Nhân Sinh Đa Biến, Kiên Thủ Bản Tâm

Chương 11




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ba ngày sau, Trấn Bắc quân vẫn chưa trở về, mà thuốc men trong thành cũng sắp dùng hết, nhìn những thương binh nằm rên rỉ trên đất chỉ có thể chờ che.c trong y quán, ta nghiến răng.

 

"Hổ Phách, gọi người đi theo ta."

 

"Tiểu thư, đi đâu?"

 

"Đi tìm thuốc." Ta rút con d.a.o găm trong n.g.ự.c ra, thân d.a.o phản chiếu ánh sáng mặt trời, ánh sáng lạnh lẽo.

 

Vừa nghe nói là đi tìm thuốc, trong y quán ngoại trừ đại phu và y nữ không thể đi được, những người còn có thể cử động đều đi theo ta.

 

Đi qua đại lộ, ta dẫn người đến phủ họ Hà.

 

Cánh cửa lớn màu đen sẫm đóng chặt, tấm biển "Hà phủ" trước cửa đỏ chói mắt.

 

Ta nheo mắt nhìn, bảo người ta lên gõ cửa.

 

Hà phủ là nhà buôn lớn kinh doanh da lông trong thành, không ít con cháu trong nhà đều làm quan trong Trấn Bắc quân, nhưng rất ít người biết Hà phủ còn hợp tác với Thiện Bắc đường, kinh doanh thuốc men.

 

Lý do ta biết, một mặt là vì trước khi đến đã cố tình lợi dụng quan hệ ở kinh thành để xem xét phân bố thế lực ở biên cương, mặt khác là vì tiểu thư nhà họ Hà thời gian đó vì muốn lấy lòng ta, thường xuyên cùng các phu nhân khác đến thăm ta, trong lúc nói chuyện phiếm, vô tình bị ta gài bẫy moi ra.

 

Mấy ngày nay, tuy Hà phủ cũng bỏ tiền bỏ công sức không ít, nhưng ta biết bọn họ chỉ bỏ ra chút xíu mà thôi.

 

Tiên lễ hậu binh, nếu bọn họ không chịu, thì ta cũng chỉ có thể dùng một số thủ đoạn không quang minh chính đại.

 

Gõ cửa chưa được bao lâu, người gác cổng liền thò đầu ra, thấy trận thế này, giật nảy mình, nhất là khi nhìn thấy ta người đầy má.o, bẩn thỉu, càng trợn tròn mắt.

 

"Mời Hà lão gia ra gặp Trấn Bắc Vương phi." Ta không muốn để ý đến hắn ta, trực tiếp nói.

 

Vì mấy ngày nay nói quá nhiều, giọng ta khàn đặc, phải cố gắng lên tiếng mới có thể khiến người ta nghe rõ.

 

Người gác cổng không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong.

 

Ta phất tay, bảo người ta đẩy cửa ra.

 

Một lát sau, Hà lão gia ăn mặc xộc xệch chạy ra từ trong phủ, phía sau còn có phu nhân, tiểu thiếp và nữ nhi của ông ta.

 

"Không biết Vương phi giá lâm, không kịp tiếp đón, không biết Vương phi hùng hổ dẫn người đến đây là có chuyện gì?"

 

"Không phải chuyện gì lớn, nhưng rất quan trọng, thương binh trong thành thiếu thuốc men, hy vọng Hà lão gia thay mặt các nhà giàu có trong thành làm gương, hỗ trợ một ít." Thương binh vẫn đang chờ đợi, ta không có thời gian nói nhảm với ông ta, chỉ hy vọng ông ta có thể phối hợp.

 

"Chuyện này..." Vẻ mặt Hà lão gia lộ vẻ khó xử, sau đó cười khổ, "Vương phi, thật sự không phải lão nô không muốn, mà là Hà gia chúng ta làm ăn buôn bán da lông, không phải tiệm thuốc, số thuốc men ít ỏi còn lại cũng đã đưa đi hết rồi, thật sự là bất lực."

 

Ta cười lạnh một tiếng, cũng thấy phiền, phất tay ra hiệu cho người vào trong lục soát.

 

Bách tính gặp trên đường nghe nói ta đến lấy thuốc, cũng lần lượt đi theo, lúc này số người tụ tập bên ngoài phủ rất đông.

 

Sắc mặt Hà lão gia lập tức thay đổi, quát lớn: "Vương phi, người làm vậy là có ý gì? Là muốn tịch biên gia sản, xông vào nhà dân sao? Hà gia chúng ta vì Bắc Cương liều che.c quên mình, che.c không biết bao nhiêu người, Vương phi người làm vậy là muốn khiến quân dân Bắc Cương lạnh lòng sao?!"

 

Nói đến đây, những người chuẩn bị vào cửa do dự.

 

Ta cười khàn vài tiếng: "Đi đi, nếu bị phạt, mọi tội lỗi đều do Vương phi ta gánh chịu."

 

Nói xong lại nhìn Hà lão gia đang trợn tròn mắt, chế giễu nói: "Cái gọi là liều che.c quên mình của ông, là che.c mấy đứa con thứ xuất sao? Mấy năm nay ông kiếm được trên quân trang còn chưa đủ nhiều sao? Mọi người đều là người sáng suốt, đừng nói những lời hoa mỹ đó ở đây nữa, ta nói cho ông biết, Hà Điền, nếu Hồn Dương thành bị phá, ta sẽ xử lý ông đầu tiên!"

 

"Nhanh lên! Các ngươi chậm trễ thêm một khắc, sẽ có thêm một người che.c!"

 

Đối mặt với bộ mặt hung dữ của Hà lão gia, ta không nhìn ông ta nữa, chỉ thúc giục.

 

Bách tính không do dự nữa, sau một hồi lục soát, cuối cùng dưới sự uy h.i.ế.p của con d.a.o trong tay ta, đã ép nhi tử duy nhất của Hà lão gia khai ra nơi cất giấu thuốc men.

 

Rất nhiều thuốc men được chất đống ngay ngắn trong hầm, mọi người càng nhìn gia đình Hà lão gia càng thấy chướng mắt, người nhà của thương binh đỏ mắt, hận không thể lập tức xông lên cắn xé.

 

Ta ngăn họ lại.

 

Để tránh gia đình Hà lão gia gây chuyện, ta sai người giam giữ bọn họ lại, mỗi ngày chỉ cho ăn vài bát cháo loãng cho khỏi che.c đói là được.

 

Có số thuốc men này, việc vận hành của y quán cuối cùng cũng được duy trì.

 

Ta cầm bút viết vài bức thư, phái Hổ Phách đưa đến cho vài nhà giàu có khác trong thành.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương

FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Ta không rõ tình hình của họ, nhưng dù là che.c đuối vớ được cọc, ta cũng đã làm.

 

Mấy ngày sau lại có một lượng thuốc men cùng lương thực được đưa đến.

 

9

 

Lúc Vương phu nhân đến, ta đang kiểm kê hàng hóa trong kho.

 

Bà ấy nhìn ta với ánh mắt phức tạp: "Vi Vi, ngươi thật sự dám làm vậy?"

 

Ta quay đầu lại, nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ má.o trên vai bà ấy, tay vẫn cầm bút không ngừng: "Tại sao lại không dám?"

 

"Ta là ái nữ của Thái phó đương triều, phụ thân ta là Đế sư, huynh trưởng ta là Hộ bộ Thượng thư nắm giữ tiền tài quốc gia, phu quân ta là Trấn Bắc đại tướng quân, Trấn Bắc Vương lừng lẫy, dựa vào đâu mà không dám?!"

 

"Ngươi có nghĩ đến không, khi ngươi quay về, người khác sẽ nhìn ngươi thế nào? Trấn Bắc Vương phi ỷ thế h.i.ế.p người, cướp đoạt tài sản, người đời sẽ không quan tâm ngươi rốt cuộc là vì cái gì, mà mấy nhà ngươi cướp đó, đời đời kiếp kiếp đều sống ở Bắc Cương, thế lực rất lớn." Vương phu nhân mấp máy môi, lộ ra nụ cười khổ.

 

"Ta không biết người khác sẽ nhìn ta thế nào, ta chỉ biết trong thành mỗi ngày đều có người che.c. Vương Dương Thái, ngươi có biết không? Từ nhỏ đến lớn ta còn chưa từng thấy gie.c gà, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chiến trường thật sự, các tướng sĩ đã đổ má.o rồi, đừng để họ phải rơi lệ nữa. So với những thứ khác, ta cảm thấy để họ sống sót càng nhiều càng tốt, quan trọng hơn bất cứ điều gì."

 

"Còn những nhà giàu có kia vẫn giấu giếm thuốc men, ngươi bảo ta phải nghĩ thế nào? Hồn Dương thành bị bao vây, hành vi của bọn họ, chẳng khác nào thông đồng với địch! Nếu không thì ta thật sự không thể giải thích được hành động của bọn họ, nếu thành bị phá, giữ thuốc men và lương thực lại để làm gì?"

 

Ta lạnh lùng nhìn bà ấy, chậm rãi nói ra câu cuối cùng: "Hay là Nhiếp Hàn Sơn không còn ở đây nữa, các ngươi định bỏ chạy."

 

Sắc mặt Vương phu nhân trắng bệch trong giây lát, ánh mắt chớp động, im lặng một lúc, rồi cười khổ.

 

"Quả nhiên là ái nữ của Thái phó nổi tiếng kinh thành, thật nhạy bén."

 

Ta không vội lên tiếng, chỉ im lặng chờ bà ấy nói.

 

"Trấn Bắc quân đã không còn là Trấn Bắc quân trước kia nữa rồi, Nhiếp gia bây giờ chỉ còn lại một mình Hàn Sơn, lại không có con nối dõi."

 

Nghe thấy mấy chữ "con nối dõi", ta nhướng mày, có chút khó chịu.

 

Vương phu nhân như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Ai cũng có dã tâm và dục vọng, lúc chàng ấy còn ở đây, dựa vào uy tín vẫn còn có thể áp chế được, nhưng bây giờ chàng ấy lưu lạc nơi nào không biết, lòng người tự nhiên sẽ tan rã. Bắc Cương quanh năm đ.ánh trận, nội bộ quân đội cũng chia thành phe chủ chiến và phe chủ hòa, ai cũng muốn sống những ngày tháng an nhàn, không có tranh chấp, nhưng người luôn phải chịu đựng cảnh ly tán và mất đi người thân lại là người Bắc Cương chúng ta, rõ ràng có thể giải quyết Hung Nô một lần và mãi mãi, nhưng vị Hoàng thượng ở kinh thành kia, lại luôn rút lui vào phút cuối."

 

"Ngươi có biết tại sao không? Nói là Hộ bộ ngân khố eo hẹp, không có bạc để chi viện."

 

"Ha ha ha ha, thật nực cười! Tu sửa cung điện, tổ chức yến tiệc thì có bạc, đến lượt đ.ánh trận thì lại không có bạc. Ngươi có biết không? Chi phí xa hoa cho một bữa tiệc trong cung, đủ để cho một doanh trại binh lính ăn no cả tháng. Tại sao?! Tại sao luôn là chúng ta?! Rõ ràng là chuyện có thể giải quyết bằng bạc, lại cần chúng ta đời đời kiếp kiếp liều mạng, người ở kinh thành hưởng thụ hơi ấm của than củi, than phiền mùa đông không có rau quả, người Bắc Cương chúng ta lại chỉ có thể ăn bánh bao cứng ngắc, đến cuối cùng còn bị gọi là bố thí, chúng ta làm sao có thể cam tâm?"

 

Lời bà ấy nói rất bình tĩnh, ta nghe ra được sự mệt mỏi và đau buồn sâu sắc trong đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.