Nhân Sinh Đa Biến, Kiên Thủ Bản Tâm

Chương 18




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì vậy, ta chủ động hỏi: "Vương gia, bệnh tình của Liễu di nương thế nào rồi?"

 

"Còn thế nào nữa? Lúc trước có lẽ là thật, bây giờ thì chưa chắc." Nhiếp Hàn Sơn buông cuốn sách nhàn rỗi mà ta từng đọc xuống, nửa cười nửa không nói.

 

"Chẳng phải Vương gia cũng rõ sao? Là Vương gia đang nuông chiều, đúng không?" Ta nằm xuống, thản nhiên nói.

 

Chắc là nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của ta, Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn ta, trong mắt còn mang theo ý cười.

 

"Vi Vi, ta và Liễu di nương không phải như nàng nghĩ đâu."

 

Ta không đáp lời, chỉ chuyển ánh mắt lên mặt hắn, thầm nghĩ: Vậy còn có thể như nào nữa?

 

"Liễu di nương không phải họ Liễu, nàng ta thực ra nên họ Trương, nàng ta là nữ nhi cuối cùng còn sót lại của thế gia Trương gia ở Bắc cương."

 

Vừa nghe cái tên này, ta lập tức trừng lớn mắt: "Trương gia Bắc cương, là Trương gia đó sao?"

 

"Phải."

 

"Trăm quỷ đêm khóc đi, ngàn kỵ giữ ải quan, Trương gia đó sao?"

 

"Phải."

 

"Trương gia tham ô quân lương dẫn đến thảm bại trận chiến núi Hành Dương đó sao?"

 

"Phải."

 

Theo từng câu trả lời của Nhiếp Hàn Sơn, trong lòng ta giật mình, coi như đã mơ hồ hiểu được tại sao thái độ của Nhiếp Hàn Sơn đối với Liễu di nương lại đặc biệt như vậy.

 

Trương gia Bắc cương có công bảo vệ đất nước, cũng có tội làm suy yếu đất nước, năm đó trận Hành Dương thảm bại, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, khiến cho rất nhiều quan viên phụ trách quân bị và lương thực quân dụng bị ch.ém đầu, cả kinh thành má.o chảy thành sông.

 

"Trương gia nhiều năm cùng Nhiếp gia ta vào sinh ra tử, mà mẫu thân của Liễu di nương là biểu muội của mẫu thân ta, trước khi lâm chung bà ấy quỳ xuống cầu xin ta bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Trương gia, lúc đó chiến sự đang rối ren, ta chỉ có thể đưa nàng ta về phủ an trí, đổi tên họ." Trong mắt Nhiếp Hàn Sơn mang theo vẻ mệt mỏi sâu sắc.

 

"Chuyện riêng tư như vậy, Vương gia hôm nay nói cho thiếp thân biết, đây là?" Ta cụp mắt xuống, mơ hồ có chút bất an.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

"Vi Vi, nàng nên biết."

 

"Vậy tại sao bây giờ mới nói?" Ta lập tức phản bác.

 

Nhiếp Hàn Sơn cười, đưa tay nắm lấy tay ta: "Vì chiến trường vô tình, tuy bên ngoài đồn ta là chiến thần bách chiến bách thắng, nhưng ta cũng sẽ bị thương, cũng sẽ che.c, có thể là một mũi tên lạc, có thể là một lưỡi đao không biết từ đâu ch.ém tới, ta cũng sẽ giống như tổ tiên ta, yên nghỉ dưới lòng đất Bắc cương."

 

"Không ai ra chiến trường có thể đảm bảo mình nhất định sẽ trở về, để nàng biết cũng chỉ thêm một nỗi lo lắng mà thôi."

 

"Mặt khác, e rằng Vương gia cũng cảm thấy ta và Liễu di nương cứ như vậy phân chia mà trị trong phủ, rất yên tâm phải không?" Ta không chút khách khí nói.

 

"Phải, ta thừa nhận." Nhiếp Hàn Sơn nghiêm mặt nói, trả lời thẳng thắn.

 

"Hơn nữa, Vi Vi, ta chưa từng chạm vào nàng ta."

 

"Hả, cái gì?" Ta ngạc nhiên trừng lớn mắt, nghe xong lời này, nhất thời nghẹn lời.

 

Nhiếp Hàn Sơn nhìn thế nào cũng là một người nam nhân bình thường, chẳng lẽ thân thể có vấn đề?

 

Có lẽ vì ánh mắt ta quá kỳ quặc, hắn không nhịn được lên tiếng giải thích: "Nàng đang nghĩ gì vậy?"

 

"Nạp nàng ta làm thiếp vốn là bất đắc dĩ, chăm sóc nàng ta là di nguyện của Trương gia. Hơn nữa trước đây ta vốn không định thú thê sinh hài tử. Nói ta vô tình cũng được, ích kỷ cũng được, mấy đời nhà họ Nhiếp đều chôn xương nơi Bắc cương, chỉ còn mình ta đối diện với thảo nguyên mênh mông, ta không muốn con cái ta sau này tiếp tục gánh vác vận mệnh bình định Hung Nô, cả ngày sống trong lo sợ, mệt mỏi, nếu ta cả đời này may mắn kết thúc chiến sự thì tốt, nếu ta che.c, thì vận mệnh của nhà họ Nhiếp sẽ kết thúc tại đây." Nhiếp Hàn Sơn thản nhiên nói, ngón tay chai sạn nhẹ nhàng xoa mu bàn tay ta.

 

Ta khựng lại: "Vương gia đã không định thú thê, vậy lúc Thái hậu nương nương ban hôn, tại sao lại không từ chối?"

 

"Không thể từ chối."

 

"Tại sao?" Ta không nhịn được hỏi.

 

"Vì bình định Hung Nô, ta cần sự ủng hộ của bà ấy." Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn ta, đáp, "Hoàng thượng thực ra không muốn nhìn thấy Trấn Bắc quân lớn mạnh, đối với người mà nói, Hung Nô đối với Trấn Bắc quân cũng là một sự kiềm chế."

 

Công cao cái chủ từ xưa đến nay đều là vấn đề nan giải đối với hoàng quyền.

 

Nói đến đây đã đủ rồi, nói tiếp nữa sẽ quá nhạy cảm.

 

Ta im lặng, nhìn màn che trên giường chậm rãi tiêu hóa tin tức này, Nhiếp Hàn Sơn cũng không vội, yên lặng ở bên cạnh ta.

 

Cho đến khi Hổ Phách ở ngoài cửa hỏi có dọn cơm không.

 

Ta đáp một tiếng, chống người ngồi dậy, lúc xuống giường, đột nhiên hỏi: "Vậy Liễu di nương, bây giờ Vương gia định làm thế nào?"

 

"Những năm nay nàng ta cũng kiếm được không ít bạc, thêm hai năm nữa, đợi tình hình kinh thành ổn định, ta sẽ chọn cho nàng ta một nhà tốt ở Bắc cương, để nàng ta an nhàn hạnh phúc cả đời là được." Nhiếp Hàn Sơn đỡ ta một cái, bàn tay lớn trượt xuống, nắm lấy tay ta.

 

"Vi Vi, trước kia xin lỗi, nhưng chúng ta còn rất nhiều thời gian."

 

Trong lòng ta hiểu ý hắn, nhưng không muốn đáp lại, chỉ cúi mặt, mỉm cười.

 

Ăn cơm xong, Nhiếp Hàn Sơn ngủ lại chính viện.

 

Hổ Phách nhân lúc hầu hạ ta tắm rửa, cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, đây là?"

 

Ta lắc đầu: "Phái người gửi thư về nhà, ngày mai ta về nhà một chuyến."

 

"Vâng."

 

Buổi tối, ta có thể cảm nhận được ý muốn của hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ lời hứa với ta, trước khi ta nói bằng lòng, đã kìm nén lại xung động.

 

Chỉ là ta vẫn ngủ không ngon giấc.

 

15

 

Tuy Bắc cương chiến sự đã kết thúc, nhưng rốt cuộc vẫn còn rất nhiều việc hậu cần cần phải xử lý, kèm theo đó là không ít buổi tiệc chiêu đãi ở các phủ đệ, khiến Nhiếp Hàn Sơn cũng không có mấy thời gian rảnh rỗi. Sáng sớm ngày hôm sau chàng đã ra khỏi phủ.

 

Hổ Phách sai người chuẩn bị xe ngựa, chúng ta đang chuẩn bị về nhà thì thấy Hà đại giám mang xe ngựa đứng trước cổng phủ.

 

"Vương phi nương nương, Thái hậu nương nương có lời mời."

 

Hổ Phách kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn ta.

 

Ta xua tay, cười nói: "Từ Bắc cương trở về cũng đã một thời gian chưa gặp Thái hậu nương nương, cũng nên bái kiến một phen. Hổ Phách, lại đây đỡ ta một chút."

 

"Vâng."

 

Hổ Phách lập tức bước tới, đỡ ta đổi sang xe ngựa khác.

 

Xe ngựa hướng về phía cửa cung, Hà đại giám dẫn ta đi theo con đường quen thuộc đến Từ Ninh cung.

 

Ở cửa cung, Tố Cẩn, cung nữ đắc lực nhất của Thái hậu nương nương đang cung kính đứng chờ, dẫn theo một đám tiểu cung nữ hướng ta hành lễ: "Nô tỳ Tố Cẩn bái kiến Trấn Bắc vương phi."

 

Ta ngạc nhiên, nhưng trên mặt không lộ ra chút nào, ngược lại còn cười nói: "Tố Cẩn cô cô mau đứng dậy, có chuyện gì sao? Sao lại phải làm phiền cô cô huy động nhiều người như vậy?"

 

Tố Cẩn kiên trì hành lễ xong, đứng thẳng người, mỉm cười hòa ái với ta.

 

Quan hệ giữa nàng và Thái hậu nương nương cũng giống như quan hệ giữa Hổ Phách và ta, là tình nghĩa lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

 

Hơn nữa, Tố Cẩn vì Thái hậu nương nương mà cả đời không lấy phu quân, địa vị trong cung tự nhiên không tầm thường.

 

"Cũng không có việc gì, chỉ là nô tỳ nghe Hà đại giám kể về hành động anh dũng của Vương phi nương nương ở Hồn Dương thành, trong lòng kính phục, cảm khái thôi."

 

"Tố Cẩn cô cô khách sáo rồi, không thể so sánh với các tướng sĩ xông pha trận mạc, ta chỉ làm một chút việc nhỏ trong khả năng của mình thôi." Ta khiêm tốn đáp.

 

"Vương phi nương nương không cần khiêm tốn." Khóe miệng Tố Cẩn nở nụ cười thành thạo, giơ tay mời vào trong: "Mời vào, Thái hậu nương nương hôm nay còn đặc biệt đích thân xuống bếp làm món bánh khoai mỡ táo đỏ mà người thích nhất."

 

"Vậy ta thật có phúc."

 

Ta mỉm cười, hơi nhíu mày, nhìn cung điện nguy nga tráng lệ phía trước, chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, giống như sắp bước vào miệng mãnh thú khát má.o.

 

Hổ Phách bị chặn lại ngay bên ngoài chính điện, nàng lo lắng nhìn ta.

 

Một tiểu cung nữ gan lớn bên cạnh cười gọi: "Vị này là Hổ Phách tỷ tỷ phải không? Đi theo chúng ta, đến thiên điện ăn trái cây nhé."

 

"Đi đi." Thấy ta lên tiếng, Hổ Phách mới đi theo.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.