(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta xoa xoa thái dương đau nhức.
Vừa rồi ta nghe quản gia thuật lại, lời nói bóng gió, quản gia cũng không phải là không có ý kiến gì với sự phung phí vô độ của Liễu di nương, chỉ là ngại thân phận Vương gia nhà mình, không tiện nói nhiều mà thôi.
"Phu nhân, sắp đến tiết Trùng Dương rồi, lễ vật của các phủ cũng nên chuẩn bị."
"Những năm trước lệ thường thế nào thì cứ theo đó mà làm." Ta đã xem qua danh sách quản gia chuẩn bị những năm trước, rất hợp lý, cũng không muốn tốn nhiều công sức vào việc này, thuận miệng nói.
Không ngờ quản gia lại lộ vẻ khó xử.
"Sao vậy?" Ta nâng tách trà, uống một ngụm.
"Phu nhân, trong phủ hết tiền rồi."
"Sao lại hết tiền? Ta thấy không phải còn ba nghìn lượng bạc trong sổ sách sao?"
"Thu nhập từ cửa hàng và điền trang phải đến tháng sau nữa mới gửi đến, mà ba nghìn lượng này còn phải dự phòng chi tiêu trong phủ hai tháng nay, nhất là bên Phương Viên, e là không đủ."
"Vậy số bạc đó đều tiêu vào đâu rồi?" Hổ Phách nhịn không được hỏi.
"Tiệc cưới và sính lễ chuẩn bị cũng tốn kém không ít."
Quản gia nói lấp lửng nhưng lại khiến ta bật cười.
"Sao? Quản gia là thấy dùng nhiều quá?"
"Không dám, lão nô không dám, chỉ là trong phủ thật sự là hết tiền rồi." Quản gia thở dài, vẻ mặt khó xử.
Ta nhíu mày, cũng không muốn trách quản gia, trong phủ hết tiền, ông ta nói cũng là sự thật.
Chuyện này cũng không phải là không giải quyết được, chỉ cần ta bỏ tiền ra.
Từ khi ta sinh ra, mẫu thân đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho ta, vốn đã rất hậu hĩnh, sau lại thấy ta sắp gả vào Vương phủ, nên lại đặc biệt chuẩn bị thêm, có thể nói là đã chuẩn bị gần như đủ mọi thứ ta cần dùng cả đời.
Nhưng bảo ta lấy của hồi môn ra vì Liễu di nương, thật sự là có chút ấm ức.
Mà ta cũng không làm được như vậy, nhưng chuyện này là việc tương đối quan trọng đầu tiên sau khi ta gả vào Vương phủ, cũng không thể không quản.
Ta nghĩ ngợi một chút, gọi Hổ Phách đến dặn dò: "Đi lấy danh sách sính lễ ra cho ta xem."
Hổ Phách nghe vậy đáp nhỏ một tiếng, quay đầu vào phòng.
Ta cầm danh sách sính lễ xem xét kỹ lưỡng.
Được rồi, nếu những thứ này đều là từ Vương phủ xuất ra, vậy thì cứ dùng cho Vương phủ đi, nếu dùng hết, ta cũng mặc kệ.
Đối mặt với câu hỏi của quản gia, ta không trả lời, tùy ý sai người ra ngoài.
Ngày hôm sau, ta sai Hổ Phách đưa một khoản bạc qua, sổ sách của Vương phủ lại dư dả.
Ngày tháng cứ thế trôi qua hai năm.
Ta cũng dần quen với cuộc sống ở Vương phủ, bình bình đạm đạm.
Có lẽ vì giữ lời hứa với Liễu di nương, từ ngày thành hôn, Nhiếp Hàn Sơn chưa từng nghỉ lại phòng ta một ngày nào, chỉ thỉnh thoảng đến cùng ta ăn cơm, nói chuyện.
Kiến thức của chàng uyên bác, học thức của ta cũng thâm sâu, nếu bỏ qua mối quan hệ phu thê gượng gạo này, thậm chí có thể nói là tri kỷ, thường xuyên trò chuyện rất vui vẻ.
Nhưng dù trò chuyện vui vẻ đến đâu, khi trời dần tối, ta vẫn sẽ khéo léo giục chàng rời đi, mỗi khi như vậy, sắc mặt chàng luôn lộ ra vẻ kỳ lạ khó tả.
Ta không hề để tâm, vẫn mỉm cười nhìn chàng, chàng cũng tự nhiên không nán lại lâu.
Hổ Phách chứng kiến cảnh này, không chỉ một lần thở dài khuyên ta: "Tiểu thư, người làm vậy là vì sao chứ?! Ta thấy Vương gia không chỉ một lần định nghỉ lại Hành Vu uyển của chúng ta, chẳng lẽ… người thật sự định thủ tiết cả đời? Người không nghe người ngoài nói gì về người sao?"
Nói đến cuối cùng, giọng nàng thậm chí còn nghẹn ngào.
Ta im lặng, quay sang nhìn hoàng hôn lả tả nơi chân trời, bóng lưng rời đi của Nhiếp Hàn Sơn thật kiên quyết.
Lời đàm tiếu bên ngoài, ta tự nhiên là biết.
Mỗi khi tụ họp ngày lễ hay yến tiệc, sự xuất hiện của ta luôn đón nhận những ánh mắt cười cợt kỳ lạ.
Năm xưa, là tiểu thư khuê các nổi tiếng kinh thành, nay lại là vật trang trí và quản gia bị Trấn Bắc Vương ép cưới về.
Nữ tử không như nam nhi trời đất rộng lớn, thế đạo này cũng không khoan dung với nữ tử.
Dù ta là ái nữ của Thái phó cũng không thể thoát khỏi tam cương ngũ thường.
Chỉ là ta chung quy vẫn không cam lòng.
"Tiểu thư!"
"Hổ Phách." Ta gọi nàng, quay người nâng mặt nàng lên, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt, "Ta biết ngươi là vì ta, nhưng từ ngày thành hôn, khoảnh khắc chàng ta công khai bỏ rơi ta, ta đã không còn kỳ vọng hay trông chờ gì ở chàng nữa, người ta cuối cùng vẫn phải sống vì chính mình, người ngoài muốn nói gì thì cứ để họ nói, dù không có chàng, ngươi xem chúng ta chẳng phải vẫn sống rất tốt sao?"
"Nhưng mà..."
"Ta rất tốt, xứng đáng được người ta trân trọng, yêu thương, chứ không phải giãy giụa trong chút thương hại ít ỏi của một người nam nhân, ta không cần."
Hổ Phách nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ta, bĩu môi, cuối cùng không nói nên lời, một lát sau, lấy cớ chuẩn bị bữa tối chạy đi như trốn tránh.
Ta nhìn bóng lưng nàng thở dài, nghĩ hay là nuôi một con chó, tìm cho nàng chút việc để làm, như vậy sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
Vài ngày sau, từ trang trại đưa đến mấy chú chó con mũm mĩm, kèm theo còn có vài chú mèo con vừa cai sữa.
Ta chọn một chú mèo lông vàng cam, bốn chân trắng muốt, đưa mấy chú chó con cho Hổ Phách chọn.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Hổ Phách ôm chú chó con lông trắng cười rạng rỡ.
Ta hỏi nàng định đặt tên gì.
Nàng cười tủm tỉm nói: "Tiểu thư, gọi là Vượng Tài được không? Cái tên này tuy hơi tầm thường, nhưng hồi nhỏ ta có một con chó, ta rất thích, cũng tên là Vượng Tài."
Ta mỉm cười, thấy nàng vui vẻ nên đồng ý: "Được, vậy con mèo này tròn tròn mũm mĩm thì gọi là Mập Mạp đi, sau này hai con này đều giao cho ngươi chăm sóc."
"Vâng."
Có mèo chó rồi, Hổ Phách có thêm việc để làm, rõ ràng là không còn lắm lời nữa.
Sính lễ dù nhiều đến đâu, cũng không chịu nổi Phương Viên bên kia vòi vĩnh vô độ, nhất là khi bọn họ biết được là ta đang "bù đắp", càng nghĩ ra đủ mọi cách để moi tiền.
Ta cũng từng nói với Nhiếp Hàn Sơn vài câu, nếu chàng không quan tâm, vậy ta cũng không tốn thêm chút tâm tư nào nữa, cho thì cho thôi, dù sao cũng không phải dùng bạc của ta.
Khi quản gia lại đến cầu xin ta nói trong phủ hết tiền, lần này ta không bảo Hổ Phách đưa bạc qua nữa, chỉ thản nhiên nói: "Nếu trong phủ hết tiền, vậy thì cả phủ trên dưới cùng nhau tiết kiệm chi tiêu."
"Bao gồm cả Phương Viên?"
"Đương nhiên, trừ thuốc men của Liễu di nương, những thứ khác có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, hiểu chưa?"
Quản gia có chút do dự: "Chuyện này... vậy Vương gia bên kia..."
"Ta sẽ nói với Vương gia, quản gia không cần lo lắng."
Nghe xong lời ta, quản gia như trút được gánh nặng, trên mặt cũng tươi cười hơn, lúc ra ngoài, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn vài phần, dáng vẻ như sắp làm một việc gì đó trọng đại.
Ta có thể nhìn ra, có lẽ quản gia đã sớm muốn làm như vậy rồi, chỉ là không có cách nào.
Hổ Phách đang ở bên cạnh chơi đùa với Vượng Tài, ta gọi nàng lại: "Đi lấy sổ sách hai năm nay ra đây, nhất là quyển sổ riêng của Phương Viên."
"Vâng." Hổ Phách nheo mắt cười ranh mãnh.
Lúc ghi chép quyển sổ này, có lẽ nàng đã mong chờ đến ngày hôm nay rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");