Nhân Sinh Đa Biến, Kiên Thủ Bản Tâm

Chương 5




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bảy ngày sau, ta nằm trên ghế dài trong phòng, đắp một tấm chăn lông cáo tuyết mỏng ngủ trưa.

 

Sau khi Liễu di nương ở Phương Viên lại một lần nữa cửu tử nhất sinh, Nhiếp Hàn Sơn tức giận xông vào, phía sau còn có Triệu ma ma đang khóc lóc.

 

"Đến rồi."

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Ta nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy mạnh, uể oải ngồi dậy, nhìn hai người trước mặt.

 

Nhiếp Hàn Sơn mặt lạnh như băng, vừa mở miệng đã chất vấn: "Nhu Nhu bệnh nặng, tại sao lại cắt giảm chi tiêu của viện nàng?"

 

Ta liếc mắt nhìn vẻ mặt hả hê của Triệu ma ma.

 

Hai năm qua, có lẽ vì tự cho là nắm được điểm yếu của ta, vị ở Phương Viên kia dần dần lộ ra bản chất, trước mặt ta càng ngày càng không kiêng nể gì, ta mới phát hiện, hóa ra, người này còn có hai bộ mặt.

 

Trước mặt Nhiếp Hàn Sơn, nàng ta yếu đuối, mong manh như gió thổi cũng ngã, trước mặt ta lại hoạt bát lanh lợi chẳng giống người bệnh tật gì, thậm chí còn nhiều lần ngấm ngầm chế giễu ta: "Chính thất phu nhân thì đã sao? Chẳng phải vẫn phải chịu cảnh phòng không gối chiếc sao?"

 

Ta mỉm cười không nói, cũng không nói những điều này cho Nhiếp Hàn Sơn biết, và rất mong chờ đến một ngày nào đó chàng phát hiện ra người mình yêu thương lại có bộ mặt như vậy thì sẽ có tâm trạng thế nào.

 

Đối mặt với câu hỏi của Nhiếp Hàn Sơn, ta chậm rãi kéo tấm chăn lông cáo tuyết đang đắp trên chân ra, thong thả nói: "Trong phủ hết bạc rồi."

 

"Phu nhân, lão nô cầu xin người, người hãy khai ân tha cho di nương đi." Triệu ma ma vừa nói vừa quỳ xuống đất, nước mắt rơi lã chã, "Giờ đã vào đông, thời tiết lạnh lẽo, thân thể di nương vốn đã yếu ớt, càng thêm khó khăn, nếu thiếu thuốc bổ, e là không sống qua được mùa đông này."

 

Nghe Triệu ma ma nói những lời đổ oan, ta nhướn mày, cũng không tức giận, rất bình tĩnh nhìn màn kịch của bà ta.

 

Nhiếp Hàn Sơn lạnh lùng nhìn ta: "Phu nhân chẳng lẽ không có lời giải thích nào sao?"

 

"Giải thích đương nhiên là có, Vương gia chàng nghe cho kỹ. Trong sổ sách đúng là còn hơn ba nghìn lượng bạc, nhưng đó là chi phí sinh hoạt của cả phủ trong mùa đông, sắp đến năm mới rồi, người làm trong phủ có cần sắm sửa quần áo không, có cần ăn cơm không, còn quà Tết tặng các phủ có cần chuẩn bị không? Chàng không quản gia nên không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ, ta không trách chàng."

 

"Nhưng cũng không đến nỗi ngay cả tiền mua thuốc cũng không có..."

 

"Vương gia đừng vội, nghe ta nói hết đã, Hổ Phách, đi lấy sổ sách ra đây." Ta đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt chàng.

 

Hổ Phách đáp lời, mỉm cười đi vào phòng mở rương, lấy sổ sách đã chuẩn bị sẵn ra.

 

Ta lật sổ sách của Phương Viên, cười nói: "Triệu ma ma cầu xin như vậy, lời nói bóng gió đều trách ta bạc đãi Liễu di nương, vậy chúng ta hãy xem xem là bạc đãi như thế nào nhé."

 

"Vậy thì xem tháng trước đi. Mùng một tháng mười một, rút một trăm năm mươi lượng bạc, mua hai bình sứ Thanh Hoa Bạch Điệp; mùng ba tháng mười một gọi Liễu tú nương của Cẩm Tú phường đến, may một áo khoác lông cáo mới, vài bộ váy áo gấm vóc, tổng cộng tám trăm năm mươi lượng bạc; mùng bốn tháng mười một, mua năm cân huyết yến thượng phẩm, tổng cộng một trăm năm mươi lượng bạc..."

 

Gần như mỗi câu ta đọc, sắc mặt Triệu ma ma lại trắng bệch thêm một phần, đọc đến cuối cùng, ta cũng mệt mỏi, liền đưa sổ sách cho Nhiếp Hàn Sơn để chàng tự xem: "Ở đây còn có những khoản trước đó nữa, Vương gia cứ việc xem."

 

"Thuốc của Liễu di nương, ta chưa từng cho phép cắt giảm, ta chỉ hơi tò mò, rốt cuộc phải chi tiêu như thế nào Liễu di nương mới có thể vượt qua khó khăn? Quần áo mới tháng nào cũng may, năm nào cũng có, các cửa hàng trang sức trong kinh thành càng là khách quen của Vương phủ, chưa kể Phương Viên mỗi ngày cần mười cân thịt lợn, năm con gà sống, cá tươi vân vân để cung cấp, ta chỉ tò mò, thân thể Liễu di nương yếu ớt như vậy, làm sao ăn hết được? Ta chỉ cắt giảm quần áo mới và trang sức, giảm bớt chi tiêu ăn uống một chút, Triệu ma ma đã vội vàng chạy đến khóc lóc tố cáo ta, là vì sao? Chẳng lẽ không có những thứ này, Liễu di nương sẽ không sống nổi sao?"

 

Nói đến đây, ta nhìn Nhiếp Hàn Sơn mặt mày tái mét, mỉm cười tiếp tục nói: "Ta biết Vương gia thương yêu Liễu di nương, nhưng cả nhà chúng ta vẫn phải sống, nếu chàng kiên quyết, hoặc là chàng mang bạc về, còn lại thiếp e rằng không thể gánh vác nổi cái nhà này, mong chàng viết cho thiếp một lá thư hưu thê, thiếu thiếp, cũng có thể bớt được chút chi tiêu."

 

Nhiếp Hàn Sơn mặt lạnh như sương, không nói một lời, yên lặng lật từng trang sổ sách, sau đó lại xem qua các khoản mục khác.

 

Triệu ma ma sợ đến run chân.

 

Ta không muốn xem tiếp nữa, trực tiếp dẫn Hổ Phách đi ra ngoài.

 

Một lát sau, ta thấy Nhiếp Hàn Sơn sai người cầm sổ sách, phất tay áo bỏ đi, phía sau còn túm theo Triệu ma ma đang mềm nhũn.

 

"Đi, lấy chìa khóa kho bạc trong phủ ra, đưa cho Vương gia."

 

"Hả!" Hổ Phách kêu lên một tiếng.

 

Ta nhìn nàng một cái, bất lực nói: "Bây giờ không giao ra, thì khi nào mới giao ra, chẳng lẽ thật sự lấy của hồi môn của ta ra nuôi Vương phủ sao? Lúc này chính là thời cơ tốt, ta cũng có thể trút bỏ gánh nặng trên vai, sau này của hồi môn của ta chỉ lo cho cái viện của chúng ta thôi."

 

"Ồ ồ ồ, được được." Hổ Phách cười nói.

 

4

 

Chìa khóa đưa đi chưa được mấy ngày đã được Nhiếp Hàn Sơn đích thân đưa trở lại.

 

Ta đang ngồi bên bàn, tay nâng chén trà trong, đẩy chìa khóa trên bàn về phía chàng: "Vương gia, đây là ý gì?"

 

"Phu nhân, chuyện này là ta sai rồi, những người trong Phương Viên ta đã xử lý, sau này Vương phủ vẫn phải làm phiền phu nhân."

 

Ta nhấp một ngụm trà, không nói gì, trong lòng lại thấy mỉa mai.

 

Cái gọi là xử lý của chàng là gì, mắng Liễu di nương vài câu? Hừ.

 

Mà thôi, dù sao cũng không phải dùng bạc của ta.

 

"Thiếp tài hèn sức mọn, e rằng không gánh vác nổi Vương phủ này, cũng sợ sẽ làm chậm trễ Liễu di nương. Nếu Liễu di nương vì cung cấp không đủ mà tổn hại sức khỏe, thiếp không gánh nổi trách nhiệm này, mong Vương gia thu hồi mệnh lệnh."

 

"Phu nhân..." Nhiếp Hàn Sơn bất lực, "Ta đã dọn dẹp triệt để Phương Viên rồi, tin rằng sau này sẽ không còn chuyện như vậy làm phiền đến phu nhân nữa."

 

Ta khẽ cười.

 

Nói những lời này là lừa ai, xem ai là kẻ ngốc đây?

 

Đó là bảo bối trong lòng chàng, muốn sao được trăng, thật sự ồn ào lên, tâm chàng có một khắc nào nghiêng về phía ta?

 

Nhưng việc Nhiếp Hàn Sơn quay lại, ta cũng đã sớm đoán trước, ta nhìn quản gia đang đứng bên cạnh.

 

"Trước khi thiếp vào phủ, nghe nói trong phủ đều do Liễu di nương chăm sóc, hay là thế này, tách Phương Viên ra khỏi phủ, lấy một phần ba tài chính của cả phủ giao cho Liễu di nương tự mình xử lý. Thiếp chăm sóc không chu toàn, Triệu ma ma lại thương chủ tử như vậy, tin rằng sẽ chăm sóc tốt, Vương gia thấy thế nào?"

 

"Không được, chuyện này truyền ra ngoài người khác sẽ bàn tán về nàng thế nào?!"

 

"Thiếp không quan tâm, hơn nữa lời đàm tiếu bên ngoài cũng không thiếu chuyện này, Vương gia nếu thật sự nghĩ cho thiếp, chi bằng cứ đồng ý đi." Giọng ta lạnh lùng, ánh mắt dời đi, cũng không nhìn chàng nữa.

 

Nhiếp Hàn Sơn cứng họng, im lặng không nói: "Ta biết ta có lỗi với nàng."

 

"Đã biết có lỗi, vậy còn muốn ta làm gì thêm nữa?" Ta lạnh lùng hỏi ngược lại, "Nếu gặp lúc thiếu hụt tiền bạc, chẳng lẽ còn muốn ta bỏ tiền ra bù đắp sao? Chẳng lẽ nhà họ Hứa chúng ta nợ Trấn Bắc Vương phủ sao?! Ta tự thấy mình đã làm tròn bổn phận của một chính thất phu nhân rồi."

 

Chuyện này vốn đã không vẻ vang gì, nói ra ngoài cũng chỉ khiến người ta chê cười.

 

"Ta đã dạy dỗ Liễu di nương rồi, sau này nhất định sẽ không còn phung phí như trước nữa, còn phần phu nhân bù đắp, ta sẽ hoàn trả lại cho phu nhân từng chút một."

 

"Không cần, chỉ cần Vương gia đồng ý yêu cầu của thiếp là được." Ta kiên quyết không lùi bước.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.