồng thời tại đời 2 người chơi chủng tộc Việt vẫn có khả năng “spam” quân cung thủ tốt hơn các chủng tộc khác, do vừa tiết kiệm được gỗ vừa lên được các nâng cấp khai thác tài nguyên nhanh chóng.”

“Mình có suy nghĩ tương tự.”

“Em thì em thấy hơi băn khoăn. Như vậy thì Việt Nam mình có thể sẽ rất yếu một khi đánh lâu dài, so với các tộc khác tộc mình đã thua quá nhiều trong mảng quân sự rồi.”

“Vậy thì cố gắng đánh nhanh thắng nhanh đi, chứ ban đầu ôm cả đống gỗ trong người vậy ai chơi cho lại?” Các thành viên còn lại chia thành hai phe, người tán thành kẻ phản đối khá là sôi nổi. Về phần Dương Khoa, trải qua thêm một vài phút suy nghĩ kỹ lưỡng nữa hắn mới đủng đỉnh chốt lại:

“Được rồi không tranh luận nữa. Thế này đi, tuần sau chúng ta sẽ thử chỉnh sửa lại lợi thế khai thác gỗ của chủng tộc Việt thành lợi thế anh Lâm vừa nêu rồi chơi thử luôn. Nếu thấy ngon lành thì thôi, còn nếu chủng tộc Việt trở nên quá yếu đuối tại giai đoạn giữa và cuối trận thì ta sẽ lên phương án gia tăng sức mạnh ở các mặt khác để bù lại. Vậy nhé, buổi tổng kết hôm nay dừng lại ở đây.”

“Ê khoan!” Trông thấy Dương Khoa tắt máy tính bảng Thiếu Hoàng vội vàng hô lớn: “Thế còn mấy chi tiết vô lý mà anh đã bảo chú trước đó thì sao? Không định sửa lại à?”

“Vô lý? Vô lý gì nhắc lại cho em với. Trong máy tính bảng này không thấy ghi lại.”

“Cừu dò đường! Thầy tu cải đạo máy bắn đá! À thêm cả mấy cái thuyền chở quân nữa, chở được 10 con voi mà lại không chở được 11 nông dân là sao?”

“ (¬_¬) Bớt nghịch ngợm đi anh Hoàng. Thiết lập của trò chơi như thế là chuẩn rồi, có phải đời thực đâu mà đòi nội dung phải chân thực theo?” Dương Khoa bĩu môi gạt đống ý kiến tếu táo của ông anh lập dị đi, sau đó quay sang hai anh em Đức và Huy Chu cất lời: “Giờ thì anh Đức anh Chu, em….”

“Đây, anh phải vào nhà chính lên đời thì mới có thêm nhiều loại nhà nhiều loại quân để xây. Với cả lên đời 2 tốn 500 “thịt” nhé.”

“Ra thế, làm anh cứ bảo quái có mỗi con lính cầm chuỳ thì đánh đấm kiểu gì…. Nếu vậy thì đợi anh thêm tý nữa rồi hẵng đánh nhau nhá.”

“Ok anh. Với cả anh có nhiều con lính cầm chuỳ vậy rồi thì sau khi lên đời xong nâng cấp nó thành kiếm sĩ cho đỡ phí cũng được. Rẻ thôi, hình như có 100 “thịt” mấy chục vàng bọ.”

“Rẻ à. Cơ mà anh thấy mấy con cung thủ kia của chú oai hơn, bắn chíu chíu chíu một lúc là lính anh chết như ngả rạ rồi…. Sếp Khoa đó hả, có chuyện gì không?” Chỉ thấy không biết từ bao giờ mà hai anh em Đức và Huy Chu đã “tự giác” ôm laptop ngồi sát phạt nhau. Bộ dạng có phần mê mải, đến nỗi Dương Khoa nhìn chằm chằm hồi lâu mới để ý đến.

” ( ̄ヮ ̄;) Kinh thế, chưa gì hai anh đã ngồi “đánh trận” luôn rồi cơ đấy. Anh Đức thấy trò chơi này thế nào?”

“… Khá thú vị, mặc dù lối chơi có hơi chậm rãi và rắc rối tý. Cũng có thể là do anh chưa quen, để chơi thêm ít lâu xem sao.” Đức từ tốn đưa ra cái nhìn ban đầu của mình về trò chơi.

“À được, anh thấy thích thì cứ chơi vô tư.” Dương Khoa gật đầu phân phó: “Bên cạnh đó thì anh và tổ server cũng bắt đầu tính dần chuyện server cho trò chơi này đi nhé. Nếu cảm thấy chúng ta chưa thể tự mình triển khai vận hành server cho một trò chơi cỡ lớn như thế này thì có thể đi thuê ngoài không sao cả, nhưng với một điều kiện tiên quyết là thông tin liên quan đến trò chơi cần phải được giữ bí mật tuyệt đối. Ít nhất là từ giờ cho đến khi em có lệnh giới thiệu trò chơi đến với công chúng.”

“Nghiêm trọng thế cơ á? Sếp Khoa lại có mưu đồ gì mà giữ bí mật kinh vậy? Lại nói mấy anh em giữ bí mật cũng tốt thật, anh làm việc sát vách mà còn chẳng biết đến sự tồn tại của trò chơi này chứ đừng nói đến người ngoài.”

“Cũng không cho bộ môn Tester biết luôn anh Đức ạ. Trò chơi hay thế này mà lại đi giấu bọn em, quá buồn!” Huy Chu ở bên cạnh bồi thêm.

“Hai anh em thông cảm, tương lai Ninja Studio có thể tiến thêm một bước trở thành ông lớn trong ngành hay không đều dựa cả vào trò chơi này đấy. Cho nên cần phải giữ bí mật để đảm bảo không có bất trắc xảy ra trong quá trình phát triển và phát hành…. Về phần bộ môn Game Tester chỗ anh Chu, có lẽ phải đợi một khoảng thời gian nữa cho các anh em bên này hoàn thiện giao diện cho tử tế rồi mới đẩy sang bên đó test nội bộ được. Cho nên anh về đừng loan tin vội để mọi người còn tập trung làm content “Angry Birds”, đợi mọi thứ xong xuôi em sẽ có thông báo chính thức sau.”

“(Gãi đầu) Anh sẽ cố gắng hết sức, cơ mà con người anh…. Nói sao nhỉ, giữ bí mật hơi kém đó nên sếp Khoa thông báo chính thức nhanh nhanh nhé.”

“(Cười) Lại còn thế nữa cơ à? Vậy thì thôi, anh có thể nói vài câu với mọi người để bọn họ chuẩn bị sẵn tinh thần cũng được. Nhưng anh và mọi người phải cam đoan giữ bí mật tuyệt đối với người ngoài giống phòng anh Đức, cái này thì không thể du di nhân nhượng đâu.”

“Ok sếp, anh cam đoan sẽ nhắc nhở bản thân và mọi người thường xuyên.”

“Tốt lắm. Thế thôi, công việc ngày hôm nay chính thức kết thúc. Giờ thì….” Định bụng hô hào anh em ăn uống no say rồi giải tán, thế nhưng lời chưa kịp nói ra thì Dương Khoa đã bị Thiếu Hoàng xen vào:

“Các anh em ơi, tối nay ai bận gì thì ăn uống xong về nghỉ ngơi tuần sau chiến đấu tiếp nhé. Còn lại ai không bận gì thì ở lại quẩy “chế” cùng đám bọn anh cho vui. Có anh với Lâm Định Hưng rồi.”

“Quẩy xuyên màn đêm đến tận mai luôn nhé anh Hoàng!”

“Ok anh! Em một slot.”

“Tôi tham gia nữa Hoàng êi, hôm nay mới đánh được có mấy ván chả đã gì cả.”

Một nửa số thành viên ngồi quây quần xung quanh nghe thấy Thiếu Hoàng rủ rê lập tức nhao nhao hưởng ứng. Thế rồi ai nấy đều “tiêu diệt” núi đồ ăn thức uống đặt trên bàn với tốc độ nhanh hết sức có thể, sau đó lục tục đứng dậy về phòng làm việc của bộ môn thiết kế chuẩn bị máy móc chỗ ngồi cho những trận thư hùng sắp sửa diễn ra. Ngay cả hai anh em vừa mới nhập bọn là Huy Chu và Đức cũng đặc biệt tỏ vẻ ham vui:

“Hoàng đâu rồi, cho anh đăng ký nhập bọn với nào. Dạo này tìm cơ hội để giao lưu với chú hơi bị khó đấy…. Chu à, giờ em về…”

“A không, em quyết định ở lại đây chơi thêm lúc nữa rồi anh ạ. Chưa về đâu.”

“… Thế không định livestream nữa hả em? ( ̄▽ ̄) ”

“Không, tầm này “lai chim” gì nữa hả anh? Chơi như không có ngày mai thôi, không có biết ngày tháng năm nào mới được sờ vào lại trò chơi này? Ông sếp của anh em mình cũng thật là, làm ra trò chơi mới mà lại để phòng Game Tester đứng ngoài cuộc. Nghe nó tủi thân kinh khủng luôn! ( ̄ヘ ̄) “

Dương Khoa: ( ̄д ̄;)

- ---------

Dù còn nhiều lỗi vặt cùng nội dung đưa vào chỉ dừng lại ở mức hết sức khiêm tốn, song nhìn chung phiên bản alpha của “Age of Empires” vẫn rất được lòng các thành viên Ninja Studio. Âu cũng là do lối chơi xoay quanh “lên đời” quá mức thú vị cùng sự pha trộn giữa yếu tố kinh tế và quân sự chạm ngưỡng cân bằng gần như hoàn hảo, khiến cho dù là fan khó tính bậc nhất của thể loại chiến thuật thời gian thực cũng phải trầm mê.

Thấy “bán thành phẩm” do chính tay mình làm ra xuất sắc như vậy đương nhiên là thành viên bộ môn thiết kế trò chơi của Ninja Studio ai nấy đều phấn chấn cực kỳ. Thế là trong suốt khoảng thời gian cuối năm sĩ khí làm việc của cả nhóm lại được đẩy lên rất cao, đâu đó những thanh âm không mấy hài hoà cũng tạm thời lắng xuống để nhường chỗ cho những lời động viên gắng sức tiến lên.

Ở một diễn biến khác, trải qua hơn một tháng phát hành “Angry Birds” của Ninja Studio vẫn giữ được cho mình xu thế tăng trưởng chậm rãi vô cùng ấn tượng. Tạo hình nhân vật dễ thương đi vào lòng người, lối chơi đơn giản nhưng cũng đầy thử thách, cộng thêm giá cả quá đỗi bình dân khiến cho cộng đồng người chơi hệ máy di động có rất ít lý do để cự tuyệt “những chú chim điên”.

Như một lẽ tất yếu, “Angry Birds” ngày càng leo dần lên từng nấc thang mới trên bảng xếp hạng những trò chơi ăn khách tại thị trường nội địa thời kỳ “hậu GamExpo”, giống hệt như những gì mà người anh cùng mẹ “Plants vs Zombies” đã từng làm được. Trong khi đó, những đối thủ cạnh tranh của nó lại bắt đầu có biểu hiện chững lại sau khoảng thời gian đầu hoả bạo vì những lý do khách quan.

Mà ví dụ tiêu biểu nhất, bất ngờ thay lại chính là kẻ đang nắm giữ ngôi vương hiện tại: “Trường học ma pháp” của Hoasgame. Với việc lớp người chơi đầu tiên đã khám phá hết thảy ngõ ngách bên trong trò chơi sau một tháng gắn bó, nhược điểm "chơi một lần rồi thôi" của nó dần dần bộc lộ rõ nét. Những lời bình luận đánh giá trái chiều xuất hiện trên các trang mạng xã hội và phương tiện truyền thông ngày càng nhiều, khiến cho đơn vị phát triển và phát hành trò chơi không thể ngó lơ vấn đề hiện hữu trước mắt.

“Lại thêm một bài viết nữa, lần này là eRam.”

Căn phòng làm việc của bộ môn thiết kế trò chơi tại công ty Hoasgame, sau khi mở máy tính bảng lên người trưởng phòng đối ngoại đưa nó cho người đàn ông lớn tuổi – kẻ từng đứng ra ngăn cản Đạt làm lớn chuyện tại hội chợ GamExpo ngồi phía đối diện để đọc lướt qua nội dung trên đó. Khoảng chừng nửa phút sau người trưởng phòng mới nói tiếp: “Ngày càng nhiều cơ quan báo chí nhảy vào xâu xé trò chơi của chúng ta rồi, ngôn từ kẻ sau đanh thép hùng hồn gấp mấy lần người trước. Sếp đang nhức đầu vụ này lắm, ban nãy còn cố ý gọi điện cho anh hỏi xem xử lý tình huống đến đâu rồi đấy.”

“Chậc.” Người đàn ông lớn tuổi chép miệng thở dài rồi trả lại máy tính bảng: “Bọn em cũng vì việc này mà bận bù đầu mấy ngày hôm nay rồi đây anh ạ. Hôm nào cũng ở lại đến tối lên phương án giải quyết chứ nào có an nhàn gì.”

“Vậy đã có phương án cụ thể nào chưa, nếu có thì cho anh biết để anh còn có cái trấn an dư luận. Mùa Giáng sinh đầu năm mới sắp đến rồi, công trạng phát hành mà không tốt là chết cả nút đấy.”

“(Nhướn mày) Công tác PR bên anh đang gặp khó ở đâu à?”

“Trước mắt thì không, nhưng nếu chiều hướng dư luận mà cứ diễn biến xấu đi thế này thì bọn anh sẽ khó mà có thể tiếp tục xoa dịu cộng đồng người chơi được nữa. Chỉ có tổ đội của bọn em đứng ra làm một cái gì đó thực chất, đem lại hiệu quả như mong đợi thì vấn đề mới được giải quyết tận gốc. Nào, rốt cuộc là bên em có phương án chữa cháy nào chưa?”

“Có thì có, nhưng...” Thêm một cái thở dài nữa, ngần ngừ hồi lâu người đàn ông lớn tuổi bất đắc dĩ đáp lại: “... sẽ mang tiếng nhục anh ạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.