Nhân Gian Băng Khí

Chương 426: Lưỡng tướng giao phong(F2)




Vu bụng phệ nhíu chặt mày lại, lòng thầm nghĩ hai tên lỗ mãng này sao hôm nay lại chẳng biết tốt xấu gì thế nhỉ? Trên miệng hỏi: "Lão Võ, vậy ngươi muốn thế nào?"

Vu bụng phệ vừa rồi không chú ý đến ánh mắt mà Mười Một cố ý ném về phía Võ Đại lang, nhưng Lãnh Dạ vẫn luôn nhìn vào Mười Một thì đã thấy, rất rõ ràng là Mười Một đang cố ý. Tại sao hắn phải cố ý làm cho Võ Đại Lang tức giận? Hắn không sợ vụ làm ăn này thực sự đổ vỡ sao?

Đáng tiếc, vẻ mặt của Mười Một lúc này lại khô cứng như một bộ cương thi cha chết không khóc, mẹ chết không thương, chẳng thể nhìn ra rút cuộc đáy lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Lãnh Dạ lại nhìn về phía Võ Đại Lang mặt mũi bừng bừng như đang muốn liều mạng, không khỏi lắc lắc đầu. Hắn thực chẳng hiểu được, Đại Quyển tại sao lại phái một gã thô lỗ như Võ Đại Lang này đến đàm phán? Là coi thường Hắc Ám Thập Tự? Hay là vì có nguyên nhân khác?

Nơi hoạt động của Võ Đại Lang nên là một chiến trường khói lửa mịt mùng chứ tuyệt đối không phải là trên bàn đàm phán đầy những mánh khóe lừa lọc. Loại người như thế này, nói dễ nghe một chút thì là mãnh tướng, có nghĩa khí, là những người anh em có thể yên tâm để phó thác những chuyện sau lưng cho. Có thể xung phong hãm trận trên tiền tuyến, sẵn lòng vì huynh đệ bên cạnh mà đỡ đạn, huynh đệ bị người khác chèn ép thì giống như vợ mình chết vậy, sẵn sàng bừng bừng nổi giận đi tìm đám người kia trả hận. Những người này tự nhiên là có thể ở bên cạnh nhau thành một nhóm sống chết có nhau. Nhưng nói khó nghe một chút, loại người này chính là ngu xuẩn, dễ xung động, thích gây chuyện, không có đầu óc không có tâm cơ, mãi mãi chỉ là kẻ bị người ta lợi dụng. Lãnh Dạ tin rằng, nếu không phải là trong Đại Quyển có người để ý đến hắn, nếu không bản là bản thân hắn quả thực có bản sự để tranh chấp. Có lẽ cũng chẳng sống được đến hôm nay rồi.

Trên chiến trường cần có mãnh tướng, nhưng nếu mãnh tướng mà tới bên bàn đàm phán, điều ấy chẳng khác chi với việc vứt chuột vào ổ mèo, tùy ý người ta mổ xẻ. Với bản sự và đầu óc của Đại Quyền thì không thể nào phạm phải sai lầm cấp thấp này, cho nên bọn họ phái Võ Đại Lang ra chắc chắn là có thâm ý, mà Mười Một chắc chắn là cũng nghĩ thông điểm này cho nên mới có ý chọc giận Võ Đại Lang. Còn về việc tại sao Mười Một lại làm như vậy, Lãnh Dạ quả thực chẳng hiểu nổi.

Võ Đại Lang tức giận thở phì phò vung tay nói: "Vu gia, không phải ta không nể mặt ông, nhưng vừa nhìn thấy tên tiểu tử này là con mẹ nó tôi lại không nuốt trôi cơn giận được."

Vu bụng phệ cũng bực mình nói: "Vậy ngươi thử nói xem, rốt cuộc là muốn thế nào đây?"

Chuyện này cũng không thể trách Vu bụng phệ tức giận, bất kỳ ai gặp phải cái tên lỗ mãng không nói đạo lý này cũng đều không nhịn được.

Võ Đại Lang cắn chặt răng, chỉ về phía Mười Một nói: "Lão tử đơn đấu với ngươi, mẹ kiếp, ngươi thua thì để mạng lại cho ta."

Vu bàn tử nhíu mày nói: "Nếu ngươi thua thì sao?"

Võ Đại Lang chẳng hề suy nghĩ mà thuận miệng nói luôn: "Lão tử để mạng lại cho ngươi!"

"Bừa bãi!" Vu Quang Hải vỗ mạnh xuống bàn một cái và hét lên.

Võ Đại Lang trừ thủ lĩnh đại ca ra thì trước nay chẳng sợ người nào khác, xua tay nói: "Vu gia, đây là chuyện giữa ta và hắn, không cần ông quản."

Vu bụng phệ vô cùng tức giận, đang muốn nói thì Mười Một đã tranh trước một bước: "Ta tiếp nhận. Nếu ngươi thua, ta không cần mạng của ngươi, ân oán trước đây bỏ qua hết là được."

"Được." Võ Đại Lang chẳng hề suy nghĩ mà lập tức đáp ứng ngay.

Vu bàn tử vốn còn muốn khuyên ngăn, nhưng suy nghĩ một chút, không biết đã có suy nghĩ gì, quyết định không ngăn cản nữa mà ngồi trên sofa hút xì gà, nhìn nhìn Mười Một, sau đó lại quay sang nhìn Võ Đại Lang. Text được lấy tại Truyện FULL

Mười Một và Võ Đại Lang cùng đi đến giữa đại sảnh, bởi lẽ khoảng trống ở giữa gian phòng này là để giành cho người thuê nhảy múa nên rất rộng rãi. Hai người mặt đối mặt đứng yên, Võ Đại Lang tràn đầy tứng giận nhìn chăm chăm vào đối thủ, còn Mười Một thì lại nhàn nhã tự nhiên, từ vẻ mặt ấy thậm chí chẳng thể nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì.

Bỗng dưng, Võ Đại Lang lao lên tung một quyền mang tính thăm dò vào mặt Mười Một, tốc độ xuất quyền của hắn rất nhanh, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy cánh tay hơi rung động thì quyền phong đã lao tới trước mặt rồi. Nhưng Mười Một lại càng nhanh hơn, một quyền tung sau mà đến trước vỗ lên cổ tay Võ Đại Lang để cản lại. Võ Đại Lang mượn quán tính cong eo lại, sau khi quay tròn một vọng liền tung cước đá tới đầu Mười Một, nhưng chân còn chưa đá tới, chỉ thấy Mười Một đột nhiên bước nhanh về phía trước một bước, khuỷu tay đập mạnh xuống.

Đừng thấy Võ Đại Lang là người tính tình thô lỗ, nhưng khi lâm trận lại biến chiêu nhanh đến mức khiến người ta chẳng thể tưởng tượng kịp, bàn chân đang đỡ lấy thân thể của hắn đột nhiên cong lại, cả người như sắp ngã ngữa, nhưng cái ngã này không chỉ đã tránh khỏi đòn công kích lăng lệ của Mười Một, đồng thời chân còn đá tới hạ bàn của gã nữa.

"Bụp!" Hai người từ lúc giao thủ đến giờ mới là lần đầu tiên chính diện giao phong, một chân của Võ Đại Lang đá trúng cẳng chân của Mười Một, nhưng hắn cảm thấy mình như đá vào một cây cột đá vậy, Mười Một không ngờ lại chẳng hề động đậy chút nào. Mười Một đã từng luyện tập đứng dưới thác nước cả nửa năm trời, nếu hắn dễ dàng bị đá ngã thì mới đúng là chuyện lạ.

Võ Đại Lang chẳng hề vì thế mà tức giận, một đòn không hiệu quả liền lập tức nhảy đến bên cạnh tránh khỏi phạm vi công kích của Mười Một. Nếu lúc này hắn đối mặt với một quân tử, kẻ kia chắc chắn sẽ đợi hắn bò dậy rồi lại tiếp tục đấu, nhưng Mười Một thì không phải, hắn là một sát thủ. Đối với một sát thủ mà nói, nếu có thể một đao giết chết mục tiêu thì tuyệt đối không dùng đến đao thứ hai, có thể một giây đánh ngã ngươi thì tuyệt đối không đợi đến hai giâu. Dùng phương thức nhanh nhất để kết thúc trận chiến vĩnh viễn là quy tắc đầu tiên của một sát thủ.

Cho nên khi Võ Đại Lang còn chưa kịp nò dậy, bỗng dưng cảm thấy một luồng sức mạnh nặng nề đánh tới hông, bị một cước này của Mười Một đá lăn đi thêm mấy vòng nữa. Mười Một sẽ chẳng bao giờ cho hắn cơ hội hồi sức, một cước đá ra xong liền lao thẳng theo thân thể Võ Đại Lang, đang chuẩn bị tung cước thứ hai thì đột nhiên Võ Đại Lang đã dùng hai tay chống lấy thân thể, hai chân hướng về phía cổ Mười Một kẹp tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.