Nhân Sinh Hữu Nhất Niệm

Chương 17




Ngoại ô thành phố N.

Phía xa xa ở cuối cùng khu ổ chuột, có một căn nhà nho nhỏ đứng trên mỏm đất trọc, bên cạnh không hề có một ngôi nhà nào khác.

Giống như là bị “cách ly” vậy.

Bên trong căn nhà cấp bốn xập xệ có biển số nhà 120 đã sớm bị sương gió mài mòn mờ ảo, Diệp Nguyệt Thiền ung dung mỉm cười, cúp điện thoại xong liền tiện tay ném điện thoại vào một vách tường đã bị rêu bám nham nhở.

Điện thoại đập vào tường, “rắc” một tiếng vỡ tan nát. Phụ kiện theo quán tính văng tứ phía, một mảnh chi tiết sắc trong điện thoại bay đến nơi Đồng Giai Kỳ và Hi Văn đang nằm, “xoẹt” một tiếng cắt ngang trên đùi cô một đường.

Đau đớn khiến mi mắt Đồng Giai Kỳ run run rồi chậm rãi mở ra.

Đập vào mắt là bốn bức tường cùng trần nhà cũ kĩ bị rêu phong bám loang lổ, không thể nhìn được ra màu sắc ban đầu. Nơi này không có điện, chỉ có thứ ánh sáng duy nhất là ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ giấy rách tả tơi và hắt lên hiên cửa chính cũng tơi tả không kém.

Cúi người nhìn xuống thân thể mình. Ngoại trừ tay và chân đều bị trói quặp ra sau, còn lại cơ thể chưa có tổn hại, khiến cô không nhịn được thở ra một hơi.

Thật may quá. Đứa bé vẫn ổn.

Trong bóng tối, Đồng Giai Kỳ không nhìn rõ người bên cạnh là ai, nhưng cô biết chắc bên cạnh mình có người.

“Tỉnh rồi à?”

Giọng nói yêu mị quen thuộc khiến Đồng Giai Kỳ hơi ngẩng đầu. Trông thấy người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc gợi cảm ngồi trên ghế đối diện cô, đôi môi đỏ mọng nước vừa mới khép lại.

Người đó ngồi ngược sáng khiến Đồng Giai Kỳ không nhịn được hơi nheo mắt: “Cô là... Diệp Nguyệt Thiền?”

“Ôi chao, thật vinh hạnh khi Đồng pháp y vẫn còn nhớ đến tớ nha.” Diệp Nguyệt Thiền câu môi cười, sau đó quay đầu ngoắc ngoắc tay với thuộc hạ phía sau: “Lấy nước đến dội tỉnh con nhỏ kia cho tao. Nước lạnh đi.”

Tên thuộc hạ kia gật đầu, xoay người đi ra ngoài, sau đó liền quay trở lại, trong tay xách một thùng nước. Lúc hắn ta đến gần, Đồng Giai Kỳ còn thấy ánh sáng loé lên trên bề mặt nước.

Nước lạnh đến mức đóng băng.

Đồng Giai Kỳ muốn mở miệng ngăn cản, nhưng hành động của tên kia quá nhanh. Cả một thùng nước lạnh lẽo nhanh chóng hướng về phía người đang nằm dưới nền đất mà hất, nước trong thùng mạnh mẽ văng ra, đổ ập xuống thân thể người kia.

Nước chảy tràn lênh láng trên nền đất, Đồng Giai Kỳ ngồi bên cạnh tránh không được, hưởng cũng không ít. Nước lạnh khiến cô cảm thấy đầu buốt giá, cả người lạnh toát.

Người bên cạnh bị sặc nước, lập tức mở choàng mắt, tiếng ho khù khụ nhanh chóng phát ra, vang vọng trong nhà.

Đồng Giai Kỳ nghe được tiếng ho, trong bóng tối cảm thấy rất quen, không nhịn được lên tiếng: “Văn Văn? Là cậu à?”

Hi Văn bị cái lạnh thình lình tràn vào trong từng lỗ chân lông, lạnh đến run lẩy bẩy. Hai tay hai chân bị trói khiến nàng không thể ôm lấy mình tự sưởi ấm, đành cắn răng chịu đựng.

Hướng Hi Văn nằm đối diện có một cửa sổ nhỏ, nương theo ánh sáng nhỏ, Hi Văn thấy Đồng Giai Kỳ cũng đang cùng thảm trạng giống mình: “Kỳ Kỳ? Sao cậu cũng ở đây? Đây là đâu?”

“Không có thời gian cho hai quý cô đây hàn thuyên tâm sự đâu nhé.” Diệp Nguyệt Thiền ngang ngạnh lên tiếng chen ngang.

Lúc này Hi Văn mới để ý đến Diệp Nguyệt Thiền ngồi ngược sáng, trông thấy ả âm thầm giật mình: “Diệp Nguyệt Thiền?”

Thấy Hi Văn lạnh đến răng đánh vào nhau cầm cập, Đồng Giai Kỳ chậm chạp nhích người về phía nàng, hai người tựa vào nhau, cùng nhau sưởi ấm.

“Để tớ nói cho cậu biết nhé, Diệp Thường Hi- là cái tên mà ông già kia đặt cho cậu đó, Văn Văn quý mến à. Dung mạo đẹp như Thường Nga, có chí tiến thủ như Thần Hi. Nghe mới thật trân trọng làm sao.” Diệp Nguyệt Thiền chống tay lên bàn, tì cằm lên bàn tay mình, nhìn Hi Văn nói.

“Thì ra cậu đã sớm biết bản thân là đứa cháu quý báu mà Diệp gia vẫn luôn tìm kiếm, thế nhưng vẫn luôn giả vờ không biết. Năm đó tớ còn cùng các cậu khóc lóc kể lể như thế nữa. Ha ha, Diệp Thường Hi, chắc là lúc đó trong lòng cậu khinh bỉ tôi lắm có phải không? Cười nhạo tôi như thằng hề không biết gì có đúng hay không?”

Hi Văn cúi đầu, hạ mi mắt: “Chuyện này tôi cũng chỉ mới biết gần đây thôi.”

Năm nàng tốt nghiệp Đại học rồi, ở trước mộ mẹ nàng ông ngoại mới chậm rãi kể cho nàng nghe chuyện năm đó.

Diệp Nguyệt Thiền đang trong cơn tức, làm sao nghe lọt lời Hi Văn nói. Ả đột ngột đứng bật dậy, lao về phía Hi Văn.

Bị hành động bất ngờ của Diệp Nguyệt Thiền làm cho giật mình, Đồng Giai Kỳ theo quán tính chắn trước mặt Hi Văn: “Diệp Nguyệt Thiền, cô đừng quên, khi đó cô say cở nào, ôm lấy Văn Văn khóc như thế nào. Văn Văn là người vẫn luôn ôm lấy cô suốt cả đêm, cho tới sáng cũng chưa từng buông tay.”

Diệp Nguyệt Thiền tiến đến, ngồi xổm trước mặt hai người. Ả vươn tay hất cả người Đồng Giai Kỳ đang chắn trước mặt Hi Văn sang một bên, dùng sức nắm lấy cằm Hi Văn.

Đồng Giai Kỳ bị trói tay chân, lúc bị đẩy cơ thể không thể trụ lại, theo quán tính đập đầu vào bức tường phía sau.

Mạnh đến toé máu.

Hi Văn bên khoé mắt trông thấy Đồng Giai Kỳ đau đến cuộn người lại, trên trán máu tươi chảy xuống một dòng. Nàng hoảng hốt giãy giụa: “Kỳ Kỳ, cậu không sao chứ? Kỳ Kỳ.”

“Kêu cái gì mà kêu? Thân thiết lắm à?” Diệp Nguyệt Thiền nghiến răng siết chặt hàm Hi Văn, khiến nàng đau đớn nói không ra lời.

“Chính vì năm đó Diệp Thường Hi cô đối tốt với tôi như vậy, bây giờ lại phát hiện ra cô chính là kẻ địch mà tôi luôn tìm kiếm, thế cô có biết tôi cảm thấy thế nào không? Cảm giác của tôi chính là hận không thể giết chết cô, cô có biết không hả?” Diệp Nguyệt Thiền lời vừa dứt liền vung tay, tát Hi Văn một cái.

Ả dùng lực mạnh đến mức khiến đầu Hi Văn nghiêng hẳn qua một bên.

Nửa bên mặt nóng rát, in dấu năm ngón tay, phía trên còn có vết xước do móng tay để lại. Trong miệng có mùi máu ngai ngái, khoé môi rất nhanh xuất hiện tơ máu, Diệp Nguyệt Thiền khinh thường buông tay đang giữ cằm Hi Văn, khiến nàng chật vật ngã rạp xuống nền đất.

Diệp Nguyệt Thiền đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Hi Văn, trong đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy khinh khi: “Dung mạo như Thường Nga? Xem ra bây giờ cũng không khác gì cái đầu heo đâu.”

Phía bên kia, Đồng Giai Kỳ động đậy thân thể, đau đớn trên trán khiến cô không nhịn được rên lên một tiếng.

Diệp Nguyệt Thiền nhấc đôi chân dài bước vài bước về phía Đồng Giai Kỳ, khom người xuống nhìn cô nằm cong như con tôm luộc.

Ả cười lớn: “Ai nha, cậu cũng quá yếu ớt rồi, đẩy nhẹ như vậy cũng có thể bị đập đầu chảy máu, xem ra thân thể này bị Giang Trạch nuôi đến yếu như cọng bún mất rồi.”

Diệp Nguyệt Thiền vươn tay, ở trên mái tóc đen của Đồng Giai Kỳ giật đứt vài cọng tóc, nhìn cô vì đau mà cau chặt chân mày, thoả mãn cười nói: “Cậu biết không Kỳ Kỳ? Từ khi gặp cậu tớ đã không thích rồi. Cậu rõ ràng bất hạnh không khác tớ mấy, nhưng sao cậu vẫn luôn giữ được tinh thần lạc quan? Cậu luôn vui vẻ, nụ cười của cậu có lúc còn phát sáng đó.

Chả trách Giang Trạch năm đó, thà thích cậu chứ không phải tớ. Cậu chắc chắn không biết đâu, tớ đã thích Giang Trạch từ rất rất rất lâu rồi.

Năm bảy tuổi tớ vẫn chưa được Diệp gia nhặt về, một thân một mình lang thang trên đường lụm nhặt những vỏ lon bia nước ngọt mà người ta uống xong vứt bỏ để bán lấy tiền. Tớ dơ bẩn đến mức những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong khu ổ chuột này cũng khinh thường tiếp xúc với tớ.”

Giọng Diệp Nguyệt Thiền vẫn đều đều vang lên trong căn nhà nhỏ, Đồng Giai Kỳ nhìn ả, cảm thấy trong ánh mắt kia có một thứ ánh sáng lấp lánh.

“Bọn chúng lấy việc ăn hiếp tớ làm niềm vui. Có một lần tớ vừa nhặt được một bao lon rất to, tớ mừng lắm vì từng ấy lon tớ có thể đổi được rất nhiều tiền. Sau đó tớ kéo bao lon về nhà, vừa đến khu ổ chuột đã bị chặn lại.

Mấy đứa trẻ lớn thấy tớ về liền chạy ra. Bọn chúng đánh tớ, đạp tớ, cuối cùng còn muốn cướp bao lon tớ vất vả nhặt được cả một ngày. Tớ khi đó ốm yếu, đánh không lại, cuối cùng đành buông tha. Nhưng nào ngờ lúc đó Giang Trạch và Giang Dương xuất hiện. Giang Trạch bảy tuổi rất galant, cậu ấy vung tay vung chân đánh cho đám trẻ lớn kia khóc lóc kêu cha gọi mẹ chạy đi.

Mặc dù đánh thắng nhưng cậu ấy cũng ăn không ít khổ, trên cánh tay trắng trẻo trầy mấy đường. Tớ lồm cồm bò dậy, không dám đến gần. Khi ấy Giang Dương đột nhiên tiến đến kéo tay tớ, anh ta nói Giang Trạch vì tớ mà bị thương, muốn tớ giúp cậu ấy băng bó.

Tớ thấy cũng đúng, vì vậy xoay người, im lặng mang theo hai người bọn họ đến nhà của mình. Tớ đưa bông băng và thuốc đỏ cho Giang Dương, để anh ta băng lại cho Giang Trạch. Trước lúc đi, Giang Trạch đột nhiên quay lại nhìn tớ, cười nói: “Tớ tên là Giang Trạch, Giang trong biển rộng vô biên, Trạch trong nguồn nước to lớn. Còn cậu tên gì?”

Tớ giật mình, không dám lên tiếng, đợi đến lúc thân ảnh Giang Trạch bị Giang Dương kéo đi thật xa thật xa rồi mới dám nói: Trâu Nguyệt. Tên của tớ là Trâu Nguyệt.”

“Tớ chôn giữ hình bóng của Giang Trạch trong trái tim lâu như vậy, vậy mà khi gặp lại cậu ấy, chỉ có tớ mừng như điên, còn cậu ấy chỉ lạnh lùng nhìn tớ. Tớ vốn định có dịp sẽ lấy cớ cảm ơn chuyện năm đó để tiếp cận cậu ấy, nào ngờ giữa đường xảy ra một Trình Giảo Kim là cậu, cướp đi cậu ấy.”

Diệp Nguyệt Thiền đang nói say sưa đột nhiên dừng lại, sau đó đứng thẳng người lên: “Rõ ràng là Diệp Nguyệt Thiền tớ gặp Giang Trạch sớm hơn Đồng Giai Kỳ cậu. Vậy tại sao ông trời lại bất công như thế? Giang Trạch vừa gặp liền yêu cậu, nhưng tại sao không nhận ra tớ?”

Trong mắt Diệp Nguyệt Thiền hằn lên một ngọn lửa hận, ả nhấc chân hướng bụng Đồng Giai Kỳ mà đá tới.

Đồng tử Đồng Giai Kỳ vì hoảng sợ cực đại mà rụt lại, thân thể không tự chủ muốn nhích về phía sau. Nhưng ngay khoảnh khắc Diệp Nguyệt Thiền hạ chân xuống, Hi Văn đã lao người đến, chắn trước mặt cô.

Giày cao gót hơn mười phân đá vào người đau điếng, Hi Văn cắn môi đến bật máu, nhất quyết không lùi nửa bước.

Trong lúc đau đến đổ mồ hôi lạnh, Hi Văn không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Nếu để Diệp Nguyệt Thiền đạp trúng bụng Đồng Giai Kỳ, vậy thì không cần nghĩ nữa rồi, đứa bé nhất định xảy ra chuyện.

Diệp Nguyệt Thiền ngứa mắt trước tình cảm gắn bó của hai người, chân càng dùng sức đạp, vừa đạp vừa mắng: “Yêu thương nhau như vậy làm gì? Chắn à? Hi Văn, có ngon thì cậu cứ chắn như vậy cho cậu ấy cả đời đi. Đồ con đàn bà ngu ngốc. Ngu xuẩn.”

Đến khi Diệp Nguyệt Thiền đạp mệt, rút chân về thì Hi Văn chỉ bên dưới chỉ còn thở thoi thóp. Lồng ngực bị đạp đau đến muốn nứt ra, bụng truyền đến cảm giác đau âm ỉ, máu tươi ngai ngái trong miệng theo kẽ răng trào ra ngoài.

Đồng Giai Kỳ trong miệng không ngừng gọi tên Hi Văn, hai mắt đẫm lệ nhích người đến, lại bị Diệp Nguyệt Thiền nâng chân đạp lên bả vai một cái, cả người như cành liễu xơ xác ngã đổ về sau, ót đập xuống nền đất, trong nháy mắt trước mặt tối đen.

Hi Văn trừng mắt nhìn Diệp Nguyệt Thiền, nàng căm phẫn rít từ trong kẽ răng: “Diệp Nguyệt Thiền, sao cô có thể ác độc như vậy chứ? Cô có còn nhân tính không, hả?”

“Kỳ Kỳ, tỉnh lại, Kỳ Kỳ. Đừng làm tớ sợ, cậu mở mắt ra đi.” Hi Văn gắng gượng lết người về phía Đồng Giai Kỳ, cằm đầy máu đặt trên vai cô khẽ đẩy.

Diệp Nguyệt Thiền khinh bỉ nhìn đồng hồ trên cổ tay, tặc lưỡi mấy tiếng: “Ai nha xem ra Giang Trạch không thể tìm được mấy người rồi. Cậu mắng tớ không có nhân tính à? Vậy tớ càng thích thú chứ sao?”

“Mày, tạt nước cho con kia tỉnh, rồi móc tay hai đứa nó lên cái cây tao đóng sẵn trên kia. Nhanh.”

Tên thuộc hạ lại xách một thùng nước lạnh tiến vào, Hi Văn xoay người nằm lên cơ thể Đồng Giai Kỳ để thay cô chắn nước. Nhưng nước trong thùng lần này nhiều hơn lần trước, xối cả người Hi Văn ướt nhẹp, nhưng Đồng Giai Kỳ bên dưới cũng không thoát được.

Hắn ta mạnh mẽ lôi Hi Văn ra trước tiên, móc dây trói tay nàng vào giữa cây móc mà Diệp Nguyệt Thiền đã chỉ. Cây móc có tác dụng giữ cho sợi dây không tuột xuống, Hi Văn bị cây móc móc cả người đứng lên, chỉ còn mũi chân chạm sàn.

Bên kia Đồng Giai Kỳ đã tỉnh, cả người cũng không thoát khỏi tình trạng trên, bị móc lên như đang phơi hình nộm.

Làm xong xuôi mọi thứ, tên thuộc hạ xoay lưng đi ra ngoài, tiếp tục canh gác.

Nền đất dưới chân hai người ẩm ướt, nước chảy xuôi theo quần áo “tỏng tỏng” rớt xuống đất. Có giọt chưa kịp rớt xuống đất đã kết thành băng bám trên quần áo hai người.

Xoay người nhặt trong ghế lên một khẩu súng trông rất cũ kỹ, Diệp Nguyệt Thiền móc tay vào khoảng trống giữa cò súng, vừa quay súng vừa nói: “Vì Giang Trạch đã đến trễ nên đây là hình phạt của hai người. Chúng ta chơi một trò chơi nhé? Trong khẩu súng này có ba lỗ nhét đạn, tớ nhét vào đó một viên. Sau khi xoay băng đạn, tớ hướng hai người mỗi người bắn một phát. Bắn đến cuối cùng, xem rốt cuộc người chết là ai.”

Trong khoảnh khắc Diệp Nguyệt Thiền rút súng ra, sắc mặt Đồng Giai Kỳ và Hi Văn lập tức tái xanh.

Hi Văn giật giật khoé môi, chật vật quay đầu nhìn Đồng Giai Kỳ, nhịn không được chửi tục: “***, con đàn bà này điên rồi.”

“Vậy chúng ta bắt đầu nhé.” Diệp Nguyệt Thiền ngưng động tác quay súng, hướng mũi súng về phía Hi Văn, “Diệp Thường Hi, để xem tổ tiên Diệp gia có phù hộ mày không nhé?”

Hi Văn nhắm chặt mắt, trong lồng ngực đập “bình bịch”, trong đầu không nhịn được hiện lên hình ảnh của mẹ nàng.

Khoảnh khắc Diệp Nguyệt Thiền bóp cò, cả thế giới xung quanh như ngừng thở. Họng súng vang lên “cạch” một tiếng rồi không động đậy gì cả.

Không có mùi thuốc súng, khói súng, đến đạn cũng không.

“Vậy xem ra người chết có lẽ là Đồng pháp y rồi.” Diệp Nguyệt Thiền vui vẻ tặc lưỡi, chỉa họng súng về phía Đồng Giai Kỳ.

Ngay khoảnh khắc đó, Giang Trạch từ bên ngoài lao vào. Trên tóc anh đầy tuyết, khuôn mặt đẹp trai ăn không ít đấm, khoé môi còn vương tơ máu.

Đồng Giai Kỳ nhìn thấy bóng lưng Giang Trạch mạnh mẽ chắn trước mặt mình, lệ nóng nãy giờ luôn cố chịu đựng lúc này lại trào lên.

Cô đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, nghẹn ngào nỉ non: “Ý Hiên...”

“Thật không ngờ cô còn lưu lại hậu chiêu. Người của cô rất lợi hại, thiếu chút nữa tôi đã không thể vào.” Giang Trạch nâng tay áo tuỳ tiện lau vết máu bên môi.

Giờ phút này khiết phích hay OCD gì cũng kệ ** nó, trong đầu anh chỉ có người phía sau mà thôi.

Giống như không ngờ Giang Trạch có thể tiến vào, thần sắc Diệp Nguyệt Thiền hiện lên kinh nghi nhưng rất nhanh biến mất. Trong lòng ả tức giận, bọn thuộc hạ ngu xuẩn, có một người cũng không chặn được.

Ả ác độc cử động cổ tay qua lại giữa Hi Văn và Đồng Giai Kỳ, cười ngọt ngào nói: “A ha, anh hùng đã đến rồi. Vậy để xem anh hùng này một thân một mình, liệu có cứu được cùng lúc hai vị mỹ nhân đây không ha? Trong súng của tớ chỉ có một viên đạn, để xem là cậu nhanh hay súng của tớ nhanh hơn.”

Giang Trạch nâng cao cảnh giác nhìn động tác của Diệp Nguyệt Thiền. Ả giương khoé môi, cây súng vốn đang hướng về Đồng Giai Kỳ lập tức đổi hướng, bóp cò về phía Hi Văn.

Họng súng bốc ra khói trắng, Đồng Giai Kỳ không nhịn được hét lên thất thanh, Hi Văn hầu như cùng lúc Diệp Nguyệt Thiền bóp cò đã nhắm chặt mắt.

Xem ra hôm nay không thoát được rồi.

Tiếng đạn xé gió lao đến, cắm phập vào da thịt.

Hi Văn đợi một lúc cũng không cảm thấy đau, liền mở choàng mắt ra.

Tư Mã Tuệ giang tay đứng chắn trước mặt nàng, viên đạn lao đến xuyên qua bả vai hắn.

Hi Văn thảm thiết hô: “Tư Mã Tuệ.”

Tư Mã Tuệ bị bắn, sắc mặt có chút trắng, hắn cắn răng một tay ôm lấy vết thương, một tay vung dao trong tay cắt đứt sợi dây trói Hi Văn, cả người nàng tức thì rơi xuống, đè lên người Tư Mã Tuệ.

Gần như ngay lúc đó, Diệp Nguyệt Thiền chuyển họng súng, hướng Đồng Giai Kỳ lại bắn một phát.

Chỉ có một viên sao?

Diệp Nguyệt Thiền ả chưa bao giờ là người nói được làm được.

Ngay từ đầu trong súng đã có sẵn một viên, ả lại nhét thêm một viên nữa chính là muốn cùng lúc xử luôn hai người.

Giang Trạch giật mình, chưa kịp xoay người đã bị một lực hất lui về phía sau mấy bước, vô tình bước ra khỏi đường đạn đang bay tới, trừng mắt nhìn Đồng Giai Kỳ.

“Kỳ Kỳ!!!” Hi Văn gào thét, giãy giụa muốn trượt khỏi người Tư Mã Tuệ.

Phía đuôi viên đạn bốc khói như xé toạt không khí mà lao đến, trực tiếp cắm vào trên ngực Đồng Giai Kỳ. Cô nhíu chặt mày, đau đến trong giây lát mắt hoa lên, nghiến răng cắn môi đến bật máu.

Cảm giác “ăn” đạn này không dễ chịu tí nào.

Giang Trạch vốn đang chôn chân đứng một chỗ, bị tiếng hét của Hi Văn làm sực tỉnh. Anh run rẩy tiến đến trước người Đồng Giai Kỳ, vung dao cắt dây trói cho cô. Sau đó cẩn thận đỡ người cô xuống, ôm cả thân thể cô vào trong lòng.

Ngay lúc đó, Minh Viễn và Giang Dương đã xử lý xong người cuối cùng, ập vào liền đè Diệp Nguyệt Thiền đang đứng xuống nền đất.

Minh Viễn rút điện thoại gọi xe Cấp cứu và đội Hình cảnh đang đứng trước cổng khu ổ chuột, kêu họ nhanh chóng tiến vào tiến hành bắt và cứu người.

Diệp Nguyệt Thiền không chút mảy may quan tâm đến tình cảnh của mình, cười đến chảy nước mắt nhìn về phía Giang Trạch đang ôm Đồng Giai Kỳ, thần sắc cương cứng như người chết trân: “Trạch, cảm giác sắp mất đi người mình yêu có phải rất thú vị hay không?”

Máu trào từ trong cổ họng ra, Đồng Giai Kỳ vươn tay sờ khuôn mặt lạnh lẽo bần dập của Giang Trạch, thì thào đứt quãng nói: “Đừng tức giận, em không sao. Em không thể trơ mắt...nhìn anh cứ như vậy...như vậy chắn trước mặt...em. Giang Trạch, nếu... nếu em không... không thể qua khỏi...thì...”

Lời Đồng Giai Kỳ còn chưa dứt, Giang Trạch đã dứt khoát hôn xuống, dùng miệng chặn lại lời cô: “Không được nói bậy. Gia Ý, em sẽ sống, đừng như vậy. Vì anh, cũng vì con chúng ta. Xin em...”

Ngay lúc đó có tiếng xe Cấp cứu đến gần, Đồng Giai Kỳ cố gắng hướng anh mỉm cười trấn an, nhưng nụ cười vừa kéo lên được một nửa, cả người đã như diều đứt dây, bàn tay đang đặt trên má Giang Trạch cũng “bịch” một tiếng rơi xuống nền đất lạnh.

Mọi người trong phòng đột nhiên khựng lại, Diệp Nguyệt Thiền đang cười lớn cũng đột nhiên im bặt.

Ả cúi đầu, trong mắt lấp lánh lệ quang, khe khẽ thầm thì: “Chết rồi à? Ừ, chết rồi cũng tốt.”

Giang Trạch hai mắt đỏ đến mức nổi lên tơ máu, anh ôm siết lấy thân thể Đồng Giai Kỳ trong ngực, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều nhoè đi.

Đầu anh đau, cả người đều đau, nhưng giờ khắc này trái tim anh tựa như đã chết rồi, không còn tri giác nữa.

Hết rồi...

Tất cả đều đã hết rồi...

Vợ của anh...

Con của anh...

Giang Trạch đột nhiên ngửa cổ hét thảm một tiếng.

Tiếng hét bi thương mà vang vọng như dã thú bị thương.

Trong không khí mùa đông lạnh lẽo, có chút xơ xác tiêu điều.

Ngoài trời tuyết vốn đã ngừng lại tiếp tục rơi, rơi liên tục nhiều ngày không dứt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.