Nhân Sinh Đa Biến, Kiên Thủ Bản Tâm

Chương 21




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ban đêm, Nhiếp Hàn Sơn trở về với vẻ mệt mỏi, ta sai người chuẩn bị nước nóng, đích thân bưng bát mì nóng hổi lên cho chàng, thoang thoảng ngửi thấy mùi má.o tanh trên người chàng.

 

Chàng cúi đầu ngửi mùi trên người mình: "Ta đi tắm trước đã."

 

Nói rồi định đi về phía phòng tắm, vừa xoay người đã bị ta nắm lấy cánh tay: "Vương gia không sao, nước còn phải chờ một lát, chàng đói rồi, ăn trước đi."

 

Chàng nhìn ta một cái, rốt cuộc cũng không kiên trì nữa, có thể thấy là rất đói, một bát mì lớn, chẳng mấy chốc đã hết sạch.

 

"Chuyện sắp xong rồi, miệng của Hoàn Nhan đã bị cạy mở, thêm vài ngày nữa, nhạc phụ chắc có thể ra khỏi đại lao của Hình bộ, Vi Vi cũng có thể yên tâm rồi."

 

"Những ngày này, vất vả cho Vương gia rồi."

 

"Không vất vả, vốn không phải sự thật, điều tra rõ chân tướng cũng là để trả lại công bằng cho người trong sạch, chỉ là..." Nhiếp Hàn Sơn ngừng lại một chút, "chỉ là bệnh tình của Hoàng thượng..."

 

"Bệnh của Hoàng thượng làm sao? Mấy hôm trước không phải nói đã bắt đầu thấy tốt hơn sao?"

 

"Thái y nói, chỉ là hồi quang phản chiếu, e là không còn được hai tháng nữa. Thân phận của ta nhạy cảm, đợi nhạc phụ ra ngoài, có vài việc vẫn nên để ông ấy sớm chuẩn bị."

 

Lời nói không nói hết, nhưng ta cũng đã hiểu ý chàng, cũng chẳng trách Hoàng quý phi và những người khác lại cuống cuồng như vậy, vội vàng hành động, muốn ép Thái tử thoái vị.

 

Phụ thân là người kiên định đứng về phía Thái tử, trong khoảng thời gian cuối cùng này, quả thật phải cẩn thận hơn mới được.

 

Còn điều khiến ta lo lắng hơn chính là Hoàng thượng, rốt cuộc tâm ý của ngài là như thế nào?

 

"Ừm, ta sẽ về nói với mẫu thân." Ta mím môi, lần đầu tiên chủ động đưa tay đặt lên mu bàn tay chàng, "Lần này thật sự đa tạ Vương gia, ta biết Vương gia vốn không muốn dính líu vào chuyện này, nhưng lần này lại vì ta..."

 

Chàng dường như bị hành động của ta chạm đến, vẻ mặt có chút ngạc nhiên và vui mừng, lật tay nắm lấy tay ta: "Đã ở trong triều, làm sao có thể tránh khỏi? Chỉ là cố gắng không trở thành cá nằm trên thớt của người khác mà thôi, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi."

 

Chàng vỗ vỗ tay ta, rồi đứng dậy, tự mình vào phòng tắm.

 

Đợi chàng ra ngoài, ta nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào hoa văn hoa hảo nguyệt viên, dây leo quấn quýt được chạm khắc trên đầu giường, trong lòng vừa bình tĩnh vừa lo lắng.

 

Đợi đến khi chàng đến gần, nhịp tim càng đập nhanh đến đỉnh điểm.

 

"Vương gia tắt đèn đi." Ta cố gắng giữ bình tĩnh.

 

"Được." Chàng dường như không nhận ra sự căng thẳng của ta, thổi tắt đèn, nằm xuống.

 

Tim ta đập thình thịch, cắn răng, thử áp sát người vào chàng, đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của chàng, cảm nhận rõ ràng thân thể chàng cứng đờ, hơi thở có chút nóng bỏng.

 

Trong bóng tối, ta nghe thấy giọng mình run rẩy: "Vương gia... chàng... muốn có hài tử không?"

 

Cơ thể Nhiếp Hàn Sơn run lên, xoay người kéo ta vào lòng.

 

Ta nhắm mắt lại, đang nghĩ chàng sẽ có hành động gì đó.

 

Nhưng chàng lại dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lưng ta.

 

Giọng chàng khàn khàn, mang theo ý tứ khó nói: "Vi Vi, ta muốn, chỉ là... lúc này làm vậy có chút thừa dịp người ta gặp khó khăn, bổn vương đã nói, sẽ đợi nàng cam tâm tình nguyện, ta biết, nàng sẽ là một người mẫu thân tốt, nhưng ta cũng hy vọng khi đứa trẻ ra đời, nàng cũng mong chờ nó."

 

"Vương gia..."

 

"Ngủ đi, những ngày này nàng cũng mệt rồi, không vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian."

 

Chàng cúi đầu, hôn lên trán ta, chỉ là không buông tay ra nữa, cứ ôm ta như vậy mà ngủ thiếp đi.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Trong lòng ta không biết là tư vị gì, nhưng rốt cuộc chàng không làm gì, ta thở phào nhẹ nhõm, sau nhiều năm, ta thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để hoàn toàn thân mật với chàng.

 

Ba ngày sau, Nhiếp Hàn Sơn trình bằng chứng lên Hoàng thượng, ngay hôm đó Thái tử bị giam lỏng ở Trường Xuân cung được giải trừ cấm túc, phụ thân ta cũng được thả ra khỏi ngục.

 

Dưới cơn mưa phùn lất phất, ta cùng mẫu thân đến Hình bộ đón ông.

 

Khi ra ngoài, phụ thân vẫn mặc trường bào vải xanh mà mẫu thân tự tay may vào ngày bị bắt, chỉ là bộ y phục vốn vừa vặn, giờ đây lại có vẻ rộng thùng thình, bị gió thổi phồng lên, dính sát vào người.

 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phụ thân gầy đi hẳn một vòng, nhưng khi ra ngoài, tinh thần vẫn còn khá tốt.

 

Mặc dù vậy, mẫu thân vẫn không kìm được nước mắt.

 

"Khóc cái gì? Ta đây không phải đã ra ngoài bình an vô sự rồi sao?" Phụ thân nhìn mẫu thân, cười lớn.

 

"Ông già này, chỉ giỏi gây chuyện cho nữ nhi, hiền tế, lần này nếu không có Vương gia ra tay, ông sợ là phải che.c già trong đại lao của Hình bộ. Hừ! Ông che.c thì nhẹ nhàng, giữ được thanh danh của mình, nhưng bảo cả nhà trên dưới sống sao?" Mẫu thân rõ ràng có chút phẫn nộ.

 

Nhưng dù sao đây cũng là bên ngoài đại lao Hình bộ, người đông, miệng lưỡi nhiều, ta vội vàng cắt ngang bà: "Mẫu thân thôi đi! Thôi đi! Người muốn dạy bảo phụ thân, chúng ta về nhà rồi hãy nói, cũng để cho phụ thân nghỉ ngơi một chút."

 

Mẫu thân cũng không phải người không hiểu chuyện, lầm bầm vài câu rồi im lặng.

 

Trên xe ngựa, ta nhìn phụ thân: "Phụ thân, trong ngục thế nào?"

 

"Nhờ Vương gia dặn dò, mọi thứ đều tốt."

 

"Vậy thì tốt."

 

"Thái tử cũng được thả ra rồi chứ?"

 

"Hôm nay Hoàng thượng đã giải trừ cấm túc cho Thái tử, và lệnh cho người điều tra rõ ràng vụ việc vu cáo."

 

"Vẫn là Vương gia chủ trì sao?"

 

"Không, là Cổ Bách, thống lĩnh cấm vệ quân thân cận nhất bên cạnh Hoàng thượng."

 

"Là hắn à, vậy ta yên tâm rồi, Cổ Bách tính tình cương trực, công chính liêm minh, chắc hẳn là có thể điều tra rõ ràng." Phụ thân hài lòng gật đầu, "Những ngày này thật sự làm phiền Vương gia, đợi ta dưỡng sức vài ngày, Vi Vi, con cùng Vương gia về nhà một chuyến, vẫn nên đích thân cảm tạ một phen."

 

"Phụ thân nói gì vậy, về nhà con sẽ nói với Hàn Sơn, chỉ là gần đây chàng ấy thật sự rất mệt, trước đây mỗi buổi sáng còn phải luyện võ ở trong sân, bây giờ thì mặt trời lên cao ba sào vẫn còn nằm lì trên giường không dậy, đợi chàng ấy nghỉ ngơi xong, có thời gian con sẽ cùng chàng ấy về thăm phụ thân." Ta mỉm cười, không lập tức đồng ý, cũng không từ chối.

 

Nghe xong lời này, phụ thân lại cười: "Tình cảm của hai đứa tốt như vậy, ta cũng yên tâm rồi."

 

Ta mím môi không nói, khẽ cong khóe mắt.

 

Sau khi đưa phụ thân về phủ, ta không ở lại lâu, liền sai xe ngựa về Vương phủ, vẻ mặt trầm ngâm, khiến Hổ Phách bên cạnh không hiểu ra sao.

 

"Tiểu thư, sao vậy? Lão gia đã ra ngoài rồi, không phải nên vui sao?"

 

"Không sao cả, Hổ Phách, ta rất vui." Ta nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có ý cười.

 

Cổ Bách quả không hổ là tâm phúc của Hoàng thượng, dưới thủ đoạn mạnh mẽ của hắn, việc Hoàng quý phi và những người khác vu cáo Thái tử đã được phơi bày, trong chốc lát, tình hình căng thẳng, mấy cái đầu trong kinh thành rơi xuống đất.

 

Thập tam hoàng tử thất thế chỉ sau một đêm, nhưng đồng thời Hoàng quý phi và những người khác phản công, nhắm mũi dùi vào Nhiếp Hàn Sơn.

 

Những hành vi xấu xa của Liễu di nương và người biểu huynh xa của nàng ta ở kinh thành lần lượt bị tố cáo, tuy việc này không phải do Nhiếp Hàn Sơn chỉ thị, hơn nữa lúc đó chàng còn đang ở Bắc cương, nhưng rốt cuộc vẫn bị liên lụy.

 

Chỉ là hiện giờ Bắc cương vừa mới bình định, thanh thế của Nhiếp Hàn Sơn trong dân gian đang lên cao, Hoàng quý phi và những người khác cũng không làm gì được chàng, cuối cùng kết thúc bằng việc Nhiếp Hàn Sơn tạm thời về nhà tĩnh tâm, binh quyền trong tay cũng tạm thời giao cho phó tướng quản lý.

 

Ta có chút áy náy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây đều là do liên lụy đến Thái tử, mà chàng bị liên lụy, tất cả là vì ta.

 

Nhiếp Hàn Sơn lại không quan tâm lắm, nhân cơ hội này, suốt ngày kéo ta ra ngoài du ngoạn, núi Phổ Đà, hồ Bích Tỉ, chùa Lam Sơn...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.