Nhân Sinh Đa Biến, Kiên Thủ Bản Tâm

Chương 2




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong bóng tối, ta nhắm mắt ép mình ngủ, nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

 

Không lâu sau, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa dữ dội, kèm theo cả tiếng cãi vã kịch liệt.

 

Ta cau mày, lên tiếng gọi ra ngoài cửa: "Hổ Phách, xảy ra chuyện gì vậy?!"

 

"Triệu ma ma ở Phương viện xông vào, nói là Liễu di nương khó chịu, nhất quyết đòi tìm Vương gia!" Giọng Hổ Phách vừa giận vừa gấp.

 

Nhiếp Hàn Sơn nghe vậy liền xoay người định dậy: "Bản vương đi xem sao."

 

Chàng vừa nhích người, đã bị ta giữ chặt cánh tay: "Thiếp thân biết Vương gia trân trọng Liễu di nương, nhưng lúc bái đường hôm nay, Vương gia đã làm thiếp thân mất mặt trước mặt mọi người, sau này người muốn đi đâu, thiếp thân không quản. Nhưng đêm nay xin người nhất định phải ở lại! Thiếp thân cũng là khuê nữ nhà lành, cũng là từ nhỏ đến lớn được phụ mẫu huynh trưởng yêu thương mà lớn lên, mong Vương gia nể mặt thiếp thân và Hứa gia chúng ta."

 

Ta nhìn chàng chằm chằm, nắm chặt cánh tay chàng, gần như có thể cảm nhận được bắp thịt căng lên dưới lớp áo ngủ lụa đỏ, không nhường bước, từng chữ từng chữ nói: "Vương gia vừa rồi còn nói, sẽ cho thiếp thân thể diện, những chuyện này cứ để thiếp thân xử lý, Vương gia cứ ngủ đi."

 

Không đợi chàng trả lời, ta nhanh chóng leo xuống giường, thắp đèn, lấy bộ hỷ phục thêu kim tuyến lộng lẫy vừa thay ra khoác lên người, cố ý phô trương trước mặt chàng để nhắc nhở.

 

Nhiếp Hàn Sơn không cử động nữa, ngồi lại trên giường.

 

Ta đẩy cửa đi ra ngoài, tiếng ồn ào im bặt, mọi người hiển nhiên không ngờ người đi ra lại là ta, chứ không phải Vương gia, Triệu ma ma vẫn luôn làm ầm ĩ hình như bị dọa sợ, câm nín.

 

"Phu nhân."

 

Ta nhìn lướt qua mọi người bên ngoài cửa, ánh mắt dừng lại trên người Triệu ma ma và nha hoàn mà bà ta mang theo vài giây, không đợi bọn họ mở miệng, mặt không chút thay đổi phân phó: "Hổ Phách lấy thiếp của ta, đến Thái y viện mời Triệu thái y đến khám cho Liễu di nương, còn nữa, Triệu ma ma dám gây rối đêm khuya, đ.ánh 30 đại bản, giam lại, ngày mai xử lý sau."

 

Hổ Phách tươi cười rạng rỡ: "Vâng." Nói rồi liền sai người động thủ.

 

Bên cạnh có một bà tử ăn mặc chỉnh tề có vẻ do dự: "Phu nhân, hôm nay là ngày đại hôn, thấy má.o e là không tốt."

 

Ta cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy! Các ngươi cũng biết hôm nay là đêm tân hôn của Vương gia và bản Vương phi, sao lại để một bà tử không biết lễ nghĩa ở đây làm ồn ào? Ta thật không biết quy củ của Trấn Bắc Vương phủ lại như vậy, cút!"

 

Thấy ta nổi giận, mọi người đều bắt đầu hành động, Triệu ma ma trước khi bị lôi đi vẫn còn không cam lòng kêu: "Vương gia! Vương gia!"

 

Hình như là bị phiền đến rồi, giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Hàn Sơn từ trong phòng truyền ra: "Bịt miệng lại."

 

Lời vừa dứt, lập tức có người bịt miệng bà ta lại, nhanh chóng lôi người đi.

 

2

 

Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió.

 

Ngày hôm sau, chuyện ngày đại hôn của ta và Nhiếp Hàn Sơn bị đồn ầm ĩ khắp kinh thành, cứ thế ta từ một Thái phó tiểu thư mà người người ngưỡng mộ trở thành trò cười cho cả thành.

 

Hoàng thượng và Thái hậu trong cung biết chuyện, triệu Nhiếp Hàn Sơn vào cung mắng cho một trận nên thân, Thái hậu và Hoàng hậu còn đặc biệt phái cung nữ đắc lực nhất bên cạnh, mang theo rất nhiều ban thưởng đến an ủi ta, tiện thể răn đe Liễu di nương kia một phen.

 

Xong việc, ta dẫn theo nha hoàn Hổ Phách đến thăm nàng ta.

 

Dù sao Liễu di nương này thân thể yếu ớt, nhiễm chút gió cũng sinh bệnh, lại là tâm can bảo bối của Nhiếp Hàn Sơn, không thể bắt nạt được!

 

Ta khinh miệt nhếch mép, vừa đến cửa đã thấy Liễu di nương kia đang thút thít nép vào lòng Nhiếp Hàn Sơn tìm kiếm an ủi.

 

Nàng ta ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ, những giọt nước mắt to như hạt đậu cứ thế lăn dài trên má, thật sự là bộ dạng đáng thương vô cùng.

 

"Hàn Sơn, chàng tin thiếp, thiếp không cố ý phá đám hôn lễ của chàng và Vương phi, đều tại thân thể thiếp không ra gì, ma ma và Tiểu Hoàn cũng chỉ vì lo lắng cho thiếp, cho nên mới..."

 

Nói rồi lại ho khan vài tiếng, Nhiếp Hàn Sơn thành thạo vỗ lưng cho nàng ta.

 

Thân thể của Liễu di nương không phải là bí mật ở kinh thành, nghe nói là năm đó trên chiến trường vì cứu Nhiếp Hàn Sơn mà bị bệnh, tình hình cụ thể không rõ, nhưng vì vậy mà Nhiếp Hàn Sơn vô cùng yêu chiều nàng ta.

 

Sinh tử chi giao, tình nghĩa sâu nặng như vậy, người khác làm sao sánh bằng?

 

Mà ta cũng chẳng muốn so bì.

 

Hổ Phách đi theo phía sau ta có chút không nhịn được, khẽ ho một tiếng, nhắc nhở.

 

Lúc này hai người mới chú ý đến ta.

 

Liễu di nương ngẩng đầu nhìn ta, nở nụ cười tái nhợt lấy lòng: "Vương phi." Nói rồi còn cố gắng chống đỡ thân thể xuống giường hành lễ với ta, nhưng mới được nửa chừng lại ngã vào lòng Nhiếp Hàn Sơn.

 

Thấy vậy, ta cũng lười quan tâm nàng ta là thật hay giả, lập tức ôn hòa nói: "Muội muội thân thể không khỏe, cứ nằm trên giường đi, nghỉ ngơi cho khỏe là được."

 

"Đều tại thiếp thân không ra gì, hôm nay đáng lẽ thiếp phải đến chính viện dâng trà cho phu nhân, vậy mà lại làm phiền phu nhân đến thăm, thật sự không nên, hôm qua lại còn quấy nhiễu Vương gia và Vương phi, thật sự đáng trách."

 

"Muội muội nói vậy là khách sáo rồi, đó đều là do đám nha hoàn bà tử không hiểu chuyện làm ra, muội đừng vì bọn họ mà buồn phiền, làm tổn hại thân thể thì không tốt, hôm qua thái y đã đến khám rồi, nói như thế nào vậy?" Ta tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn tiếp nhận sự giả vờ yếu đuối của nàng ta, tiện thể cũng thật sự có chút tò mò về bệnh tình của nàng ta.

 

"Chỉ là bệnh đau thắt n.g.ự.c cũ, không chịu được gió, không chịu được u sầu, cũng nhờ Vương gia coi trọng, những năm nay chăm sóc hết lòng mới sống lay lắt qua ngày, Vương phi không cần bận tâm, ngày thường nghỉ ngơi nhiều là được."

 

Nàng ta đáp ôn hòa, nhưng từng câu từng chữ đều ẩn chứa hàm ý.

 

Không chịu được gió, không chịu được u sầu, Vương gia coi trọng, chẳng phải là đang ám chỉ ta đừng hòng lấy thân phận Vương phi mà áp chế nàng ta sao?

 

Theo quy củ, nàng ta là di nương, mỗi ngày đều phải đến chính viện vấn an buổi sáng và buổi tối. Nhưng nếu người ta đã nói vậy rồi, thân thể không khỏe, nếu xảy ra chuyện gì, chẳng phải là chuyện của ta sao?

 

Ta mỉm cười, vừa hay ta cũng không muốn gặp nàng ta.

 

Ta không có ý gì với Nhiếp Hàn Sơn, chỉ muốn an nhàn sống qua ngày trong viện, lập tức hào phóng nói: "Muội muội nói vậy, thật khiến tỷ tỷ đau lòng, nếu thân thể không khỏe, sau này những chuyện như vấn an sáng tối gì đó cũng không cần nữa, muội muội cứ tĩnh dưỡng cho tốt."

 

Sự đại lượng của ta rõ ràng khiến Nhiếp Hàn Sơn rất hài lòng, lại nói chuyện thêm một lúc, bên ngoài bưng thuốc nóng hổi vào.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Sau khi nha hoàn hầu hạ nàng ta uống thuốc nghỉ ngơi, ta cùng Nhiếp Hàn Sơn ra khỏi Phương viện.

 

Đi được nửa đường, Nhiếp Hàn Sơn bỗng nhiên nói: "Nhu nhi thân thể không khỏe, sau này e là phải làm phiền phu nhân rồi."

 

Ta ngẩn người ra một lúc, mới hiểu ra.

 

Ý chàng nói câu này, là muốn giao chuyện chăm sóc Liễu di nương cho ta.

 

Ta vừa rồi nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn ném củ khoai lang nóng này đi, dù sao chăm sóc tốt cũng chưa chắc được khen thưởng, chăm sóc không tốt thì nhất định sẽ bị trách móc.

 

Chàng là cho rằng ta đại lượng, liền được đằng chân lân đằng đầu sao?

 

Ta cố nén cơn giận trong lòng, nhìn thẳng vào mắt chàng, lạnh nhạt nói: "Vương gia có gì mà phiền phức, thiếp thân chưa vào phủ, người dưới cũng hầu hạ tốt, mọi thứ ăn mặc dùng cứ như cũ là được. So với thiếp thân, chắc là quản gia và ma ma trong phủ càng rõ ràng hơn cách chăm sóc người bệnh, cũng không giấu gì Vương gia, thân thể thiếp thân cũng không tốt lắm, nếu Vương gia muốn, cũng có thể đợi đến lúc hồi môn, hỏi thăm mẫu thân thiếp thân."

 

Mẫu thân ta vốn đã buồn bã vì ta phải gả cho Nhiếp Hàn Sơn, sau khi nghe chuyện hôm qua xảy ra, lại càng bệnh nặng hơn.

 

Ta tuy lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể phái người về thăm hỏi vài câu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.