(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiếng bước chân vội vã của quân phản loạn, tiếng đao phủ ch.ém vào thân thể người ta, tiếng cầu xin và kêu đau của cung nữ không chút che giấu truyền vào.
Sắc mặt ta trắng bệch, Thái Hậu nương nương thậm chí còn có lòng an ủi ta.
Chỉ là trong tình huống này, thật sự có chút vô ích.
Thời gian trôi đến nửa đêm, cửa mật thất bị gõ vang, sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, bị người ta đẩy mạnh ra.
Đúng lúc ta đang cảnh giác, Tố Cẩn đã nghênh đón.
Người đến mặc hắc giáp, trên đao kiếm còn dính má.o đỏ tươi, cung kính lui sang một bên.
"Vi Vi, chúng ta qua đó thôi." Thái Hậu nương nương đứng dậy, tiện tay chỉnh lại làn váy hơi xốc xệch của mình, nhìn về phía ta, thần sắc lạnh lùng nói.
Ta không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi theo sau bà.
Đi suốt dọc đường, khắp nơi đều thấy th.i th.ể nằm la liệt bên đường, má.o dính đầy vạt áo ta.
Càng đến gần chính điện, má.o trên mặt đất càng nhiều, có thể thấy rõ là đã được dọn dẹp qua, th.i th.ể đều bị kéo đến quảng trường phía trước.
Trong số binh lính canh gác, ta nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Hà Nhị, thuộc hạ của Nhiếp Hàn Sơn, vốn đang dữ dằn nghiêm mặt, khi nhìn thấy ta, liền cười ngô nghê, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Xác che.c khắp nơi, ta không cười nổi, chỉ gật đầu ra hiệu.
Nếu hắn ta ở đây, vậy Nhiếp Hàn Sơn chắc cũng...
Ta đang nghĩ như vậy, bất tri bất giác đã đi đến trước chính điện, cánh cửa bỗng chốc mở toang.
Qua khe cửa, ta nhìn thấy Nhiếp Hàn Sơn thần sắc lạnh lùng, và Thái tử tay cầm trường kiếm, má.o trên thân kiếm từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Dưới chân hắn là th.i th.ể che.c không nhắm mắt của Thập Tam hoàng tử và Hoàng quý phi nương nương.
Nhiếp Hàn Sơn khi nhìn thấy ta, trong mắt có chút kinh ngạc, chợt chuyển sang Thái Hậu nương nương, lại tỏ vẻ đã hiểu.
Cửa chính điện đóng lại sau lưng ta.
Bệ hạ vốn đang bệnh nặng, lúc này lại giống như không có việc gì, ngồi cao trên ngai vàng.
Cách đó không xa là phụ thân ta.
Thấy ta và Thái Hậu nương nương đi vào, Bệ hạ đột nhiên cười lớn, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn: "Phù An! Phù An! Ta biết ngay là người! Là người!"
Thái Hậu nương nương phẩy tay áo, chậm rãi bước lên, tiện chân đá đá th.i th.ể Thập Tam hoàng tử chắn đường, thản nhiên nói: "Không bằng ngươi, vì bảo toàn hoàng quyền của mình, ngay cả giả bệnh cũng có thể dùng ra, bây giờ Bệ hạ vui rồi chứ? Hai đứa nhi tử mà ngươi lo lắng nhất, giờ thì một đứa tự ý câu kết cấm vệ quân phát động cung biến, một đứa tự tay gie.c che.c đệ đệ ruột của mình, đây chẳng phải là điều ngươi muốn sao?"
Giọng điệu của Thái Hậu nương nương đầy mỉa mai.
"Có lẽ đây chính là báo ứng."
"Nhà họ Nhiếp bọn ta đối với ngươi có thể nói là trung thành tận tâm, ngươi chỉ đâu đ.ánh đó, nhà họ Nhiếp ta xông pha trận mạc có nhíu mày nửa phần nào đâu? Thế mà ngươi thì sao? Chỉ vì chút nghi ngờ vô căn cứ, đẩy con cháu nhà họ Nhiếp ta vào hiểm cảnh không màng đến, quân mã đi trước, lương thảo không chuyển, cuối cùng bọn họ bị che.c đói! Bây giờ chỉ còn lại một mình Hàn Sơn, ngươi cũng không buông tha! Nếu không phải nó mạng lớn, làm sao có thể sống đến bây giờ?" Giọng Thái Hậu nương nương mang theo sự châm chọc.
Mắt Bệ hạ đỏ hoe, khàn giọng hô: "Trung thành tận tâm, nghi ngờ vô căn cứ! Ha ha ha! Vậy ngươi đi hỏi thử bá tánh Đại Hạ, ai không biết Trấn Bắc quân, lại có mấy người biết đến trẫm?"
"Trấn Bắc quân nói là quân đội của trẫm, nhưng sớm đã trở thành tư binh nhà họ Nhiếp các ngươi, một cái mặt của Nhiếp Hàn Sơn còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ của trẫm, vậy mà còn dám nói là trung thành tận tâm."
"Nếu Bệ hạ có thể thân chinh, cùng binh sĩ đồng cam cộng khổ, cùng nhau liều che.c trên chiến trường mấy ngày thì cũng có thể đạt được hiệu quả tương tự, thậm chí còn tốt hơn nhà họ Nhiếp ta." Nhiếp Hàn Sơn nhếch môi, trên mặt lộ ra nụ cười chế giễu, "Nhưng ngài thì sao, chỉ bằng lòng ngồi trên đài cao này, nấp trong thâm cung, nhìn xuống thế gian."
"Trẫm là hoàng đế!"
"Phải, hoàng đế." Nhiếp Hàn Sơn nhạt nhòa lặp lại một lần, dưới vẻ mặt bình tĩnh là sóng to gió lớn.
Mặc dù lúc này ta ở đây, nhưng đây không phải là chuyện ta có thể tham gia vào, lặng lẽ đi đến góc chính điện, ta nhìn về phía phụ thân không xa, trong lòng lại một mảnh lạnh lẽo, như rơi xuống vực sâu.
Trong chính điện vẫn tiếp tục.
Cuối cùng, Thái tử tự tay đút thuốc độc vào miệng Bệ hạ.
Trước khi che.c, Bệ hạ nhìn Thái tử, để lại lời trăn trối cuối cùng: “Nghiệp của ta lại trả lại cho ta.”
Phụ thân ta đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc.
Phụ thân ta khàn giọng cuối cùng cũng lên tiếng: "Bệ hạ băng hà, Thập Tam hoàng tử mưu phản, hiện đã bị gie.c, nước không thể một ngày không có vua, nên mời Thái tử đăng cơ."
Vừa nói, ông ta vừa lấy từ trong tay áo ra thánh chỉ đã được chuẩn bị từ trước.
"Thái tử sao? Kẻ gie.c vua gie.c phụ thân, lấy gì làm gương cho vạn dân? Hứa thái phó giả mạo thánh chỉ, tội đáng muôn che.c, bắt lại, đưa Thái Hậu nương nương hồi cung."
Nhiếp Hàn Sơn xoay người bỏ đi, mặc kệ vẻ mặt hoảng loạn kinh ngạc của Thái tử phía sau, khi lời nói vừa dứt, cửa chính điện mở ra.
Hắn phất tay, binh lính ào vào, Thái tử bị lôi đi, vẫn đang giãy giụa kêu gào, bị người ta bịt miệng lại.
Thái Hậu nương nương lộ vẻ kinh ngạc, chớp mắt lại cười.
Phụ thân ta ngược lại rất phối hợp, chỉ là sắc mặt trắng bệch, đáy mắt từ kinh ngạc đến chợt hiểu ra rồi cuối cùng là một mảnh che.c lặng.
Trước khi ra cửa, ông ta cuối cùng nhìn ta đang đứng ở góc điện một cái, cười chua xót.
Ta không nỡ nhìn kỹ, chỉ có thể quay người đi, nước mắt tuôn rơi.
19
Ba ngày sau, Tứ hoàng tử đăng cơ.
Thái tử không chịu nổi nhục nhã, tự v.ẫn trong ngục. Thái phó Hứa Truyền Hoa bị tội giả mạo thánh chỉ, bị xử trả.m vào mùa thu, nhưng xét công lao trước đây và tân đế vừa lên ngôi, không liên lụy đến gia quyến. Nhi tử ông ta là Hứa Phương bị cách chức, giáng làm thường dân, con cháu đời sau vĩnh viễn không được làm quan.
Ta không biết tại sao lại là Tứ hoàng tử, trong ấn tượng là một người tính tình ôn hòa, không thích tranh đấu.
Nhưng vào lúc này, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Sau khi bản án được tuyên, ta cầu xin Nhiếp Hàn Sơn cho ta đi gặp ông ấy.
Hắn không nói gì, chỉ phái người đưa ta đi.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào đại lao Hình bộ. Ánh sáng lờ mờ, âm u và ẩm ướt, khe hở giữa những viên gạch đá lạnh lẽo thấm ra vết má.o không thể rửa sạch bằng nước.
Tuy ta là nữ nhi của tội nhân, nhưng ta cũng là thê tử của Trấn Bắc Vương. Trước khi Nhiếp Hàn Sơn thể hiện rõ thái độ, không ai dám chậm trễ với ta.
Ngục tốt dẫn ta đến trước một gian lao u ám.
Ta lấy từ trong tay áo ra một túi thơm đưa cho hắn: "Làm phiền để chúng ta nói chuyện riêng một lát."
Ngục tốt l.i.ế.m môi, có vẻ hơi động lòng, nhưng dường như lại có chút không dám.
"Không sao đâu, ta đến đây, hắn biết."
Chữ "hắn" này không cần nói cũng hiểu.
Ngục tốt nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng cất túi thơm vào người, hạ giọng nói: "Vương phi nương nương đừng ở quá lâu, đừng làm khó tiểu nhân."
"Được." Ta mỉm cười nhẹ.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Gian lao rất nhỏ, bốn bức tường vuông vức như một cái lồng lớn đè lên n.g.ự.c người ta, âm u tăm tối, chỉ có một lỗ nhỏ bằng bàn tay ở trên cùng bức tường đá để ánh sáng lọt vào.
Khi ta xách hộp thức ăn đi vào, phụ thân ta mặc một bộ đồ bông mỏng, đang cúi người dùng nước viết gì đó trên gạch đá.
Có thể thấy, người của Hình bộ không để ông ấy phải chịu khổ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");