Nhân Sinh Đa Biến, Kiên Thủ Bản Tâm

Chương 17




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhiếp Hàn Sơn đứng dậy, kéo ta đi qua, ngồi xuống tảng đá dưới gốc cây lớn.

 

Lúc này hắn đã trút bỏ gánh nặng của một vị tướng quân, uy nghiêm của Trấn Bắc Vương, giống như một hài tử lưu luyến gia đình, lải nhải kể lại những trải nghiệm năm này qua năm khác với nơi chôn cất của người nhà họ Nhiếp.

 

Nghe hắn dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh kể lại những trải nghiệm nguy hiểm trùng trùng, ta chỉ cảm thấy kinh hãi.

 

Ta được bảo vệ quá tốt, chiến loạn mà ta từng trải qua ở Hồn Dương thành, so với hắn, bây giờ xem ra cũng chỉ là chuyện trẻ con.

 

Hắn nói rất lâu mới dừng lại, ngẩn người nhìn một lúc, rồi mới quay đầu nhìn ta: "Đợi lâu rồi nhỉ?"

 

Ta lắc đầu: "Không có, dù sao cũng không vội, Vương gia đã lâu không đến rồi, có thể ở lại lâu hơn với phụ mẫu."

 

"Cũng được rồi, tâm nguyện đã hoàn thành, sau này còn nhiều thời gian, cơm chắc cũng sắp chín rồi, chúng ta qua đó thôi."

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Nói rồi hắn đứng dậy, tự nhiên nắm lấy tay ta, đi được nửa đường đột nhiên hỏi: "Vi Vi không tò mò sao? Tại sao nơi chôn cất của nhà họ Nhiếp lại ở đây?"

 

"Có chút, vậy bia mộ trên núi Bắc Định là?"

 

Nếu ta nhớ không nhầm, phần mộ của tổ tiên nhà họ Nhiếp là do hoàng gia ban tặng, ngay cạnh hoàng lăng, còn có người chuyên trông coi.

 

"Những thứ đó chỉ là làm cho người ngoài xem, so với việc nằm trang nghiêm ở đó hưởng hương khói, tổ tiên nhà họ Nhiếp chúng ta vẫn thích ở cùng với những binh sĩ đã kề vai sát cánh chiến đấu hơn, chúng ta từ nơi này mà đến, cuối cùng cũng trở về nơi này." Nhiếp Hàn Sơn hái một bông hoa vàng rực rỡ, tiện tay cài lên tóc ta.

 

"Đợi sau khi chúng ta trăm năm về sau, cũng sẽ ở đây."

 

Trăm năm?

 

Ta hơi ngạc nhiên, không đáp lời.

 

Nghĩ đến thân ảnh yểu điệu thướt tha của Liễu di nương, tâm trạng phức tạp.

 

Ta hiểu hắn đang bày tỏ lòng mình với ta, nhưng ta và hắn thật sự có thể bên nhau trăm năm sao?

 

Đến bên bếp, cơm trong nồi đã chín, ta xắn tay áo lên bắt đầu xào rau.

 

Nhiếp Hàn Sơn đốt hương, đi khắp thung lũng, cắm hương ở khắp nơi.

 

Một nồi cơm trắng cùng một đĩa rau xào, thêm một bình rượu.

 

Nhiếp Hàn Sơn cuối cùng để lại ba nén hương, cắm trước cơm canh, sau khi cúng rượu, hắn nói vài câu, rồi lớn tiếng gọi Bạch Tuyết.

 

Tiếng vó ngựa của Bạch Tuyết phá vỡ sự yên tĩnh.

 

Mọi việc đã xong, chúng ta dắt ngựa chậm rãi đi lên, tiếng gió rít sau lưng như tiếng reo hò vui mừng.

 

Vừa lên đến vách núi, một tia nắng chiếu vào mắt.

 

"Thời tiết thật đẹp." Ta nheo mắt nhìn mặt trời treo trên bầu trời, nói.

 

"Ừ, thời tiết đẹp."

 

Nhiếp Hàn Sơn nhếch khóe miệng, mỉm cười, hắn trút bỏ gánh nặng, cười lên thật đẹp.

 

Bạch Tuyết hí vang một tiếng vui vẻ, dẫn đầu đi phía trước, dường như đang thúc giục.

 

Đường xuống núi dù sao cũng dễ đi hơn đường lên núi.

 

Không lâu sau, ta và hắn lại cưỡi Bạch Tuyết trở về.

 

Tiếng gió rít bên tai, như nhịp đập của con tim.

 

14

 

Vừa về đến Trấn Bắc vương phủ, liền từ Phương Viên truyền đến tin tức Liễu di nương bị đau tim.

 

Chiêu trò này không mới, nhưng chỉ cần hữu dụng là được.

 

Ta xuống ngựa, xách làn váy bị sương ướt, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Triệu ma ma của Phương Viên đứng trước mặt, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Nhiếp Hàn Sơn.

 

Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn ta, đưa tay nắm tay ta: "Vi Vi, ta qua đó một lát, đợi quay lại sẽ giải thích với nàng, ta và Liễu di nương có chút đặc biệt."

 

"Vương gia cứ tự nhiên, đừng vì thiếp thân mà bận tâm." Ta mỉm cười, trên mặt không lộ ra chút gì.

 

Hổ Phách đứng bên cạnh ta lại không nhịn được bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường.

 

Đợi mọi người đi rồi, ta vỗ nhẹ vào cánh tay nàng ta, nhắc nhở: "Vừa rồi làm gì vậy? Những gì ta đã dặn dò về lời nói và hành động đều quên hết rồi sao?"

 

"Không..." Hổ Phách cắn môi, nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: "Tiểu thư, vương gia rốt cuộc là có ý gì? Bên Phương Viên rõ ràng là giả vờ."

 

"Thật thì sao, giả thì sao? Chỉ cần người nàng ta muốn tin, thì chính là thật."

 

"Vậy Vương gia đối xử với tiểu thư như vậy, rốt cuộc là có ý gì?" Giọng điệu Hổ Phách có chút phẫn uất.

 

"Hổ Phách, muội từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, muội nên hiểu thế đạo này không công bằng với nữ nhân, nam nhân tam tâm nhị ý vốn là chuyện thường, tình cảm như phụ mẫu ta, cả đời chỉ yêu một người mới là hiếm có, vốn là ta may mắn có được, không có cũng không mất mát gì."

 

Vì những lời muốn nói quá riêng tư, có nha hoàn nhìn thấy muốn đến hành lễ với ta, đều bị ta phất tay ra hiệu tránh đi.

 

Hổ Phách bước lên, đỡ lấy tay ta, ta leo núi quá lâu, đúng là mệt rồi.

 

Ta nhìn kỹ khuôn mặt Hổ Phách, chợt phát hiện nha đầu nhỏ nhắn ngày nào giờ đã trở nên xinh đẹp, không khỏi mỉm cười: "Nhìn kỹ xem, Hổ Phách của chúng ta bây giờ đã lớn rồi, có lang quân nào vừa ý chưa?"

 

"Tiểu thư! Người đừng trêu nô tỳ nữa, chúng ta đang nói chuyện của người mà." Hổ Phách đỏ mặt, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.

 

Ta cong khóe miệng, cười một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: "Hổ Phách, ta đang nói thật với muội, cả đời ta nếu không có gì bất ngờ, có lẽ cũng chỉ như vậy, nhưng muội khác ta, muội từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, ta luôn mong muội được hạnh phúc. Tuy rằng thế đạo này không công bằng với nữ nhân, nhưng trên đó còn có hai chữ quyền thế, rất may là tiểu thư ta đây cũng coi như là một trong số ít người nắm giữ quyền lực trên thế đạo này, muội có thể tùy ý lựa chọn, chỉ cần không phải hoàng tộc, tiểu thư ta có thể đảm bảo người nam nhân đó cả đời tuyệt đối không dám bắt nạt muội, muội sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn."

 

"Không... nô tỳ không gả, nô tỳ tự nguyện ở vậy! Nô tỳ muốn cả đời ở bên cạnh tiểu thư." Hổ Phách vừa nghe lời này, lập tức sốt ruột, liên tục nói.

 

"Nha đầu ngốc, ở bên cạnh ta làm gì? Hay là muội gả đi rồi sẽ rời xa ta? Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau mà." Ta vỗ vỗ tay nàng ta an ủi.

 

"Sao có thể..." Hổ Phách sắp khóc, "Nô tỳ không gả, cứ như vậy ở bên cạnh tiểu thư."

 

"Rõ ràng tiểu thư là người tốt như vậy, tại sao lại như vậy..."

 

Nói đến đây, Hổ Phách phẫn uất mắng: "Hắn thật không ra gì!"

 

"Cẩn thận lời nói!" Ta lắc đầu, đặt ngón tay lên môi ra hiệu, "Nói một cách công bằng, hắn chỉ giống như bao nhiêu nam nhân khác trên đời này thôi, là yêu cầu của muội quá cao. Hơn nữa từ khi ta gả cho hắn, hắn cũng không đối xử tệ với ta, sự tôn trọng và thể diện nên có đều dành đủ cho ta, nếu có ai gièm pha ta, hắn cũng sẽ bênh vực ta, cầm thương đ.ánh đến tận cửa nhà, bây giờ phu nhân của Lễ bộ Thị lang gặp ta đều phải né tránh."

 

"Vậy tiểu thư không cảm thấy tiếc sao?"

 

"Tiếc cái gì?" Ta bình tĩnh lại, nhìn nàng ta, chậm rãi nói, "Tình yêu vốn là thứ quý giá và hiếm có, không cần cưỡng cầu, cho dù lúc đó có yêu nhau, chẳng phải cũng có người thay lòng đổi dạ sao?"

 

"Vậy tiểu thư, người nghĩ Vương gia có thật lòng yêu Liễu di nương không?" Hổ Phách do dự hỏi.

 

Ta ngẩn người: "Sao lại hỏi vậy?"

 

"Nô tỳ không biết, chỉ là cảm giác thôi." Hổ Phách nhíu mày nói.

 

Ta cười: "Ai mà biết được? Có lẽ vậy."

 

Về đến chính viện, ta sai người chuẩn bị nước tắm, ăn cơm xong, lười biếng dựa vào trường kỷ, cầm một tập thơ mới ra tùy ý lật xem, không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

 

Đến khi tỉnh lại, cả người đã nằm trên giường, bên cạnh còn dựa vào một cái đùi rắn chắc.

 

Ngẩng đầu lên nhìn, Nhiếp Hàn Sơn đang tựa vào đầu giường vừa đọc sách vừa trông ta ngủ.

 

"Tỉnh rồi à?"

 

"Mấy giờ rồi?" Ta chống tay muốn ngồi dậy.

 

"Một khắc sau giờ Dậu, không có việc gì, muốn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi." Nhiếp Hàn Sơn đưa tay vén chăn cho ta.

 

Ta vẫn không muốn dậy, lời của Hổ Phách cũng không phải không có chút tác động đến ta, ta cũng thật sự muốn sắp xếp lại mối quan hệ giữa ta và hắn.

 

Cuối cùng cũng phải tìm một câu chuyện để bắt đầu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.